Chàng Khờ

Chương 16




Giọng nói của Ngô Bách Tuế không lớn, nhưng lại vang vọng rất rõ ràng trong căn phòng tiệc đang vô cùng yên tĩnh này, nghe vô cùng chói tai.

Tất cả người nhà họ Hạ ở đây đều sợ đến mức run lẩy bẩy ở trong lòng.

Bọn họ vốn đang cảm tạ trời đất, gần như là muốn mời vị đại Phật tên Tôn Kỳ Long này đi, còn đang chuẩn bị thở phào một hơi đây này. Nhưng ai mà ngờ, ngay thời khắc quan trọng nhất này, kẻ ngu si đần độn Ngô Bách Tuế bỗng nhiên thốt ra một câu nói kinh thiên động địa như thế, hành động này cứ như đổ một thùng dầu vào ngọn lửa đang chập chờn sắp tắt vậy!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhà họ Hạ đều ném ánh mắt độc địa sang Ngô Bách Tuế, ai nấy đều hận không thể xông qua xé xác tên ngu này.

Mà Hạ Mạt Hàn đang trong tình trạng vô cùng lo lắng cũng bị lời nói của Ngô Bách Tuế làm giật nảy mình, cô không chần chờ gì lập tức chạy đến trước mặt Ngô Bách Tuế, lớn tiếng quát anh: "Anh câm miệng lại cho em, ai cho anh nói chuyện?" Mặc dù biết Ngô Bách Tuế là vì tốt cho mình, nhưng lời nói của anh chẳng khác gì nhổ lông trên đầu cọp, hành động này sẽ mang đến phiền toái lớn cho cô và toàn bộ nhà họ Hạ đấy!

Hạ Mạt Hàn quát vào mặt Ngô Bách Tuế xong thì vội chạy đến bên cạnh Tôn Kỳ Long, dè dặt nói với hắn: "Ngại quá, quản lý Tôn, đầu óc chồng tôi không ổn lắm, anh đừng để ý nhé!"

Hạ Mạt Hàn rất lo Ngô Bách Tuế chọc giận Tôn Kỳ Long, trong lòng cô không ngừng run lẩy bẩy

Thật ra Tôn Kỳ Long còn sợ hơn cả Hạ Mạt Hàn nữa, hắn sợ Ngô Bách Tuế nổi đóa, hắn biết rõ Ngô Bách Tuế đáng sợ đến nhường nào, thế là tức khắc, hắn nói lời xin lỗi với Hạ Mạt Hàn: "Không, chồng cô nói đúng lắm, quấy rầy mọi người ăn cơm rồi, chúng tôi nên xin lỗi mới phải."

Nói xong, Tôn Kỳ Long lập tức quay đầu quát lên với Trâu Cầm: "Mau mau xin lỗi cô Hạ đi!"

Phản ứng của Tôn Kỳ Long khiến tất cả mọi người ngơ ngác tại chỗ. Trên trán ai nấy đều nảy ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Trâu Cầm càng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cô ta thậm chí còn hoài nghi mình nghe lầm, sao lại có chuyện đó được?

Phải biết là Tôn Kỳ Long chồng của cô ta là người nổi danh tàn nhẫn ở thành phố Tây Nguyên này, xưa nay chỉ có hắn ức hiếp lên đầu của người khác, bản thân cô ta mỗi lần gặp phiền phức, cho dù là bao nhiêu chuyện đi nữa hắn cũng xử lý ổn thỏa được. Nhưng bây giờ chỉ một nhà họ Hạ thôi đã khiến hắn sợ hãi đến vậy? Thậm chí còn bảo mình xin lỗi Hạ Mạt Hàn nữa?

Trâu Cầm không tài nào tin được, cô ta vọt đến hét vào mặt Tôn Kỳ Long: "Chồng của Hạ Mạt Hàn là một kẻ ngu si, anh không biết ư? Sao anh lại nghe lời một thằng ngu chứ?"

Chát!!!

Lòng bàn tay của Tôn Kỳ Long tát thẳng vào mặt Trâu Cầm, đánh xong, hắn lại nghiến răng gắt giọng lên: "Anh nói em xin lỗi cô Hạ ngay!"

Một câu nói chắc nịch, không được phép cãi lại.

Mặc dù Tôn Kỳ Long là dân ghê gớm trong xã hội, nhưng chưa bao giờ đánh vợ của mình, đây là lần đầu hắn đánh Trâu Cầm.

