Chẳng Đắm Chìm

Chương 2




Nghe được lời giải thích của Thẩm Yểu, nắm tay siết chặt của Đới Tinh Huy thoáng thả lỏng. Trên tuyến thể của Thẩm Yểu không có vết cắn ký hiệu, mùi hương pheromone khiến người chán ghét kia quả thật có thể bị dính vào trong lúc tiếp xúc.

Thấy gã không nói lời nào, Thẩm Yểu hoang mang hỏi ngược lại: “Sao thế?”

“Không sao cả.” Sự khó chịu treo trong lòng tiêu tan, Đới Tinh Huy cười còn xán lạn hơn cả ban nãy. Gã ngồi lại vị trí, lải nhải không ngừng nói, “Gần đây tôi cùng bọn Trương Tư Ngữ còn có Hồ Thánh Hiên muốn đi đua xe, đua ở làn đường bên Linh Sơn, Yểu Yểu cậu có muốn qua đó chơi không? Tôi đã lâu không được gặp cậu rồi...... Mỗi ngày gọi cậu ra ngoài cùng dùng bữa cậu vẫn luôn hẹn lần sau, lần sau là lần nào đây?”

Phát hiện bản thân vô thức buông lời oán trách, Đới Tinh Huy vội không ngừng giải thích nói: “Không phải, Yểu Yểu, tôi không có ý trách cứ cậu, tôi biết cậu cũng bề bộn nhiều việc.”

Thẩm Yểu vẫn chống mặt như trước, cậu gật gật đầu cười nói: “Tôi biết cậu không có ý khác mà.”

“Yểu Yểu!”

Đới Tinh Huy còn có rất nhiều lời chưa kịp nói, bị quấy nhiễu gã không vui quay đầu đi, Trương Tư Ngữ cùng Hồ Thánh Hiên cũng đang đi tới từ chỗ không xa lắm.

“Mày đến nhanh thế.” Trương Tư Ngữ đút tay vào túi đứng trước quầy bar, chân mày tràn ngập tính công kích, cười nhạo nói, “Tao rõ ràng đã nói ăn uống xong xuôi đi đã, sao mày vừa tiếp điện thoại mà vội chạy rồi?”

Không biết kẻ nào mật báo cho gã, Thẩm Yểu vừa bước chân trước vào đây, chân sau Đới Tinh Huy đã viện cớ chuồn đi từ cửa sau gian phòng rồi.

Đới Tinh Huy nhếch khóe miệng nói: “Tao ăn no rồi thì không thể đi sao?”

Sự đối chọi gay gắt làm cho bầu không khí căng thẳng không ít, Thẩm Yểu tựa như chẳng ngửi thấy mùi thuốc súng, cũng không để tâm đến những tầm mắt chĩa vào như có như không của kẻ khác, tự nhiên hỏi han: “Mọi người vừa nãy cùng ăn cơm à?”



“Đúng vậy.” Hồ Thánh Hiên không tham gia tranh cãi, khóe miệng hắn lộ nụ cười mỏng manh, ngồi vào bên còn lại của Thẩm Yểu, “Vốn cũng muốn gọi cậu, nhưng Đới Tinh Huy không cho tôi gọi.”

Đới Tinh Huy nhịn xuống kích thích muốn nâng cốc hắt vào mặt kẻ khác, cáu kỉnh nói: “Mày ít nói nhảm đi!”

“Tao nói sai gì sao?”

“......”

Hồ Thánh Hiên quả thật nói không sai, đích thật là gã không cho gọi Thẩm Yểu. Nhưng vì sao không gọi, tất cả những người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng, nhưng nói từ miệng gã thì lại giống như muốn xa lánh Thẩm Yểu.

“Yểu Yểu......” Đới Tinh Huy theo bản năng vươn tay, rồi lại ngừng ở giữa không trung, chỉ nhìn khóa vào chiếc cổ tay nhỏ gầy trắng trẻo kia.

Ngón tay Thẩm Yểu vẽ vòng tròn trên miệng cốc, mỉm cười nói: “Nhất định là do cậu cảm thấy tôi bận nên mới không gọi, sao có khả năng là cố ý không gọi cơ chứ?”

Ánh đèn ám muội mờ mịt, chiếu lên thân Thẩm Yểu, vầng sáng di chuyển trên dung mạo tinh xảo, như thể tận lực che giấu sự lộng lẫy chói lọi của viên kim cương. Thời điểm cậu không cười đã đủ xinh đẹp, nhưng luôn luôn để lộ cảm giác xa cách, cười lên rồi lại tựa như xua tan mây mù.

