Chẳng Đắm Chìm

Chương 50




“Rời khỏi Yến Tri Hành ư?” Thẩm Yểu lặp lại lời Quan Thù, vẻ mặt thoáng có chút nghi hoặc, “Tớ chưa từng ở bên anh ta, vì sao lại dùng từ rời khỏi chứ?”

Quan Thù tựa hồ rất thích nghe cậu nói những lời này, rõ ràng là đã được thỏa mãn, mặt mày giãn ra một chút. Câu tiếp theo của Thẩm Yểu, không chút kiêng nể dội một chậu nước lạnh vào thẳng mặt hắn.

“Quan Thù, có lẽ là cậu có chút hiểu lầm nhỏ với quan hệ hiện tại của chúng ta, vậy tớ giải thích một chút, hiện tại hai ta không phải là yêu đương.” Thẩm Yểu dịu dàng nhỏ nhẹ nói những lời tuyệt tình, “Chúng ta không quay lại, mà chỉ là chung sống hòa thuận thôi phải không?”

Trái tim đang hân hoan của Quan Thù rớt thẳng xuống, bàn tay đặt trên lưng Thẩm Yểu chậm rãi buông, đôi mắt tối sầm, liên tiếp chất vấn: “Cậu lại muốn chơi tớ sao? Vậy tớ là thứ gì đây, vẫn chỉ là nhân tình không danh không phận à?”
Nhận thức của hắn về bản thân rất chính xác, làm cho Thẩm Yểu kinh ngạc nhướn mi, gật đầu nói: “Tuy rằng đích xác không có danh, cũng không có phận, nhưng chẳng phải tớ chỉ có một Alpha là cậu ư, mấy thứ kia có quan trọng sao?”

Quan Thù kiềm hãm bản thân, cắn chặt răng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ mấy thứ đó không quan trọng à? Cậu đã chia tay với Từ Ý Bạch, sao tớ lại không thể làm bạn trai cậu chứ?”

“Vậy ý cậu là không thể chấp nhận ư?”

Thẩm Yểu tìm được đáp án từ trong cơn giận toát ra từ trong đáy mắt của Quan Thù, cậu cúi đầu, ánh mắt quyến luyến di chuyển trên chiếc nhẫn nơi ngón tay.

“Vậy thì thôi.”

Cuối cùng Thẩm Yểu thương tiếc thở dài, nâng tay phải lên, tay kia đưa sang, chuẩn bị tháo chiếc nhẫn mới mang lên chưa lâu còn chưa vương được bao nhiệt độ.
“Không được tháo! Rõ ràng cậu đã nói không vứt đi nữa mà!”

Quan Thù lại giữ chặt ngón tay Thẩm Yểu, sức lực cực mạnh dồn mấy ngón tay lại một chỗ.

Thẩm Yểu khẽ nhíu mày, thẳng thắn nói: “Nhưng cậu không chấp nhận được việc tớ duy trì loại quan hệ này cùng Yến Tri Hành, tớ cũng chẳng có cách nào khác cả.”

Thời gian dường như trở nên chậm chạp lạ thường, tiếng hít thở của Quan Thù cực kỳ nặng nề. Khuôn mặt Thẩm Yểu lại vô cùng lạnh nhạt, chỉ cần hắn dám nói ra một câu không, sẽ liền bị đá khỏi cuộc chơi một cách tàn nhẫn.

Trầm mặc không nói hồi lâu, Quan Thù hỏi: “Cậu cùng Yến Tri Hành chỉ là giao dịch không có tình cảm phải không?”

“Đúng vậy, trò chơi của tớ với Yến Tri Hành vừa mới bắt đầu, tớ chưa muốn kết thúc nhanh vậy đâu.” Thẩm Yểu cúi đầu hôn nhẹ hắn, “Tớ không thể để anh ta biết tớ đã có Alpha, cậu phải chịu tủi thân chút rồi, có được không?”
Thẩm Yểu luôn thích thả chậm ngữ điệu, nhẹ nhàng nói lời dịu dàng, âm cuối hơi hơi cao lên, dường như mang theo ý cười, cẩn thận nghe lại tựa như một hồi ảo giác.

Quan Thù hiện tại đã quá hiểu cậu, mỗi lần Thẩm Yểu nói như vậy, liền có nghĩa có kẻ xui xẻo rồi.

Hắn quên mất chuyện bản thân không có danh phận, phản ứng đầu tiên ngược lại là nghĩ Yến Tri Hành căn bản không dễ chơi như vậy. Thẩm Yểu đùa bỡn y, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt rất nhiều.

Môi Quan Thù mím chặt lại thành một đường thẳng, hắn nặng nề đè cả người Thẩm Yểu vào trong sofa mềm mại mà hôn.