Trâu Cầm đơ người tại chỗ, cô ta chưa từng thấy Tôn Kỳ Long tức giận như vậy, cô ta thấy sợ, trong lòng vừa hãi hùng vừa hoảng loạn, cô ta không dám cãi lại lời Tôn Kỳ Long. Thế là cô ta tự ép bản thân, quay mặt sang Hạ Mạt Hàn, nghiến răng nói: "Xin lỗi!"

Hạ Mạt Hàn cũng ngớ người ra, cô thật sự không ngờ chuyện sẽ đảo ngược lại như thế này, vậy mà Trâu Cầm lại nói xin lỗi với mình thật, cô gái ngang ngược xấu tính kia đã cúi đầu trước cô rồi! Quan trọng hơn là, Tôn Kỳ Long giỏi giang như vậy lại ép vợ mình phải xin lỗi cô, quả thật Hạ Mạt Hàn còn chẳng dám nghĩ đến những chuyện như này nữa là.

Hạ Mạt Hàn kích động đến mức có chút không nói nổi thành lời.

Những người nhà họ Hạ khác cũng dâng trào cảm xúc, như rơi vào trong mộng mị.

"Quỳ xuống xin lỗi!" Vào lúc này, Ngô Bách Tuế lại mở miệng.

Ngô Bách Tuế không chút khách sáo với cô gái đã ép vợ mình quỳ xuống xin lỗi,.

Nhưng những lời này của anh cứ như quăng một tảng đá lớn xuống mặt hồ yên ả, làm dấy lên sóng lớn cuồn cuộn.

Người nhà họ Hạ ai nấy đều tức đến mức muốn xỉu, việc Trâu Cầm có thể xin lỗi đã là chuyện quá đỗi xa vời với bọn họ rồi, chuyện này chứng minh Tôn Kỳ Long đã quá nể mặt nhà họ Hạ bọn họ. Nhưng tên ngu si Ngô Bách Tuế này còn không biết đủ, muốn Trâu Cầm quỳ xuống, vậy đúng là khinh người quá đáng! Đây không phải là đang ép Tôn Kỳ Long đến lật tung nhà họ Hạ bọn họ ư?

Mọi người ở nhà họ Hạ không nhịn được nữa, thế là họ lập tức thay nhau lên tiếng công kích Ngô Bách Tuế:

"Tên ngu này, nói hươu nói vượn gì vậy, người ta đã xin lỗi rồi, còn muốn người ta quỳ xuống nữa?"

"Đúng là quá đáng, cậu muốn chết thì cũng đừng lôi bọn tôi theo."

"Ngô Bách Tuế là một thằng thiểu năng ngu si, nó không có quan hệ gì với nhà họ Hạ bọn tôi cả, quản lý Tôn muốn dạy dỗ nó thì cứ tùy ý đi."

Người nhà họ Hạ ở đây tranh nhau nói rõ lập trường của mình, chỉ lo bản thân bị vạ lây với Ngô Bách Tuế.

Nhưng bọn họ nào biết trong lòng Tôn Kỳ Long đang nghĩ gì!

Trong lòng Tôn Kỳ Long, Ngô Bách Tuế là một sự tồn tại không thể xúc phạm vào, người như vậy hắn không đắc tội được. Nếu Ngô Bách Tuế đã lên tiếng, cho dù hắn có không muốn đến cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng nói với Trâu Cầm: "Quỳ xuống xin lỗi cô Hạ đi."

Trâu Cầm nghe thấy thế thì cứ như bị sét đánh, cô ta trợn to mắt, khó mà tin nổi hỏi lại Tôn Kỳ Long: "Cái gì? Anh bảo em quỳ xuống?"

Trâu Cầm ghét Hạ Mạt Hàn, cúi đầu xin lỗi Hạ Mạt Hàn đã là giới hạn của cô ta rồi, bây giờ muốn cô ta quỳ xuống trước mặt kẻ mình ghét nhất ư, chuyện này còn đau khổ hơn so với kết liễu cô ta nữa!

Tôn Kỳ Long gằn từng chữ: "Đúng, quỳ xuống xin lỗi, nhanh"

Trâu Cầm đã chảy cả nước mắt, nghẹn ngào quát lên với Tôn Kỳ Long: "Tại sao em phải quỳ xuống? Em là người chịu thiệt mà, em bị người ta đánh, anh không nói giúp thì thôi đi, còn bắt em quỳ xuống? Chẳng lẽ anh không biết Ngô Bách Tuế là một thằng ngu sao? Sao anh lại nghe lời một kẻ ngu?"

