Lang Vương bất động thanh sắc nghe vị thê tử nhà mình chu môi đầy phong tình gọi tên hắn, hắn hạnh phúc đến mức động cũng không thể động nổi nữa rồi.
Thỏ Trắng ngước đôi mắt to tròn phản chiếu bóng hình của Lang Vương thu vào bên trong, thân hình Lang Vương vẫn cứng đờ hệt như một pho tượng đá bự, duy chỉ có hai đôi con ngươi là khẽ co rút mãnh liệt, Thỏ Trắng đầy mặt là dấu chấm hỏi, giơ một ngón tay chọt chọt vào một bên lồng ngực rắn rỏi của hắn.
"Phu quân? Chàng sao vậy?"
"..."
"Phu quân...Trương Húc...Húc ca ca...
Húc..."
Thỏ Trắng đổi khẩu hình miệng "a a" gọi hắn mãi, Lang Vương chợt giật mình một cái sực tỉnh từ trong mộng ảo, Thỏ Trắng vẫn như cũ dán mắt vào ngực của hắn, rồi cúi đầu nhìn lại lồng ngực bằng phẳng của mình, chậm chạp đưa móng thỏ tới sờ sờ, nắn mãi cũng không có xúc cảm co giãn gì sất, liền thất vọng bĩu môi.
Của ta phẳng như thế này, bộ dạng lại yếu đuối không có một chút sức sống, phu quân thế mà mỗi ngày lại cứ đè ta ra hôn hít mãi, chàng ấy sẽ thực sự yêu ta không...
Lang Vương nhìn cái đầu nho nhỏ đang cúi gục xuống, trong mắt liền phảng phất nồng đậm nhu tình, hắn lại ôm càng chặt người kia vào lòng, hạ đầu xuống dụi dụi hai má của hắn vào đôi bánh bao hồng hào của Thỏ Trắng, giọng điệu trầm ấm đầy thương yêu.
"Nương tử, em gọi tên ta tiếp đi, không sao cả, em là thê tử của ta mà, đừng lo lắng, nào mau mau gọi tên vi phu đi"
Thỏ Trắng bị hắn dụi đến hai má đều trở nên nóng rực, khe khẽ gọi lại.
"Húc..."
"Thêm đi, ta muốn nghe thêm nữa"
"Húc...Húc ca ca..."
"A, nương tử, ta thương em quá đi mất, bảo bối của ta, cục vàng của ta..."
Lang Vương ra sức dụi dụi cọ cọ vào cái má đã phiếm đỏ của Thỏ Trắng, rồi chu môi hôn bẹp một cái thật to lên cái bánh bao đã chín đỏ của y, Thỏ Trắng bị Lang Vương ép đến không thoải mái, khóe mắt vô tình nhìn thấy cái đuôi đen tuyền phía sau hông của Lang Vương đang vui sướng vung vẫy lên xuống không ngừng, trong lòng của Thỏ Trắng đột nhiên dâng lên một trận ngọt ngào của hương vị tình yêu, tản mát lan ra toàn thân, Thỏ Trắng dựa đầu vào ngực Lang Vương cười khẽ, cái cục đuôi bông trắng phía sau cũng nhẹ rung rung theo nhịp phe phẩy của cái đuôi đen của người nọ.
Thỏ Trắng vòng tay qua nách của Lang Vương, khó khăn ôm lấy cái thân đô bự của hắn, nhỏ giọng thì thào.
"Yêu...yêu em không?"
"Có"
Một đêm này, Lang Vương chỉ đơn giản ôm Thỏ Trắng cùng nhau ngủ, cũng không có động tay động chân làm cái việc đồi bại gì với y, hắn nghĩ, vừa mới dỗ ngọt thê tử thì càng không nên làm em ấy bị kinh hách, phải để em ấy chậm rãi chìm sâu vào trong vũng lầy tình yêu do hắn vất vả lắm mới tạo ra được, rồi sẽ từ từ khiến em ấy tự chủ động dang hai chân ra mời gọi hắn.
Lang Vương nghĩ tới bộ dáng Thỏ Trắng thoát ra y phục, đỏ mặt gọi hắn đến thưởng thức cơ thể của mình, hắn liền không nhịn được miệng chảy đầy nước dãi, cười khà khà, muốn bao nhiêu biến thái liền có bấy nhiêu.
Thỏ Trắng đang nằm ngủ trong lòng hắn đột nhiên run khẽ một cái, y ngủ thật không an ổn, mi tâm nhíu chặt như gặp phải một cơn ác mộng khủng bố.
Hôm nay tinh thần của Thỏ Trắng rất thoải mái, y nằm ở dưới gốc đại thụ dang hai tay hai chân ra phơi nắng từ sáng đến hẳn trưa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt rọi xuống một mảng to trên sân viện, hai cái má trắng nõn của Thỏ Trắng đều bị hun đến phiếm hồng, những lọn tóc thật dài tản ra xung quanh, bị những thớ cỏ xanh bao lấy, cùng hòa quyện vào với nhau, toát ra một hương vị tự nhiên đầy khoan khoái.
"Ta cứ nghĩ ở đâu lại có mùi thịt bốc lên khen khét như vậy, thì ra là do vị quý phi đây toát ra"
Thỏ Trắng giật mình, hé mắt nhìn qua bóng dáng người vừa tới, Hữu Sinh trên tay cầm theo một cây dù giấy che trên đỉnh đầu, tay còn lại cầm theo cái quạt khẽ phe phẩy, nét cười lưu trên môi mang đầy ý vị thâm trường, Thỏ Trắng chậm chạp ngồi dậy, lá cây liền rụng xuống rơi đầy trên đầu của y, Thỏ Trắng không có nhìn thấy ý khinh thường chứa trong đáy mắt của người nọ, chỉ đơn thuần gãi đầu cười cười.
"Là ca ca của Húc sao? Hì, chào...chào huynh, huynh đến tìm Húc hả? Chàng ấy không có ở chỗ ta đâu..."
Hữu Sinh nheo mắt nhìn dáng vẻ bị lá cây bám vào đầy bụ bẫm của y, hừ lạnh.
"Ta không có tìm đệ ấy, ta muốn đi nơi nào là việc của ta, hại ngươi quan tâm sao?"
Thỏ Trắng ngơ ngác chớp chớp mi "Không phải tìm Húc sao?"
"Không"
"Ò"
Thỏ Trắng đơn giản đáp lại Hữu Sinh một tiếng, y khom người phủi xuống bụi đất đang bám trên người, hành động giống như không muốn để tâm tiếp đến người bên cạnh.
Hữu Sinh thấy Thỏ Trắng một bộ giống như không muốn cùng y tán gẫu tiếp, y phục mặc trên người lại cực kì đơn giản không có nửa điểm cao quý, phong thái thể hiện cũng chẳng giống một quý phi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn giống như là một thôn dân từ dưới quê lên vậy, Hữu Sinh chau mày hỏi lại.
"Ngươi có thật là thê tử của Trương Húc không? Sao nhìn lại quê mùa đến thế, Trương Húc cũng không keo kiệt đến nỗi ngay cả y phục cũng không ban cho ngươi đi?"
Thỏ Trắng nghe Hữu Sinh nói vậy cũng hiếu kì nhìn qua trang phục hoa lệ đỏ rực của y, rồi cúi đầu nhìn xuống vải lụa tầm thường mà mình đang mặc, xoay qua xoay lại một hồi lại bồi thêm một câu.
"Không có, ta chỉ là muốn mặc như này thôi, thoải mái lắm, vả lại, mặc nhiều phục trang rất phiền toái, kêu leng keng thực chói tai"