Nụ hôn không có nơi trốn tránh, như trận bão táp không lưu lại thời gian để thở. Đầu lưỡi Thẩm Yểu bị mυ"ŧ mát đến run rẩy, cánh tay vô lực trượt xuống bên người, buông rủ dưới bóng hình quấn quýt không rời.

Khi Quan Thù nhíu mày lại lộ ra chút hung hãn, so với Thẩm Yểu chỉ hôn một cái đã chịu không nổi, vẻ mặt Quan Thù lại càng giống như không thoả mãn, càng lúc càng không đủ.

Hắn rõ ràng đang tập trung hôn Thẩm Yểu, nhưng lại phát giác ra từ bên khóe mắt, liền vươn tay sang bên cạnh.

Ngón tay mạnh mẽ đan vào kẽ ngón tay, mười ngón tay của hai sắc da tương phản cực lớn đan xen, dễ dàng chặn lại sự phản kháng như gãi ngứa của Thẩm Yểu.

“Có chuyện gì mà tớ không thể giúp chứ, Thẩm Yểu? Hay là cậu cho rằng tớ không làm được?! Tớ đây không có gì là không thể hết!” Quan Thù ôm siết lấy eo Thẩm Yểu. trong nháy mắt, âm điệu cất cao lại hạ thấp xuống, như là lời thề kỵ sĩ, “Tớ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì cậu.”

Thẩm Yểu đương nhiên biết, giả như Quan Thù biết được chân tướng bốn năm trước, hắn chắc chắn sẽ xách súng, dứt khoát bắn vỡ đầu Yến Tri Hành.

“Không được dâu Quan Thù.”

Thẩm Yểu bình ổn hô hấp, làn môi như phủ một lớp son đỏ rực. Cậu không đẩy Quan Thù ra, ngược lại thuận theo vươn tay ôm cổ hắn: “Giờ vẫn chưa phải lúc.”

*

Mưa thu rả rích cả buổi chiều, Thẩm Yểu ra ngoài một mình, khi nhận được điện thoại của Yến Tri Hành cũng không bất ngờ.

Trong bản tin lá cải mới nhất trưa hôm nay, có người chụp được hình Yến Tri Hành đi máy bay tư nhân trở về vào buổi sáng. Trong bài ngay cả ảnh sợi tóc của y cũng không dám đăng, chỉ có hình của máy bay.

Tính toán qua, một thời gian nữa y sẽ liên lạc với cậu.

Nhận điện thoại, Yến Tri Hành vẫn mang giọng điệu lạnh lùng đáng ghét như thường lệ: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Mưa bụi rơi trên gương mặt, Thẩm Yểu cúi đầu, không lảng tránh, đáp án đưa ra còn ngắn gọn hơn cả câu hỏi của Yến Tri Hành: “Nghĩa trang.”

Có lẽ là có chút bất ngờ, đầu kia điện thoại lặng im ba giây, rồi mới quăng ra mệnh lệnh lạnh lẽo vô tình: “Chờ tôi.”

Thẩm Yểu ngắt điện thoại, ngồi xổm trên mặt đất, rũ mắt nghiêm túc chà lau sạch sẽ ảnh chụp trên bia mộ.

Rồi lại đứng dậy, đi đến bia mộ của ông nội ở bên cạnh. Trong tay Thẩm Yểu cầm một cái chén rượu, không có bất cứ biểu cảm gì đổ xuống đất, xem như là dâng rượu.

Yến Tri Hành để Trần Song đi tìm dựa theo địa chỉ, thời điểm đến nơi, Thẩm Yểu đã đứng chờ tại cổng.

Bên ngoài mưa đang rơi, Thẩm Yểu mặc một thân màu đen. Cậu không che ô, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, như muốn hòa vào màn mưa lặng lẽ yên tĩnh này, ngay cả tiếng xe đỗ lại cũng không nghe thấy.

Yến Tri Hành thấy có chút lâu, y hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt sắc nét lãnh đạm, thấp giọng gọi: “Thẩm Yểu.”

“Xin lỗi, không nhìn thấy ạ.”

Dường như đã hình thành loại phản ứng bản năng, nghe được âm thanh của y, Thẩm Yểu bất giác giãn mặt mày nở nụ cười.

Mưa bụi nghiêng nghiêng bay, tầm mắt va chạm với nhau. Đôi mắt Thẩm Yểu trắng đen rõ ràng, lông mi bị nước mưa vương ẩm ướt, con ngươi đen trong veo như được nước mưa rửa sạch, khi cậu cười liền giống một giấc mộng mong manh.

Mãi đến khi trên môi cảm thấy giọt nước mưa lạnh lẽo, Yến Tri Hành mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. Thẩm Yểu cũng đã mở cửa lên xe. Y hơi hơi cau mày, đại khái cảm thấy bộ dáng ướŧ áŧ của Thẩm Yểu có chút chướng mắt.