Trâu Cầm vô cùng ấm ức, cô ta cảm thấy hai ngày qua mình cứ như bị trúng tà, xui xẻo tám kiếp, hôm qua bị giám đốc Quách quả quyết đuổi cổ vì Hạ Mạt Hàn, làm cô ta mất mặt trước biết bao là người. Hôm nay lại chẳng biết chồng mình uống lộn thuốc gì, thế mà lại ép mình quỳ xuống xin lỗi Hạ Mạt Hàn, Trâu Cầm quả thực chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Người nhà họ Hạ ở đây cũng ra vẻ chấn động không thôi, tất cả những chuyện phát sinh và thay đổi này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của bọn họ, đúng là kỳ lạ mà!

Hạ Mạt Hàn cũng kinh ngạc quá đỗi, cô thật sự không biết Tôn Kỳ Long nghĩ gì trong đầu, sao Ngô Bách Tuế nói cái gì hắn cũng nghe theo hết vậy.

Trâu Cầm dám quỳ, Hạ Mạt Hàn cũng không dám nhận.

Cô lập tức nói với Tôn Kỳ Long: "Quản lý Tôn, chồng tôi chỉ là một tên khờ thôi, anh ấy không hiểu chuyện, anh ấy nói lung tung đấy, anh đừng chấp nhặt làm gì, Trâu Cầm không cần quỳ xin lỗi đâu."

Tôn Kỳ Long làm bộ mặt nghiêm túc đáp: "Vợ tôi tôi biết tính, cô ấy ở nhà bị tôi chiều hư, ra ngoài là ra vẻ ngang ngược ngay, hôm nay không để cô ấy chịu thiệt một chút, sau này cô ấy vẫn sẽ gây chuyện tiếp cho tôi. Hôm nay cô ấy làm hư chuyện, nhất định phải để cô ấy nhận trừng phạt thích đáng."

Giải thích xong với Hạ Mạt Hàn, Tôn Kỳ Long lại quay sang nói với Trâu Cầm với vẻ hung hăng: "Anh bảo em quỳ, em nghe không?"

Lần này, giọng nói của Tôn Kỳ Long lớn đến lạ, lửa giận của hắn đã bốc ngập trời, đôi mắt như tóe ra tia lửa.

Trâu Cầm sợ đến mức run lẩy bẩy, cô ta rất rõ tính nết của chồng mình, hắn sẽ cưng bạn yêu bạn, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải nghe lời hắn, nếu bạn dám phản kháng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Trâu Cầm dù có không muốn đến đâu, nhưng dưới áp lực của Tôn Kỳ Long thì cô ta vẫn phải hạ hai đầu gồi xuống, quỳ trước mặt Hạ Mạt Hàn.

"Xin lỗi, tôi sai rồi!"

Lúc này Trâu Cầm đã chảy nước mắt lã chã.

Mà Hạ Mạt Hàn thấy Trâu Cầm quỳ gồi nhận lỗi trước mặt mình với vẻ chật vật như vậy, nói thật, trong lòng cô thấy rất thoải mái, dù sao Trâu Cầm cũng đáng ghét thật. Thế nhưng chồng của Trâu Cầm lại là Tôn Kỳ Long tiếng tăm lừng lẫy đấy, Hạ Mạt Hàn quả thật rất sợ đắc tội Tôn Kỳ Long,cô không dám lấn thêm bước nào, thế là cô vội bảo: "Không sao, cô mau đứng lên đi."

Trâu Cầm liếc Tôn Kỳ Long, Tôn Kỳ Long lại liếc sang Ngô Bách Tuế, hắn muốn nghe ý của Ngô Bách Tuế trước.

Thấy Ngô Bách Tuế không phản ứng lại gì, Tôn Kỳ Long mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Trâu Cầm: "Nếu cô Hạ đã nói thế rồi thì chúng ta đi thôi."

Cứ thế, dưới ánh mắt của mọi người, Tôn Kỳ Long dẫn Trâu Cầm cùng với một đám vệ sĩ rời đi trong hậm hực.

Tôn Kỳ Long vừa đi, Hạ Mạt Hàn lập tức lê đôi chân như nhũn ra của mình đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, trách cứ anh: "Ngô Bách Tuế, anh làm gì vậy, anh có biết bản thân suýt nữa đã hại chết em không?" Giọng điệu của Hạ Mạt Hàn còn mang theo chút nức nở, quả thật cô đã thấy rất sợ hãi.

Ngô Bách Tuế nói rất thờ ơ: "Cô ta sai thì phải xin lỗi."

