Chẳng Đắm Chìm

Chương 43




Dưới bầu không khí đó, di động của Quan Thù lại vang lên, lần này là Quan Nham trực tiếp điện thoại đến. Hắn phiền muộn cúi nhìn, lại ngắt máy không chút chuần chừ.

Hắn không còn thời gian để tiếp tục lưu lại đây, nhưng đôi chân lại chẳng chịu rời đi. Hắn nghĩ đến bộ định vị trong di động của Thẩm Yểu, liền muốn đưa cậu theo cùng.

Song trên người Thẩm Yểu còn mang thương tích, đưa cậu theo quá phiền phức, hiện giờ cậu nằm yên mới là phù hợp nhất.

Bóng dáng cao lớn của Quan Thù chặn ở cửa, như một ngọn núi nhỏ, hắn không nói một lời đứng dưới ánh đèn nửa buổi, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Ngoan ngoãn đợi ở đó, ai gõ cửa cũng đừng tùy tiện mở ra.” Cuối cùng Quan Thù vẫn xoay người mở cửa, nửa người chìm vào bóng tối nơi hành lang, mặt không chút thay đổi nói, “Tôi không muốn quản chuyện của cậu và Từ Ý Bạch, nhưng nếu anh ta vô cớ đến gõ cửa nhà tôi, thì cậu nhớ điện thoại cho tôi đấy.”
Thẩm Yểu đặt di động bên người, trong đó còn có chương trình định vị không rõ nguồn gốc, nhưng vẻ mặt lại chẳng chút căng thẳng.

Cậu ngồi trên sofa nhà Quan Thù, trong đôi mắt nhìn về phía Quan Thù như lấp lánh ánh sáng. Cậu gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Tớ biết rồi.”

Bộ dáng này của Thẩm Yểu tạo thành ảo giác cho Quan Thù, bọn họ dường như một cặp tình nhân đã kết hôn, nơi đây là phòng tân hôn của bọn họ.

Lời hắn nói, là lời dặn dò lo lắng của Alpha khi để Omega ở nhà một mình, mà dung mạo Thẩm Yểu dịu hiền, đáp lời vô cùng ngoan, như cô vợ nhỏ ngoan hiền của hắn.

Yết hầu của Quan Thù lặng lẽ lăn xuống, di động trong túi lại rung lên như đòi mạng, tựa như tiếng chuông cảnh báo

“Rầm ——”

Tiếng Quan Thù đóng cửa có chút nặng tay, khung cửa cũng phải rung lên. Hắn hạ cửa kính xe, một đường lái xe ầm ầm về phía quân khu.
Hắn tiếp điện thoại trước, vừa vào cửa đã bị lính gác bao vây. Quan Thù không phản kháng, hắn vừa được đưa vào phòng thẩm vấn, liền thấy một gương mặt quen thuộc.

Đúng như dự liệu, Quan Nham ngồi vị trí trong góc, sa sầm mặt nhìn hắn chòng chọc, đứng phía sau là sĩ quan phụ tá của ông.

Quan Thù kéo ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt không biến đổi. Hắn biết đêm nay bị gọi đến lại đây, chủ yếu là bị tra hỏi tình hình lúc đó, cùng với lý do nổ súng.

Sĩ quan đối diện hắn ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: “Công tố Quan, là ngài báo cảnh sát phải không?”

“Phải.”

“Ngài trực tiếp dùng đao cắt mất tuyến thể của Alpha kia sao?”

“Tuyến thể của gã sớm muộn gì cũng bị phế bỏ.” Quan Thù nâng mí mắt, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Chẳng phải chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi sao?”
Sĩ quan xoay bút, đã nhìn ra Quan Thù là thứ khó nhằn. Anh không dấu vết liếc mắt nhìn Quan Nham ở góc tường một cái, nhíu mày nói: “Tay phải của cậu ta cũng bị gãy xương.”

Quan Thù ngồi thẳng người nhìn về phía anh: “Tình huống lúc đó rất khó để động thủ có chừng có mực.”

“Vì sao lại nổ súng?” Sĩ quan tiếp tục hỏi, “Dựa theo kết quả sát hạch của ngài, tay không chế ngự mấy Alpha này hẳn cũng không phải chuyện khó gì.”