Đột nhiên tất cả im bặt lại, ba Alpha đồng thời nghe thấy được tiếng tim mình “Thình thịch” rối loạn.

Trương Tư Ngữ phá vỡ trầm mặc, khô khốc hỏi han: “Yểu Yểu, cậu có đến dự buổi tiệc mấy ngày nữa tại Yến gia không?”

“Không quá chắc chắn.” Vẻ mặt Thẩm Yểu nghi hoặc, giống như lơ đãng hỏi, “Yến gia mấy chục năm trước chẳng phải đến nước A rồi ư, vì sao lại bất ngờ muốn phát triển trong nước nhỉ?”

Đới Tinh Huy dù hiểu biết nông cạn, nhưng Thẩm Yểu muốn biết, gã liền nhíu chặt mày trầm tư suy nghĩ: “Yến gia thật sự thần bí, nền móng của bọn họ ở nước ngoài, làm ăn ít nhiều cũng dính chút phi pháp. Bọn họ ở bên ngoài làm cường hào ác bá tốt lắm rồi, hà cớ gì phải về đây quấy đục nước, Bắc Thành còn có Cố gia, bọn họ cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.”

“Bởi vì gia chủ Yến gia đổi người rồi, tân gia chủ tên là Yến Tri Hành.” Hồ Thánh Hiên nhấp ngụm rượu, “Tình hình Yến gia không giống chúng ta, chúng ta cùng lắm chỉ tranh đoạt vị trí người thừa kế với đám con riêng, bọn họ thì không như vậy. Yến gia chính là gốc cổ thụ cành lá xum xuê, nhân khẩu phồn thịnh, kể từ lúc ông cụ Yến gia sinh bệnh nằm viện mấy năm nay, cái cây này liền bắt đầu rung chuyển. Bởi vì ai cũng có cơ hội thế chân ông ta, vị trí trên đỉnh này có ai không muốn chứ? Nếu như ai cũng muốn, thì phải là kẻ có bản lĩnh nhất mới xứng ngồi trên vững vàng vị trí này.”

Thẩm Yểu đùa giỡn tiếp một câu: “Giống tranh ngai vàng ngày xưa phải không?”

“Đây chẳng lẽ không tính là nửa ngai vàng sao?” Trương Tư Ngữ cười nói, “Bất kể là tiền, hay là quyền, Yến gia đều có. Hơn nữa nghe nói Yến gia còn có vật truyền thừa, hình như là một cái nhẫn, ai đeo nó liền có nghĩa là người cầm quyền. Bọn họ rõ ràng vẫn luôn ở nước ngoài, sao ngược lại nhiễm phong thái phong kiến nặng nhất như thế nhỉ?”

Muốn đội vương miện thì cũng phải chịu được sức nặng của nó, có thể thành công nắm quyền trong hoàn cảnh rắc rối phức tạp đến thế, người kia cần phải là kẻ bụng dạ thâm sâu nhất, hạ thủ quyết đoán nhất.

Thẩm Yểu lẳng lặng nghe nửa ngày, thấy trọng tâm của bọn họ càng chạy càng xa. Cậu nâng mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, tôi về trước, mọi người chơi vui vẻ nhé.”

Đới Tinh Huy cả kinh: “Sớm như vậy đã về rồi sao?”

“Ngày mai còn phải đến đoàn múa tập luyện.” Thẩm Yểu gật đầu nói, “Không thể đến muộn, phải dậy sớm một chút.”

“Vậy cậu về như thế nào, gọi lái xe tới đón ư?”

Thẩm Yểu “Ừ” một tiếng.

Nhóm Alpha trăm miệng đồng thanh nói: “Để tôi đưa cậu về!”

Sau khi lườm nhau, Hồ Thánh Hiên dịu dàng nói: “Yểu Yểu, tôi với cậu tiện đường, để tôi đưa về.”

Nét mặt Thẩm Yểu thoạt nhìn có chút bối rối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Cậu đi theo Hồ Thánh Hiên, chỉ còn lại Đới Tinh Huy cùng Trương Tư Ngữ ghét bỏ nhìn nhau. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, Đới Tinh Huy đá cửa đi ra ngoài.