Lời này lập tức khiến Hoàng Quý Lan đang đứng bên cạnh nổi nóng, bà ta quay sang Ngô Bách Tuế nói năng hùng hồn: "Cái thằng ngu này, cậu biết quản lý Tôn là người như thế nào không? Cậu còn dám ra yêu cầu quá đáng với vợ hắn như vậy, nếu quản lý Tôn mà thù dai thì để xem tôi có đánh chết cậu không!"

Lúc này những người nhà họ Hạ khác cũng lần lượt hoàn hồn lại trong cơn khiếp sợ, bây giờ bọn họ vẫn còn thấy hãi hùng trong lòng, nghe Hoàng Quý Lan nói thế thì lập tức quay họng súng sang Ngô Bách Tuế, mỗi người một câu lần lượt mắng anh té tát.

Phút chốc, Ngô Bách Tuế đã trở thành mục tiêu công kích.

Nhưng Ngô Bách Tuế lại chẳng để ý chút nào, anh tiếp tục ăn các món ngon bày trên bàn một cách tự nhiên.

"Được rồi, được rồi, tất cả ngồi xuống đi!" Lúc mọi người đang nháo nhào cả lên, cụ bà lên tiếng.

Phòng khách lập tức yên lặng lại.

Mọi người im lặng, phía bên Hạ Mạt Hàn cũng vội vàng về chỗ mình ngồi xuống lại.

"Lần sau cả nhà ăn mừng, đừng dẫn Ngô Bách Tuế đến nữa!" Cụ bà nhìn Hạ Mạt Hàn, nói với giọng nghiêm nghị.

Hạ Mạt Hàn khẽ gật đầu một cái, đáp: "Vâng." Lần ăn mừng trước Ngô Bách Tuế mở miệng mắng Hạ Tử Hiên, lại cãi nhau với cụ bà. Mà lần này còn ghê gớm hơn, dứt khoát ra lệnh cho Tôn Kỳ Long luôn, suýt chút nữa đã gây thành họa lớn. Hạ Mạt Hàn thật sự không biết lần sau Ngô Bách Tuế còn có thể làm ra chuyện gì nữa, dù Ngô Bách Tuế vì bảo vệ mình thì Hạ Mạt Hàn cũng không dám dẫn anh ra ngoài mạo hiểm.

Hạ Tử Hiên ở bên cạnh lúc này lại không nhịn được mà lên tiếng, quở trách Hạ Mạt Hàn: "Hừ, đã bảo thằng ngu Ngô Bách Tuế không xứng ngồi chung bàn mà, suýt nữa đã gây họa rồi, nếu không phải nhà họ Hạ chúng ta còn chút gốc gác, có thể dọa Tôn Kỳ Long thì hôm nay cả nhà mình xong đời rồi."

Nói xong, Hạ Tử Hiên lại vội quay sang cụ bà bảo: "Bà nội, ông nội thật sự quen biết với ông chủ Phùng sao? Sao quản lý Tôn lại nghe lời bà, ngoan ngoãn như thế?"

Cụ bà cũng trầm ngâm một lát rồi bảo: "Thật ra ông nhà cũng chỉ có giao tình ăn chung một hai bữa cơm với ông chủ Phùng mà thôi, nên lúc này bà nói tên ông nhà ra cũng sợ quản lý Tôn không nể mặt mình. Không ngờ quản lý Tôn lại vì nhà họ Hạ chúng ta mà không tiếc gì, chuyện này cũng khiến bà nghĩ mãi không ra."

"Ồ? Ông nội không quen thân với ông chủ Phùng ạ? Lát nữa lỡ quản lý Tôn hỏi ông chủ Phùng xong, có khi nào sẽ trả thù ngược lại nhà chúng ta không?" Hạ Tử Hiên toát mồ hôi, cậu ta nghĩ Tôn Kỳ Long ngoan ngoãn như vậy là vì nể mặt ông nội mình. Bây giờ thì hay rồi, thì ra ông nội mình cũng chẳng thân thiết gì với ông chủ Phùng của Tôn Kỳ Long, bà nội lần này chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.

Những người khác trong nhà họ Hạ vừa nghe thấy thế cũng lo lắng không thôi. Nghĩ đến việc sau này có khi còn bị trả thù ngược lại, ai nấy đều thấy nơm nớp lo sợ.

Cụ bà trừng mắt với Hạ Tử Hiên, quát lên: "Nói nhỏ thôi, cháu lo người khác không nghe thấy à?" Thật ra cụ bà cũng thấy chột dạ, bà cũng lo lắng chứ, Phùng Thắng Lợi biết chuyện này rồi thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng lắm đây.

"Ông chủ Phùng đến!" Đang lúc này, bên ngoài phòng tiệc bỗng vang lên một giọng nói.