Quan Thù không hối hận với hành vi tự tung tự tác của mình, đám Alpha đó xứng đáng, chúng dám nảy sinh những ý tưởng đen tối đó, vậy cũng nên nghĩ đến hậu quả tương ứng. Những vết thương trên người, những tra tấn phải chịu, đều là đúng người đúng tội.

Hắn cho tới bây giờ đều hành sự quang minh chính đại, hắn đã dám làm, vậy cũng dám chịu trừng phạt.

Môi Quan Thù mím chặt, hiện tại hắn không thể bị đình chỉ công tác, càng không thể bị cách chức. Hắn còn phải giúp Thẩm Yểu giữ lô hàng hóa này, nếu hiện giờ xuất hiện bất trắc, Thẩm Yểu khẳng định sẽ cười nhạo hắn, người như Yến Tri Hành có thể giúp, mà hắn thì lại không thể.

Đối với Alpha mà nói, đây đều là sỉ nhục.

“Mấy ngày trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, lưng của tôi đã bị thương.”

Hắn đứng dậy cởϊ áσ khoác, sau đó từng chút gỡ khuy áo, làn da che giấu dưới lớp quần áo cũng không trắng hơn bao nhiêu, vẫn là màu lúa mạch hoang dã.

Vai lưng Quan Thù rèn luyện đến cực kỳ đẹp đẽ, sau khi cởi bỏ quần áo cơ bắp thoát khỏi ràng buộc được phô bày toàn bộ.

Ra khỏi học viện quân đội, trên thân thể bọn họ ít nhiều đều có sẹo, bả vai phải của Quan Thù thậm chí còn có cả một vết đạn găm.

Quan Thù không nói dối, vết bầm đã lan tràn hết quá nửa trên lưng, nếu đổi thành người khác, chỉ e đã không còn động đậy nổi. Bởi vì đi đường, sẽ không ngừng làm ảnh hưởng đến vết thương trên lưng.

“Vì vết thương này, tôi không thể vật lộn cùng mấy Alpha kia, chỉ có thể lựa chọn nổ súng. Thời điểm nổ súng tôi cũng đã tránh những chỗ trí mạng.”

Khi chứng kiến tình cảnh kia, hắn đã chẳng còn cảm thấy bất cứ đau đớn nào trên lưng, hắn hoàn toàn có thể một mình đánh ngã cả đám Alpha đó, nổ súng chỉ là muốn cho đau đớn giày vò lâu nhất.

Mãi cho đến lúc về nhà, hắn giúp Thẩm Yểu bôi thuốc xong, cơn đau vốn bị quên lãng mới giống như sóng triều thình lình kéo đến.

Dẫu cho đã chia tay, Quan Thù vẫn mang bộ dáng cố chấp kia, vĩnh viễn không muốn để Thẩm Yểu chứng kiến dáng vẻ yếu đuối của mình.

“Công tố Quan.” Sĩ quan không để lỡ bất cứ cảm xúc nào trên mặt hắn, hỏi đến vấn đề cuối cùng, “Ngài đã bị thương, khi nhận được tin tức cầu cứu, tại sao lại không liên hệ người khác trước.”

Khi anh hỏi vấn đề này, Quan Thù đã ngồi trong phòng thẩm vấn một tiếng, tầm mắt hắn đang chòng chọc nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

“Nếu Omega của anh phát sinh chuyện bất trắc thế này, phản ứng đầu tiên của anh không phải là chạy đến cứu cậu ấy sao? Mà là liên hệ người khác ư?”

Alpha luôn có du͙© vọиɠ bảo vệ mãnh liệt đối với Omega của mình, dưới tình huống như vậy, Alpha chỉ còn giận dữ đến điên cuồng.

Bọn họ sẽ không tin bất kỳ người nào khác, bọn họ tin rằng chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ tốt Omega.

Buột ra những lời này, hoàn toàn là phản ứng bản năng của Quan Thù. Khi nhận ra mình đã nói những gì, hắn cũng chỉ mím chặt môi thành một đường thẳng.

Hắn đã từng ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, dẫu rằng hắn đã chia tay với Thẩm Yểu, dẫu cho Thẩm Yểu đã có bạn trai mới, có mối lương duyên khác.

Song từ một góc độ nào đó mà nói, Thẩm Yểu vẫn luôn là Omega của hắn.

Đại bộ phận câu trả lời của Quan Thù đều không có vấn đề, kết quả sau này còn cần điều tra thêm, hắn tạm thời có thể về trước.

