Jonathan đứng ở chân cầu thang bằng gỗ, tay đặt lên lan can. Anh chậm rãi bước lên thang, cảm giác sức nặng đang đè nén trong lòng. Mẹ anh đã qua đời ở đây và cha anh cũng đã tự kết liễu đời mình. Trong thoáng chốc, anh trừng mắt nhìn xuống đất tự hỏi, liệu rằng Catherine có biết mình sắp chết không. Cho tới tận bây giờ, anh vẫn luôn mong được nhìn thấy mẹ vội vã đi xuống, nụ cười rạng rỡ trên môi và vòng tay ấm áp.
Tất cả đều là tại cha anh, anh mong sao gã khốn đó đã bị thiêu cháy trong hỏa ngục.
Dù rằng Jonathan đã làm đủ mọi cách có thể để ngăn chặn những tin đồn, nhưng anh vẫn ghét cái cách mà mọi người cứ nhìn vào mình. Nữ công tước bị sát hại và người ta bắt đầu nghi ngờ liệu rằng dòng máu nóng bạo lực của cha có đang chảy trong cơ thể của anh không.
Không đâu. Anh tự nói với bản thân, hết lần này tới lần khác. Nhưng khi ở cạnh bên Victoria, nàng lại cho anh biết sự tồn tại của một mặt khác trong con người mình mà anh chưa từng biết tới. Như thể nàng đã khiến câu chuyện của anh thành một con người bằng xương bằng thịt, một con người lúc nào cũng khao khát được có nàng.
Mình sẽ không bao giờ giống ông ta, anh thề. Anh sẽ kiểm soát được bản thân, không cần biết nàng có cám dỗ đến thế nào đi nữa. Anh không thích những cuồng dại liều lĩnh đang sôi sục bên trong mình cùng với ham muốn được chiếm hữu nàng. Anh cần phải giữ khoảng cách, cần phải bình tĩnh chống lại mọi cảm giác xao động, và lúc nào cũng phải đề cao kiểm soát mỗi khi ở trong nhà.
Anh phải quay trở lại Scotland. Anh đã yêu cầu điều tra Bá tước Strathland về vụ hỏa hoạn. Jonathan cực lực ngờ rằng ngài bá tước có phần tham gia phụ này, hoặc thậm chí còn là chủ mưu sắp đặt mọi chuyện. Phu nhân Lanfordshire đã từng nói là người của ngài bá tước đã nhiều lần ép bà phải bán nhà.
Với tư cách một công tước, Jonathan có đầy quyền lực, hơn hẳn một bá tước rất nhiều. Nghĩa là anh hoàn toàn có thể dùng ảnh hưởng của mình để bảo vệ Phu nhân Lanfordshire và mấy người tá điền. Nhưng anh đang hỏi tự hỏi liệu quay trở lại một nơi thiếu bất ổn và đầy bạo lực như thế thì có phải là một hành động sáng suốt không.
Strathland đã tự tạo ra rất nhiều kẻ thù ở khắp Cao nguyên Scotland và dù rằng gã có quyền đuổi những người thuê nhà khi hợp đồng kết thúc như thế cũng không có nghĩa là gã được quyền nhà bọn họ. Sự oán hận của những người tá điền bị biến thành những người vô gia cư đã trở thành một vế thương hở miệng và đang mưng mủ. Cuối cùng, kết quả sẽ là đổ máu và Jonathan không hề muốn gia đình Victoria gặp nguy hiểm gì.
Còn nếu cứ ở lại đây, tại Luân Đôn này, thì chẳng khác nào bịt mắt bưng tai vờ như chưa từng có chuyện gì khủng khiếp xảy ra. Và theo bản năng, anh biết nếu Phu nhân Lanfordshire bị kẹp giữa hai mối hận thù này, bà sẽ đối diện với không ít nguy hiểm.
Anh đang đứng bên ngoài phòng vợ nằm cuối hành lang, tay đặt lên cánh cửa gỗ. Lần này, anh chẳng thể cứ đứng im không làm gì trong khi những người khác đang phải chịu đau khổ. Dù cho có phải hạ gục ngài bá tước thì Jonathan cũng không muốn trốn tránh nguy hiểm nữa.
“Đây là căn phòng xinh đẹp nhất mà em từng được thấy”, Amelia bước tới bước lui trong phòng ngủ của Victoria, ngưỡng mộ ngắm nhìn đồ nội thất trong phòng và bước đến chỗ tủ quần áo. Sau khi ngắm thỏa thuê mấy chiếc váy mới, nàng nhắm mắt, đứng tựa vào cửa tủ. “Sự thay đổi của định mệnh thật chẳng công bằng. Trong khi chị chỉ ở trong nhà, bọn em chính là những người đi tìm chồng chị thì lại tìm được người giàu có nhất.”
