Chàng Khờ

Chương 178




Bảo kiếm của Ngô Hạc tên là Bạch Hồng Kiếm, đây là một thanh linh khí, lực sát thương siêu mạnh.

Bạch Hồng Kiếm vừa tuốt vỏ thì một tia ánh sáng trắng chợt phóng ra, mắt của rất nhiều người đều thấy đau nhói, có thể thấy ánh sáng của thanh kiếm không phải tầm thường.

Ngô Hạc rút thanh Bạch Hồng Kiếm ra như thế rõ ràng đã rỏ rõ thái độ, ông ta sắp dùng bản lĩnh thật sự của mình, ông ra nhất định phải có được Ngô Bách Tuế.

Hơn trăm người nhà họ Ngô thấy vậy thì chí chiến đấu sôi sục, bày thế sẵn sàng chờ đánh.

Sắc mặt vốn đã trầm xuống của Nghiêm Lương bây giờ càng khó coi hơn, dã rất bất mãn nói với Ngô Hạc: "Trước nay Học viên U Minh và nhà họ Ngô các ông luôn là nước sông không phạm nước giếng, ông thật sự định vì Ngô Bách Tuế mà trở nên gây chiến với chúng tôi sao?"

Ngô Hạc nói một cách chắc nịch:"Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Ngô BÁch Tuế đi:"Giọng điệu của ông ta vẫn kiên định như cũ.

Nghiêm Lương trầm mặt nói: “Ông cảm thấy chỉ dựa vào đám người này có thể cướp được người khỏi tay chúng tôi không?”

Chỉ một nhóm trong Học viện U Minh thôi thì sức mạnh tập hợp đã cường đại vô song rồi, mà bây giờ sáu nhóm của Học viện U Minh đều tề tựu ở đây, thực lực bọn họ mà liên kết với nhau thì không cần phải nói, chỉ xét về nhân số thôi thì tổng cộng bọn họ cũng có gần ba trăm người rồi.

Tất cả sáu nhóm trưởng đều là Đại Tông sư.

Nhìn lại thế lực bên phía nhà họ Ngô, tổng nhân lực của bọn họ cũng chỉ tầm hơn trăm người, trong đội ngũ của bọn họ cũng chỉ có ba vị Đại Tông sư.

Dù so sánh mặt nào thì cách biệt giữa hai bên cũng xem như là quá lớn.

Nghiêm Lương vô cùng tự tin.

Ngô Hạc nghe lời Nghiêm Lương nói thì không kìm được cười khẽ, sau đó ông ta lớn tiếng nói: “Chỉ huy Từ, ông ra đây nhanh đi!”

Tiếng của Ngô Hạc rất lớn, vang vọng trong núi rừng rộng lớn này.

Chẳng mấy chốc liền có một đám người xông ra, dẫn đầu chính là Từ Dương – chỉ huy trưởng hộ vệ nhà họ Ngô.

Từ Dương dẫn theo hơn một trăm hộ vệ nhà họ Ngô tập hợp với đội ngũ của Ngô Hạc.

Thoáng chốc, nhân lực của nhà họ Ngô và Học viện U Minh xem như ngang nhau.

Từ Dương cũng là Đại Tông sư, bây giờ nhà họ Ngô có tổng cộng bốn vị Đại Tông sư, so với sáu vị Đại Tông sư của Học viện U Minh thì số lượng bên nhà họ Ngô hơi thua thiệt hơn chút ít. Nhưng, Đại Tông sư nhà họ Ngô đều tuyệt đối tự tin vào thực lực của chính mình, bọn họ không hề xem trọng sáu nhóm trưởng của Học viện U Minh.

“Tôi thấy nếu tôi muốn dẫn Ngô Bách Tuế đi thì mấy người cản không nổi đâu.” Ngô Hạc như lòng đã có tính toán, cơ hồ như ông ta cực kì chắc chắn mình có thể cướp được người từ trong tay của Học viện U Minh.