Sau khi sĩ quan đi thì hắn bị Quan Nham chặn lại, sĩ quan phụ tá đóng cửa ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.

Quan Nham ngồi một bên uy phong lẫm liệt, khi nói chuyện với Quan Thù luôn luôn là giọng điệu này: “Sao con làm việc luôn luôn không biết chừng mực vậy?”

“Cái lũ tội phạm cưỡиɠ ɠiαи đó, cớ gì mà tôi phải đúng mực chứ?” Quan Thù không thoái nhượng nửa bước, đáy mắt ẩn giấu sát ý, “Tôi không trực tiếp gϊếŧ chúng chính là đã quá chừng mực rồi đấy.”

“Con giúp Thẩm Yểu phải không?” Quan Nham đứng dậy, rũ mắt nhìn hắn chằm chằm, “Con giúp cậu ấy ta không có ý kiến, song con đã quên những chuyện khốn nạn mình đã từng làm sao? Con mắng người khác là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, thế thì con đã từng làm gì?!”

Vẻ mặt Quan Thù trong nháy mắt cứng đờ lại, hắn quay mặt đi, hạ mắt xuống nói: “Tôi không quên.”

“Chẳng phải ta đã nói con đừng có quấn lấy người ta rồi sao!?”

“Tôi không bám cậu ta!”

Quan Thù chớp mắt cất cao âm điệu, cũng chợt đứng dậy. Ghế dựa bị kéo trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai vô cùng.

Hắn rất nhanh bình tĩnh lại.

“Người đầu tiên cậu ta gửi tin nhắn khi gặp nguy hiểm là tôi, quan hệ hiện tại giữa tôi với cậu ta cũng không tệ hại như cha nghĩ đâu.” Quan Thù choảng áo khoác trong tay lên đi ra ngoài, “Không tin tự cha đến hỏi cậu ta đi.”

Quan Thù tưởng rằng Thẩm Yểu ngủ trong phòng cho khách, trong lòng hắn ngập đầy giận dữ, động tĩnh lúc mở cửa hoàn toàn không nhỏ.

Chẳng ngờ rằng, trên sofa phòng khách, Thẩm Yểu đang cuộn mình ngủ, trên chân đắp chiếc chăn lông nhỏ.

Thẩm Yểu đã tắm rửa thay áo sơmi, chiếc khuy trên cùng cài lỏng lẻo, bởi vì tư thế ngủ không quá nề nếp, lộ ra một mảng da trắng trẻo lớn, còn cả xương quai xanh tinh tế.

Như vì chờ hắn mới ngủ trên sofa.

Tiếng đóng cửa gần như lặng lẽ, Quan Thù cởi giày đi chân trần đến bên cậu.

Tóc mái tán loạn buông rủ trước mắt, làn môi khép hờ hít thở. Thẩm Yểu khi ngủ rất yên lặng, tựa đóa hoa quỳnh mê mệt nở rộ dưới ánh trăng, khiến người khác không dám quấy rầy.

Trước kia Quan Thù từng ôm Thẩm Yểu ngủ, hắn biết giấc ngủ của Thẩm Yểu vốn rất nông. Hắn không cất tiếng, ngay cả hô hấp cũng cố gắng thả nhẹ, ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi lâu.

Hắn chậm rãi khom eo, bế Thẩm Yểu vốn nhẹ tênh lên, đi về phía phòng cho khách.

Khi mở cửa, Quan Thù xụ mặt nghĩ: “Ngày mai phải nói với Thẩm Yểu, sau này đừng có ngủ trên sofa nữa, không cậu lại hoảng hốt vì tưởng mộng du đi về phòng cho khách mất.”

Quan Thù thu xếp cho Thẩm Yểu nằm lên giường phòng khách, nơi này rõ ràng không ai ở, nhưng Quan Thù lại thường xuyên mang chăn đệm trong phòng ra phơi nắng.

Hắn đắp chăn cho Thẩm Yểu xong, lúc đứng dậy rời đi, cổ tay lại bị người giữ lại. Ngón tay chạm vào hắn không có sức lực gì, lại mềm mại vô cùng, làm cho Quan Thù không dám động đậy.

Không biết Thẩm Yểu đã tỉnh lại từ khi nào, cũng có thể căn bản là chưa từng ngủ, thậm chí ngay cả ánh nước mông lung trong mắt cũng không có.