Yến Tri Hành gấp khăn tay đưa cho cậu, thuận miệng lãnh đạm nói:

“Khi không muốn thì đừng có cười.”

Động tác của Thẩm Yểu không chút ngập ngừng, tiếp nhận khăn tay. Có lẽ bởi vì nguyên nhân không quá thích để lộ pheromone, vật Yến Tri Hành mang theo bên mình đều không có mùi đàn hương.

Cậu thu lại nụ cười bên khóe môi, lau mặt cùng tóc. Thẩm Yểu rất thức thời không trả chiếc khăn đã lau lại, mà giữ lại trong lòng bàn tay.

Khi hai bọn họ bên nhau, đều không hề nhiều lời. Thẩm Yểu lấy di động ra, thờ ơ ngồi nghịch. Cậu tiện tay kéo, nhìn đến tin tức Từ Ý Bạch trì hoãn buổi hòa nhạc do tay bị thương, bình luận phía dưới là một mảng kêu khóc ầm ĩ.

Có điều chỉ là lùi lịch, vậy chứng tỏ vết thương cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến kế sinh nhai của anh.

Chân của vũ công, tay của nghệ sỹ dương cầm, đối với bọn họ mà nói, là thứ quan trọng hơn cả sinh mệnh. Về chuyện này, Thẩm Yểu vẫn sản sinh một chút đồng cảm với anh.

Yến Tri Hành vẫn còn ngồi bên cạnh, cậu lại quang minh chính đại mở khung trò chuyện với Từ Ý Bạch.

“Kỳ thật không cần thiết phải kích động như thế, tay anh là quan trọng nhất.”

Cậu gặp mặt Cố Vân Vận, Cố Vân Vận giúp cậu ngăn chặn hành vi của Từ Ý Bạch, cậu đồng ý khiến Từ Ý Bạch triệt để hết hy vọng. Đối với mối tình này, Thẩm Yểu không có gì để bao biện, cậu tự nhận là mình đã phụ bạc Từ Ý Bạch.

Từ Ý Bạch không đáp lại tin nhắn của cậu, Thẩm Yểu tiếp tục gửi.

“Đúng rồi, em hy vọng Yến Tri Hành không biết chuyện giữa hai ta. Giả như anh ta biết được, em sẽ rất phiền phức. Để tìm kiếm sự bảo vệ, em sẽ giải quyết những phiền phức này thông qua việc kết hôn với Quan Thù, dù sao cậu ấy cũng rất yêu em, sẽ không ngại chút chuyện vặt này.”

Cậu giữ lại một chút thương hại cuối cùng, trục xuất Từ Ý Bạch khỏi cuộc chơi.

Thẩm Yểu gửi xong hai tin nhắn này, liền chặn Từ Ý Bạch, sau đó phủ tay lên di động không xem nữa.

Xe đã đi được một đoạn, Yến Tri Hành tìm cậu hẳn là có chuyện gì đó, bình thường có gì nói nấy luôn, hiện tại lại yên lặng, Thẩm Yểu tự động lý giải rằng đây là thời gian Yến Tri Hành cho cậu để bình ổn tâm trạng.

“Chẳng phải là ngài có lời muốn nói với tôi à?” Thẩm Yểu cũng không quá cần dùng, cậu khẽ cong môi, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói, “Ngài là kim chủ, muốn gì thì cứ nói đi ạ.”

Yến Tri Hành không cất lời, chỉ đưa cho cậu một phần tài liệu. Thẩm Yểu tùy tiện mở ra vài trang, y trực tiếp tặng một khách sạn nghỉ dưỡng vừa mới khai trương, lợi nhuận không phải chỉ có chút xíu, mà là một khoản kếch xù.

Cậu nhướn mi, nửa phần khó hiểu nhìn phía Yến Tri Hành.

“Thẩm Yểu, thêm một điều kiện đi.”

Thẩm Yểu bạc tình, nhưng làn môi lại không mỏng, mà có một độ cong căng tràn kiều diễm, đỏ hồng tự nhiên, khiến người không rời nổi mắt.

Yết hầu Yến Tri Hành khẽ lăn xuống, tựa như đang chịu đựng du͙© vọиɠ khó nói, không để kẻ khác phát hiện ra.

Ngón tay y hơi siết lại, dùng giọng điệu lãnh đạm nhất nói lời kế tiếp:

“Ngọai trừ ký hiệu, còn thêm cả hôn môi.”

Du͙© vọиɠ ăn vào xương tủy, y tách khỏi Thẩm Yểu đã nhiều ngày như vậy, đã muốn hôn cậu đến phát điên.