Hương nước hoa trong xe ngửi lâu không quá thoải mái, Thẩm Yểu hạ cửa sổ thông gió, âm thanh chân ga “Rầm rầm” chợt vang bên tai, cậu tận mắt chứng kiến một chiếc xe thể thao đã được trùng tu vùn vụt lao qua



Hồ Thánh Hiên liếc mắt một cái nói: “Xe của Đới Tinh Huy.” Hành vi phát tiết ấu trĩ đến mức tận cùng của kẻ thua cuộc.

Thẩm gia cách căn cứ bí mật của bọn họ rất xa, Hồ Thánh Hiên dừng xe lại trước cửa. Thẩm Yểu nói lời cảm tạ, thời điểm muốn xuống xe lại bị gọi lại.

“Yểu Yểu.” Hắn đưa một hộp quà, bên trong là chiếc vòng tay dây xích làm thủ công, “Cách đây không lâu nhìn thấy cái này ở buổi đấu giá, cảm thấy rất hợp với cậu.”

Ánh mắt Thẩm Yểu thoáng hoảng hốt, cậu không nhận món quà: “Mấy ngày hôm trước Đới Tinh Huy cũng mới tặng tớ một sợi vòng tay.”

Động tác của Hồ Thánh Hiên khựng lại, không phân trần gì mà nhét hộp quà vào trong tay Thẩm Yểu, sau đó đóng cửa “Rầm” một cái.

Hắn điều chỉnh cửa sổ ghế lái phụ xuống, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Thẩm Yểu. Hồ Thánh Hiên nói: “Yểu Yểu, đeo đồ tôi tặng cậu đi, đừng đeo đồ của Đới Tinh Huy.”

Thẩm Yểu đứng một bên, không gật cũng chẳng lắc, chỉ nói: “Cảm ơn, rất thích món quà của cậu, mấy ngày nữa gặp lại nhé.”

Sau khi cậu đi Hồ Thánh Hiên vẫn ở nguyên tại chỗ, hắn bực dọc châm điếu thuốc, lại lấy di động ra muốn gọi người đi uống rượu.

Hồ Thánh Hiên có rất nhiều đám bạn ăn chơi đàn đúm, nhưng hôm nay đụng phải hai người Đới Tinh Huy lại cảm thấy đám bè bạn này thiếu chút gì đó.

Hắn uể oải mất mát vứt thuốc lá ra ngoài cửa sổ, quay đầu rời đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

3. Hậu Cung Hài Tử Vương

4. Nữ Chính Bị Hoang Tưởng

=====================================

Hồi trung học, quan hệ của ba Alpha bọn họ tốt đến mức có thể mặc chung quần, thuở nhỏ thì đàn đúm bày mấy trò gây rối, lớn lên lại cùng trốn học đi đánh nhau.

Đáng tiếc rằng, bọn họ đều thích Thẩm Yểu, hơn nữa chẳng ai chịu buông tay.

*

Màn đêm buông xuống, dòng xe cộ không ngừng, đỗ thành hàng dài trước đèn giao thông nhảy múa. Chiếc xe màu đen bỏ lỡ mấy giây cuối cùng của đèn xanh, vững vàng đỗ lại phía sau vạch dừng.

Trên xe ngoại trừ lái xe, còn có ba người nữa. Ngồi ở ghế lái phụ là người chú Thẩm Phục Lâm của Thẩm Yểu, Thẩm Yểu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là con trai Thẩm Phục Lâm, em trai Omega của cậu, tên Thẩm Thâm Miên.

Di động nắm trong lòng bàn tay của cậu liên tiếp rung lên, thường xuyên phát ra âm báo tin nhắn.

Không cần nhìn, Thẩm Yểu cũng có thể đoán được là ai.

Tiếng báo tin nhắn nối tiếp nhau ngừng lại, ngay sau đó chuyển thành chuông điện thoại. Tiếng chuông cài riêng chỉ vang một giây, đã bị Thẩm Yểu chuyển sang chế độ im lặng.

Thẩm Yểu cúi đầu, nhìn trên màn hình thể hiện tên “Từ Ý Bạch”.

Chờ điện thoại tự động ngắt, Thẩm Yểu mới cầm lấy di động, trên màn hình tán gẫu có rất nhiều tin nhắn chi chít Từ Ý Bạch gửi đến cậu.

“Anh vừa đến nơi, mệt mỏi quá.”

“Cơm chiều ăn gì rồi?”

“Yểu Yểu, ngủ ngon.”

“Vừa mới đi đã nhớ em rồi.”

......

“Em cũng bận rộn lắm sao? Sao chẳng đếm xỉa đến anh vậy?”

“Có phải đang không vui, hay giận dỗi gì rồi?”

......

“Thẩm Yểu.”