Đương nhiên Nghiêm Lương sẽ không sợ nhà họ Ngô, chỉ là gã cũng rất rõ, nếu hai bên thật sự đánh nhau thì phía mình không hề nắm chắc phần thắng. Gã không có ý định đánh nhau, nhưng nhà họ Ngô lại hùng hổ dọa người, ép người quá đáng, Nghiêm Lương không thể nào nhịn được nữa, gã cũng lập tức rút vũ khí của mình ra đồng thời lạnh lùng quát Ngô Hạc: “Thế thì thử xem.”

Thấy Nghiêm Lương rút vũ khí ra thì đám người của Học viện U Minh cũng đồng loạt sẵn sàng, chuẩn bị tinh thần chiến đấu ngay.

Trận chiến sắp bước vào giai đoạn bùng nổ.

Ngô Hạc đã nhìn ra Học viện U Minh sẽ không chủ động thả người, ông ta muốn có được Ngô Bách Tuế chỉ có thể dựa vào cướp đoạt mà thôi. Thế nên, ông ta cũng không phí lời thêm, ra lệnh luôn: “Xông lên!”

Vừa nói, ông ta vừa dẫn đầu xông về phía đám người Nghiêm Lương.

Những người khác trong nhà họ Ngô cũng lập tức ùa lên.

Ánh mắt Nghiêm Lương lay động rồi lập tức dẫn tất cả người của Học viện U Minh chủ động tiếp chiêu.

Trận chiến bùng nổ trong tích tắc.

Học viện U Minh và nhà họ Ngô là hai thế lực lớn mạnh nhất cả nước, hai thế lực này mà đấu với nhau thì hệt như hai quả cầu lửa tông vào nhau vậy, khiến trời đất đổi màu.

Trận chiến mới bắt đầu mà đã quyết liệt vô cùng.

Bịch bịch bịch!

Chỉ trong nháy mắt mà đã có rất nhiều người bị đánh ngã xuống đất, mức độ quyết liệt của trận đấu thật sự trước nay chưa từng gặp.

Còn Ngô Bách Tuế đang đứng trong đội ngũ Học viện U Minh thì lại được người ta xách sang đứng một bên.

“Thì ra anh là người nhà họ Ngô à?” Lúc hai bên đang đánh nhau kịch liệt thì Gia Cát Thanh Thanh lẻn đến gần chỗ Ngô Bách Tuế, cô ấy nhìn Ngô Bách Tuế rồi cất tiếng tò mò.

Ngô Bách Tuế khẽ trả lời lại một chữ: “Ừm.”

Tuy Gia Cát Thanh Thanh là tiểu thư của một thế gia, nhưng gia tộc của cô ấy chỉ là gia tộc đứng thứ hai ở tỉnh Giang Đông, thậm chí nhà họ Gia Cát còn kém xa gia tộc đứng đầu ở Giang Đông là nhà họ Chúc. Còn nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu cả nước đấy, với độ cao của gia tộc này, Gia Cát Thanh Thanh chỉ có thể ngước mắt đứng nhìn, cô ấy không ngờ Ngô Bách Tuế lại là người của nhà họ Ngô, chẳng trách ông nội lại cảm thấy Ngô Bách Tuế khác với người thường.

Gia Cát Thanh Thanh khựng lại rồi hỏi: “Người nhà họ Ngô cố tình tới cứu anh sao?”

Ngô Bách Tuế bất lực trả lời: “Không phải, bọn họ cũng muốn giết tôi.”

Giây phút này, Ngô Bách Tuế vẫn cảm thấy tuyệt vọng, vì anh quá rõ, dù anh rơi vào tay Học viện U Minh hay rơi vào tay người nhà họ Ngô thì anh đều chỉ có một con đường chết. Thế nên, trận chiến đấu giữa Học viện U Minh và người nhà họ Ngô này chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với anh cả, ai thắng đối với anh cũng chẳng sao.