Cậu mở miệng lại là câu hỏi: “Quan Thù, có phải trên lưng cậu bị thương không?”

Quan Thù cứng đờ người không động đậy, hắn biết hành động vừa rồi của mình đã hoàn toàn bị Thẩm Yểu vạch trần, theo bản năng giải thích nói: “Lỡ cậu ngã khỏi sofa phát sinh bất trắc gì, tôi lại phải......”

“Quan Thù.” Thẩm Yểu tựa như không nghe thấy, ngắt lời Quan Thù, chỉ nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lặp lại câu hỏi của mình, “Có phải cậu bị thương không?”

Ánh mắt cậu rất tĩnh lặng, nhưng dường như lại chất chứa sự quan tâm chân thành, trong nháy mắt bóp nghẹt trái tim Quan Thù.

Quan Thù cảm giác sự chua xót vô cớ, hắn tránh khỏi ánh mắt Thẩm Yểu, cứng ngắc nói: “Không bị thương, bị thương cũng không chết được.”

Thẩm Yểu nhìn hắn, yên lặng hồi lâu. Cậu chậm rãi thu tay lại, mân mê môi dưới hỏi: “Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc với tớ được không?”

Cậu nói chuyện bình tĩnh như vậy, Quan Thù lại cảm thấy dường như Thẩm Yểu thật sự có nỗi khổ tâm.

Bọn họ một ngồi trên giường, một đứng bên giường, cứ giằng co như vậy thật lâu, như thể ai cất lời trước, sẽ liền thua trò chơi này.

Cuối cùng.

Quan Thù vươn tay về phía Thẩm Yểu, giọng điệu không quá tự nhiên nói: “Đưa di động đây, tôi giúp cậu gỡ chương trình định vị.”

Thẩm Yểu quấn chăn lại, bọc mình thành con nhộng. Cậu quay lưng về phía Quan Thù, khước từ nói: “Không cần.”

Nguồn gốc của bộ định vị này rõ ràng như vậy, ngoại trừ Từ Ý Bạch, không ai chạm vào di động của Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu lại hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn khoan dung đến thế với Từ Ý Bạch, như thể Từ Ý Bạch chỉ cài đặt một trò chơi nhỏ trong di động của mình. Là Thẩm Yểu không tin lời hắn, hay là cậu vốn tin tưởng Từ Ý Bạch sẽ không làm loại chuyện này?!

Nếu Thẩm Yểu thích Từ Ý Bạch như vậy, thích đến mức có cài định vị cũng chẳng để tâm, thì hắn còn quản cái gì nữa.

Tay Quan Thù dừng lại hồi lâu trong không khí. Sau khi phát hiện Thẩm Yểu quyết ý không thèm để tâm đến hắn nữa, hắn liền lạnh tanh quay đầu đi, không chút chần chừ đi thẳng một mạch ra ngoài.

Đóng cửa lại không hề mạnh tay, chỉ khẽ khàng mà khép lại.

*

Thẩm Yểu biết rõ trong di động có cài định vị, nhưng lại làm như không biết, hoặc là hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của nó.

Cậu vẫn thực hiện nếp sinh hoạt thường nhật, mỗi ngày đúng giờ đến đoàn múa, đến thời điểm màn đêm buông xuống mới rời đi, trong lúc đó còn đứng ở vai trò người bị hại phối hợp với cảnh sát.

Mấy ngày liền Quan Thù không xuất hiện trước mặt cậu, như thể đã biến mất rồi.

Thẩm Yểu vẫn luyện tập đến tận khuya theo thông lệ, tối nay khi ra khỏi cửa, bên đường lại đỗ một chiếc xe đen quen thuộc.

Cậu như có dự đoán trước đi về phía đó. Thấy cậu tiến đến, chiếc xe từ từ hạ cửa kính, để lộ khuôn mặt Thẩm Yểu đã lâu không gặp.

Từ Ý Bạch ngồi tại ghế lái, khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia, chỉ là ánh mắt không còn là sự dịu dàng thuần túy của ngày xưa nữa.

“Yểu Yểu.”

Anh vẫn gọi nhũ danh của Thẩm Yểu, giống như Thẩm Yểu chưa từng nɠɵạı ŧìиɧ, cũng như chưa từng nói lời chia tay.