“Hôm nay anh lên máy bay, buổi tối sẽ về đến nơi.”

......

“Xuống máy bay rồi, giờ anh sẽ đến tìm em.”

“Thẩm Yểu, em ở đâu?”



“Đây là ngày thứ ba em phớt lờ anh rồi.”

Rõ ràng một đêm trước vẫn còn yêu thương nồng nàn hôn môi, nhưng bắt đầu từ lúc Từ Ý Bạch lên máy bay đến bây giờ, Thẩm Yểu không hề đáp lại tin nhắn của anh.

Đối diện với sự chất vấn của Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu chẳng chút áy náy. Cậu thậm chí cảm thấy bản thân rất hiểu chuyện, Từ Ý Bạch bận, cậu sẽ không quấy rầy.

Thẩm Yểu phiền não nhăn mày lại, cậu biết Từ Ý Bạch mấy ngày nay ở nước ngoài, không có khả năng giống như ngày trước, vừa bị lạnh nhạt là liền mò tới tìm cậu.

Nhưng chẳng ngờ đến thời khắc quan trọng như hiện tại, anh thế mà vẫn còn muốn vứt bỏ hết công việc trong tay, gấp rút lên máy bay trở về.

“Yểu Yểu.” Thẩm Phục Lâm quay đầu quan tâm hỏi han, “Ai nhắn tin cho cháu nhiều như vậy?”

Gien của Thẩm gia không tồi, Thẩm Phục Lâm mang gương mặt rất nhã nhặn, đã qua bốn mươi nhưng không nhìn ra được tuổi tác.

Thẩm Yểu nhìn thẳng lão, mặt không đỏ tim chẳng đập dồn nói: “Bạn ạ.”

“Hừ.” Không đợi Thẩm Phục Lâm nói chuyện, Thẩm Thâm Miên đã cười lạnh một tiếng, quái gở nói: “Bạn ư? Có thật là bạn không?”

Thẩm Phục Lâm nghe thấy, vô thưởng vô phạt quở trách một câu: “Thâm Miên.”

Thẩm Thâm Miên lại hừ một tiếng từ trong xoang mũi, khoanh tay quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thẩm Yểu im lặng ngồi tại chỗ, trên mặt không có ý tức giận, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tựa mannequin.

“Yểu Yểu, dạo này sao không về nhà thế?” Thẩm Phục Lâm hỏi, “Mấy ngày hôm trước dì Trần còn nói nấu món cháu thích ăn, kết quả cháu lại không về.”

“Có chút bận ạ.” Thẩm Yểu mỉm cười trả lời, “Cuối tuần có buổi biểu diễn rất quan trọng, mỗi ngày đều phải tập luyện.”

Trên chuyến đi không dài, Thẩm Yểu cứ một đáp một hỏi suốt chặng đường với lão, đại bộ phận nội dung đều là những vấn đề thường ngày giữa bề trên và hậu bối.

Thẩm Yểu thật sự rất kiên nhẫn trả lời.

Toàn bộ bảo vệ đứng bên cửa trang viên đều là Alpha, trên thân là đồng phục phẳng phiu, trên mặt có ký hiệu, khóe miệng lạnh tanh, mơ hồ có thể nhận ra chủ nhân trang viên này cũng là kẻ quá mức lãnh đạm.

Kiểm tra thư mời, xác nhận thân phận xong xuôi, cửa sắt mới chợt phát ra âm thanh cơ khí, chầm chậm mở ra.

Sảnh tiệc trang hoàng không quá phô trương, sắc thái thậm chí còn có chút ngột ngạt. Thẩm Phục Lâm là Beta, nhưng tại môi trường này vẫn như cá gặp nước, trong lúc nâng chén cụng ly cũng có thể tán gẫu vài câu với bất kỳ ai.

Thẩm Yểu đi theo sau lão, cũng không quá chú tâm ăn diện, trên người mặc âu phục đen đơn giản nhất, nhưng lại chẳng giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp quá mức này, tựa như một bó hồng rực rỡ.

Cậu cúi đầu, song vẫn chẳng tránh được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng. Thẩm Yểu khẽ nhíu mi, thấp giọng nói: “Chú ơi, cháu lên tầng ngồi một lúc nhé.”

“Được.” Thẩm Phục Lâm bớt chút thời giờ vỗ vỗ vai cậu, “Đi đi.”