Gia Cát Thanh Thanh nghe vậy thì mặt xanh như tàu lá chuối. Vốn cô ấy tưởng rằng người nhà họ Ngô cố tình tới cứu Ngô Bách Tuế, thậm chí vì cứu Ngô Bách Tuế mà người nhà họ Ngô không tiếc đánh nhau với Học viện U Minh, điều này cho thấy Ngô Bách Tuế có địa vị rất cao trong nhà họ Ngô. Như vậy thì Ngô Bách Tuế không những được cứu, mà còn có thể đòi lại công bằng cho gia tộc của cô ấy nữa. Nhưng Ngô Bách Tuế lại nói với cô ấy rằng, người nhà họ Ngô tới là để giết Ngô Bách Tuế?

Gia Cát Thanh Thanh cảm thấy mình như bị sét đánh vậy, cô ấy khó mà tin được, lại chịu một cú sốc.

Hai bên vẫn đang chiến đấu ác liệt, đây có thể nói là một trận chiến thần thánh, những người tham dự cuộc chiến đều là cao thủ có thể một mình đảm đương một phía, trận chiến đấu kịch liệt có nhiều cao thủ thế này, tình cảnh thật sự rúng động vô cùng, chim muông, động vật nhỏ trong rừng đều bị kinh động chạy tứ tán, lá cây cũng bay rợp trời, cả khu núi hỗn loạn.

Thực lực tổng thể của Học viện U Minh dường như không phân cao thấp với thực lực tổng thể của nhà họ Ngô, thế nên kịch liệt chiến đấu một hồi, hai bên đều có tổn hại, khó phân thắng bại.

Ngay lúc hai bên đang đánh nhau đến anh chết tôi sống, không thể dứt ra thì đột nhiên một giọng nói vang lên trên không trung: “Dừng tay.”

Hai chữ rất có sức nặng truyền đến tai tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, hai bên đang đánh nhau kịch liệt lập tức dừng tay lại.

Mọi người chỉ nhìn thấy có một bóng người từ trên núi kế bên nhẹ nhàng đáp xuống, cuối cùng đứng trước mặt bọn họ.

“Minh Vương đại nhân.”

Vừa nhìn thấy người này thì người của Học viện U Minh liền cung kính gọi lớn.

Người đột nhiên giáng xuống này chính là hiệu trưởng Học viện U Minh – Minh Vương.

Nhìn thấy Minh Vương đến, sắc mặt Ngô Hạc thay đổi hẳn, ông ta hoàn toàn không đếm xỉa đến mấy tên nhóm trưởng của Học viện U Minh, thậm chí ông ta còn tự tin một mình mình chống lại được hai nhóm trưởng. Nhưng, nhân vật như Minh Vương thì ông ta buộc phải cẩn thận, ông ta biết thực lực của Minh Vương nghịch thiên, là người học võ, thật ra trong thâm tâm ông ta vẫn có sự kính nể Minh Vương.

“Đến sau xếp sau, Ngô Bách Tuế đã do Học viện U Minh của tôi bắt được trước, nhà họ Ngô các cậu làm gì có lí để cướp đi?” Ánh mắt Minh Vương nhìn người nhà họ Ngô, lên tiếng phê bình ảm đạm.

Tiếng nói của lão bình tĩnh nhưng khí thế của lão lại rất đáng sợ, uy nghiêm của lão khiến toàn trường phải kinh hãi.

Ngô Hạc vô cùng kiêu ngạo nhưng trước mặt Minh Vương, ông ta không dám làm càn, ông ta bước lên trước đối diện với Minh Vương rồi nghiêm túc trả lời: “Ngô Bách Tuế là người nhà họ Ngô chúng tôi, gia chủ của chúng tôi đã hạ tử lệnh nhất định phải đưa cậu ta về.”

Không còn cách nào khác, Ngô Hạc chỉ có thể lấy Ngô Thiên ra đỡ đạn.

