Trong vườn dạ lan hương nở rộ, Jonathan đứng ngay lối vào bằng đá, ngắm vợ mình. Nàng đang ngồi trên một băng ghế gỗ, cậu con trai vừa ra đời nằm gọn trên tay. Chiếc váy bằng vỉa muslin hồng được trang trí bằng những dải ruy băng đong đưa trong gió nhẹ, trông nàng như một đoá hoa quý hiếm. Sợi dây buộc quanh nón hơi bị tuột và anh mừng là nàng vẫn còn nhớ khoác áo choàng. Đã nhiều ngày, Victoria thật rất muốn được ra ngoài, nhưng nàng thường quên mất một điều.
Dù rằng đã là đầu xuân và bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời toả sáng và mỉm cười. Nhóc Christopher được ủ kín trong bộ quần áo ấm áp, và khăn choàng làm bằng lông cừu mịn màng.
Hình ảnh họ cứ quấn lấy anh. Vợ và con trai là món tuyệt vời nhất mà anh được nhận, thật kỳ diệu khi họ chính là gia đình anh.
Victoria thấy chồng đứng nhìn mình, nàng mỉm cười. "Chúng ta nhận được một lá thư từ Margaret. Con bé quyết định sẽ kết hôn ở Luân Đôn và muốn mời chúng ta tham dự."
"Em chắc là muốn đi chứ?"
Nàng gật đầu. "Em đã bảo Mary thu xếp hành lý." Jonathan bước đển ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay nắm lấy tay con. Những ngón tay nhỏ nắm lấy phân khớp tay anh, và điều kỳ diệu chính là thứ nhỏ nhắn như thế lại có thể chi phối toàn bộ tình cảm trong trái tim anh. Nhưng chính vợ mới là nửa kia của anh. Anh không sao tưởng được sẽ có ngày sống không có nàng.
"Em có thiết kế được kiểu nào mới cho bộ Aphrodite's Unmentionables không?", anh hỏi, tay anh đặt ngang eo nàng.
"Chắc là có", nàng nói vẻ bí ẩn. "Có thể em cần được anh nhận xét. Vài người nói mẫu thiết kế mới quá gọi cảm."
Má nàng ửng hồng khiến anh cười phá lên. "Anh mong là như thế."
Nàng tỏ vẻ nghiêm túc nói, "Em cứ nghĩ anh thấy công việc may vá không phù hợp với vai trò một nữ công tước".
"Đúng là có mạo hiểm đó, cho nên giữ kín chuyện này nhé", anh nói. "Nhưng nếu em thích tiếp tục, anh sẽ không cản. Tuy nhiên, em nên suy nghĩ chuyện để cho các em gái chỉ đạo chuyện này, và gửi cho họ những thiết kế phù hợp. " Anh nghiêng người hôn lên cổ nàng.
"Vậy là bọn em không cần phải chấm dứt chuyện này, đúng không."
"Anh thấy không có lý do gì tước đoạt nguồn thu của vợ những người tá điền. Miễn sao không ai phát hiện ra..."
"Em sẽ bí mật tiến hành", Victoria hứa. Qua cơn phấn khích, nàng hỏi, "Anh không nghĩ bá tước Strathland sẽ gây thêm rắc rối nào nữa chứ?".
Anh lắc đầu. "Anh đã nói chuyện với những người mua len và bọn anh đã thoả thuận. Nếu gã không ở yên trong lãnh địa của mình, bọn họ sẽ không mua gì từ gã hết. Lợi nhuận của gã giờ phụ thuộc vào chuyện gã có chịu để chúng ta yên không." Từ sau cái chết của viên quản lý Melford, gã bá tước đã biết chừng mực hơn. Thế là đủ.
Jonathan đứng lên, đưa tay đỡ, dìu nàng vào trong. Sau khi hôn con trai và đưa nó cho bảo mẫu, Victoria nắm tay anh kéo lên lầu.
Nàng mỉm cười tinh quái, liếc mắt nhìn về sau. "Hôm nay em mặc màu mà anh thích."
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh vợ mình trong áo lót đỏ và không mặc thêm gì khác. Nàng cười to chạy lên cầu thang, biết chắc anh sẽ bắt được mình. Jonathan nhảy hai bậc một và bế nàng lên. Anh ngửi mùi hương nơi cổ nàng, mở cánh cửa dẫn tới phòng ngủ và bế nàng vào trong.
Anh cởi hết những chiếc cúc của chiếc váy dài và khi da trần hoàn toàn bị phơi bày, anh nhìn thấy màu áo lụa đỏ thẫm như nàng đã nói. Khi cởi áo váy ra, anh thấy mặt nàng đang ngắm nhìn ánh nắng ban ngày . Anh ôm nàng một hồi, nhận ra sự bâng khuâng trong lòng vợ.
"Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ cảm kích nếu bị thương vì trúng đạn", anh thì thầm sau gáy nàng.
"Anh đã mang cho em tự do." Victoria quay người, vẫn nằm trọn trong vòng tay anh, nàng ngước đôi mắt xám lên nhìn anh. "Đó là điều mà em luôn cảm kích."
Anh ôm lấy mặt nàng trong vòng tay mình và nàng kiễng chân lên hôn anh. Anh có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của tương lai trên đôi môi đó.
Và đó là món quà vô giá.
— Hết —