Phòng nghỉ rộng rãi, phía sau còn nối với một ban công, cửa không đóng, tấm rèm bị gió thổi lắc lư. Chiếc khay trên mặt bàn bày đầy đồ uống cùng rượu, còn có cả điểm tâm ngọt.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Yểu quay đầu, nhìn thấy người đi theo mình là Thẩm Thâm Miên.

Thẩm Thâm Miên khẽ hất cằm, đầy mặt khiêu khích nói: “Anh trốn lên tầng làm cái gì? Nghe nói đám Đới Tinh Huy mấy ngày hôm trước lại đánh nhau vì anh, đập Alpha đó đến mức phải nằm viện bệnh viện mấy hôm. Bọn họ hiện tại đều bị cấm túc tại nhà, vì sao anh lại có thể yên tâm thoải mái mà ở đây chứ?”

Nó chỉ nhỏ hơn Thẩm Yểu một tuổi, cùng lớn lên tại nhà tổ Thẩm gia, từ nhỏ đã như nước với lửa, chính xác mà nói, thì là Thẩm Thâm Miên đơn phương căm ghét Thẩm Yểu. Thuở nhỏ Thẩm Yểu còn có thể tranh chấp với nó, nhưng hiện tại cậu trực tiếp lựa chọn lơ đi.

Bộ dạng Thẩm Thâm Miên cũng không tệ, nhưng chỉ cần đứng cạnh Thẩm Yểu, sẽ liền bị lấn át, nó ghen ghét nhất chính là khuôn mặt này của Thẩm Yểu. Chỉ cần Thẩm Yểu còn có khuôn mặt này, thì những kẻ thích cậu sẽ nối tiếp nhau không ngừng.

Thậm chí sau khi biết quan hệ giữa bọn họ không tốt, Đới Tinh Huy liền dẫn đầu xa lánh nó. Nó trừng mắt nhìn vẻ mặt hững hờ của Thẩm Yểu, nhất thời xúc động, chợt vươn tay nhấc ly rượu ở bên cạnh.

Thẩm Yểu nhăn mày, dự liệu được nó muốn làm gì, chân cậu liền lui ra phía sau vài bước. Bức rèm bị gió thổi tung bay, bên dưới lớp vải lộ ra một góc giày da.

Trong chớp mắt, suy nghĩ của Thẩm Yểu cấp tốc chuyển động. Cậu dừng bước chân nhắm mắt lại, mặt cùng ngực chợt lạnh, vị vang nho trắng chua ngọt phát tán nơi chóp mũi.

Tâm trạng Thẩm Thâm Miên sung sướng, đi đến cạnh cửa quay đầu lại, cất tiếng xưng hô đã lâu không dùng: “Anh trai à, hôm nay ngoan ngoãn đợi trên này đi, đừng mang cái bộ dạng nhếch nhác này xuống cho người ta xem, tránh cho nhà ta mất hết thể diện.”

Thẩm Yểu không đuổi theo, trên mặt cũng chẳng mang sắc giận dữ. Cậu ngồi lại sofa, rút tờ giấy ướt lẳng lặng lau mặt cùng ống tay áo và hai má.

Không bao lâu sao, tấm rèm xanh thẫm bị người vén lên từ bên ngoài.

Alpha tiến vào tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt lạnh lùng, diện mạo ưu việt. Y là con lai, ngũ quan dung hợp ưu điểm phương Đông cùng phương Tây, từng đường khối hiển lộ sự lạnh nhạt triệt để.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Alpha kẹp điếu thuốc, trên ngón cái tay phải có mang một chiếc nhẫn bản lớn màu đen. Y thoáng nâng mí mắt, cặp mắt tựa bảo thạch nhìn lướt qua Thẩm Yểu.

Chẳng hề dừng lại một giây, cảm xúc nơi đáy mắt cũng không có chút dao động, hoàn toàn xem Thẩm Yểu cách đó không xa như không khí.

Lông mi Thẩm Yểu ướt át, tóc trên trán cũng còn dấu nước. Trên người cậu tỏa ra hương rượu, thoạt nhìn cũng không thảm hại, chỉ để lộ cảm giác vô hại yếu đuối.

Thấy Alpha đột ngột xuất hiện trước mặt, Thẩm Yểu nâng cằm sững sờ nhìn y. Tựa hồ cảm thấy được bộ dạng hiện tại của bản thân có chút đáng xấu hổ, bên tai cậu ửng đỏ, ngón tay đặt trên sofa hơi hơi cuộn lại, thấp giọng hỏi:

“Xin chào, có thể làm phiền ngài xuống dưới gọi phục vụ giúp tôi được không?”