Nhưng nó chẳng có nghĩa lí gì với Minh Vương, sau khi nghe Ngô Hạc nói xong, ánh mắt Minh Vương lay động, lão không nể nang gì nói: “Cậu về chuyển lời với gia chủ nhỏ Ngô Thiên nhà cậu là đừng có chống đối Học viện U Minh của tôi, việc này chẳng có lợi gì cho cậu ta đâu.”

Giọng điệu của Minh Vương ác liệt, hơn nữa không cho phép người ta làm trái.

Ngô Hạc không dám chống đối Minh Vương nhưng ông ta cũng không dám làm trái lời gia chủ Ngô Thiên, lần này ông ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Ngay lúc Ngô Hạc không biết phải làm thế nào thì đột nhiên có một giọng nói nhẹ bẫng vang lên: “Không cần ông ấy chuyển lời, tôi đã nghe thấy lời của ông rồi.”

Giọng nói vừa vang lên thì một bóng người cũng xuất hiện trước tầm mắt mọi người, hắn bước từ trong núi ra, bước chân thong thả.

Tuổi đời hắn không lớn nhưng vô cùng khí chất, người hắn dường như phát sáng, có khí chất tự nhiên.

Hắn chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Ngô – Ngô Thiên.

Ngô Thiên làm việc quả quyết, mạnh mẽ dứt khoát, thủ đoạn tàn độc, hắn từ một thằng con riêng không có tiếng tăm gì trở thành gia chủ của nhà họ Ngô, có thể thấy tâm cơ bụng dạ hắn thâm sâu, năng lực cao siêu đến cỡ nào. Sau khi hắn lên làm gia chủ, nhà họ Ngô cũng càng ngày càng mạnh thêm, người nhà họ Ngô đều khuất phục trước hắn. Hắn là vị vua có một không hai trong nhà họ Ngô, địa vị phi phàm, công việc thông thường không cần gia chủ như hắn phải đích thân làm.

Nhưng lần này, vì Ngô Bách Tuế, hắn đã tự mình đến.

Nhìn thấy Ngô Thiên đích thân xuất hiện, Minh Vương cũng không khỏi kinh ngạc, lão nhìn Ngô Thiên chằm chằm rồi thấy lạ nói: “Cậu lại vì Ngô Bách Tuế mà tự mình đến đây.”

Ngô Thiên thản nhiên trả lời: “Ông cũng đã đích thân tới rồi thì tôi có gì mà không thể đến?”

Minh Vương nhíu mày, nói xa xăm: “Hôm nay nhất định tôi phải đưa Ngô Bách Tuế đi, mong cậu đừng cản tôi.”

Ngô Thiên cười mỉm, giọng điệu càng cứng rắn: “Hôm nay tôi tới đây cũng nhất định phải dẫn Ngô Bách Tuế đi, tôi hy vọng ông giao hắn cho tôi.”

Ánh mắt Minh Vương lạnh lùng rồi trầm giọng nói: “Vậy xem ra, cậu cứ phải chống đối tôi rồi?”

Ngô Thiên hờ hững nói: “Tôi không muốn đối đầu với ông, nhưng nếu ông không giao Ngô Bách Tuế cho tôi thì tôi cũng không ngại đối đầu với ông.”

Là gia chủ của gia tộc đứng đầu cả nước, Ngô Thiên rất cao ngạo, có thể nói là hắn ngạo nghễ nhìn thiên hạ, cho dù đối diện với tiền bối Minh Vương thì hắn cũng vẫn giữ thái độ cao hơn người khác.

Ngô Thiên thành công khơi mào lửa giận trong người Minh Vương, ánh mắt lão lóe ra tia sáng lạnh lẽo, khí thế nghịch thiên của lão ào ào phóng ra, lão lạnh lùng nói với Ngô Thiên: “Muốn cướp Ngô Bách Tuế từ tay của tôi cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không đã.”