Victoria nhìn em cười thông cảm. “Chị cũng đâu định kết hôn với một ngài công tước.”
“Còn với bất hạnh quá khứ, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ kết hôn.” Amelia bước qua bên kia phòng, ngồi xuống cạnh Juliette. “Thật là tồi tệ. Và em thật sự đã muốn tìm một ai đó, trước khi Giáng sinh đến.”
“Juliette và chị mới là người cố tìm một tấm chồng chứ không phải em.” Margaret chỉnh. “Em chỉ mới mười sáu thôi.”
“Đó, thấy chưa?”, Amelia phản đối. “Có thể trong hai năm tới sẽ chẳng có ai muốn kết hôn… và chắc là làm gì có thể kiếm được một ngài tử tước nào tinh tế thế này.” Cô bé thở dài, ngồi phịch xuống một chiếc ghế trường kỳ. “Em sẽ để cho anh ta chiếm tiện nghi bất cứ khi nào anh ấy muốn.”
Margaret trừng mắt nhìn nàng và quay sang nói với Victoria. “Hai năm tới chúng ta nên khóa nó lại. nó không nên nói những lời như thế.”
Victoria nén cười, biết rõ xu hướng thích cường điệu mọi thứ của cô em út. Để đổi đề tài, nàng hỏi, “Chúng ta bán được bao nhiêu món đồ lót rồi?”
Juliette lục tìm trong ví và lấy ra một xấp giấu. “Mẹ tìm được mấy xấp vải mà ngài Worthingstone đã ném ra khỏi ngọn lửa. Có sự giúp đỡ của mấy người tá điền, bọn em đã hoàn tất gần hết đơn hàng. Nhưng mẹ vẫn nghĩ rằng mọi người chỉ đang may áo váy thôi”, nàng nói thêm. “Em đã ghi chi tiết con số ở đây. Mười sáu cái áo ngực, mười bốn áo lót và chúng ta có đơn hàng thêm ba mươi chiếc nữa.”
“Còn tiền thì sao?”, Victoria không thể không hỏi. Ngay cả khi nàng không còn cần đến số tiền đó nữa nhưng vẫn không khỏi tò mò với số tiền kiếm được. “Được nhiều chứ?”
Juliette mỉm cười đưa cho nàng tờ giấy. “Còn nhiều hơn chúng ta nghĩ. Hơn một nghìn bảng.”
Victoria ngồi hẳn vào trong ghế, tim nàng đập rộn lên. Nàng gần như chẳng thể nào thở nổi, chuyện đã vượt xa dự tính của nàng. Số tiền đã hơn con số mong đợi rất nhiều. “Một ngàn sao? Nhưng làm sao có thể.”
“Có thể, và chính xác là thế.” Juliette ngồi xuống đối diện nàng. “Sinclair đã đưa bọn em trở lại nhà dì Charlotte và đưa quần áo đến chỗ bà Beatrice. Anh ta đã bán hết số quần áo đó.”
“Chuyện này có thể thay đổi cuộc sống của mấy người tá điền”, Victoria nói. “Họ không còn cần phải đấu tranh để sinh tồn nữa.” Nàng có thể tưởng tượng niềm vui trên gương mặt mấy người phụ nữ khi Sinclair đưa cho họ số tiền lời kiếm được.”
“Nhưng chúng ta không thể tiếp tục làm thế nữa”, Margaret thừa nhận. “Nếu có ai phát hiện ra chúng ta, cha sẽ trở thành trò cười cho mọi người. mà cũng không cần nói đến chuyện người ta sẽ nghĩ gì về chúng ta. Có thể chị đã kết hôn Victoria, nhưng bọn em thì vẫn chưa. Bọn đàn ông có thể sẽ cho rằng chúng ta chỉ chứa những suy nghĩ bẩn thỉu.” nàng ngồi xuống, lưng thẳng băng. “Chuyện này không phù hợp, và nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Amelia. Chúng ta nên chấm dứt chuyện này ngay lập tức.”
“Ngài công tước có biết chuyện này không?”, Juliette bình tĩnh hỏi.
Victoria gật đầu. “Anh ấy biết chuyện này trước giáng sinh. Nhưng anh ấy cũng không muốn chị tiếp tục may vá nữa.”
“Ngài ấy nói đúng đó, công tước phu nhân không cần phải may vá gì cả.” Margaret gật đầu. “Họ chỉ thêu thôi. Và dù vậy cũng không cần thường xuyên làm chuyện đó.”
Nhận định của em gái về khuôn phép và mực thước khiến Victoria mất kiên nhẫn. “nếu chị muốn may vá thì chị sẽ làm. Chuyện chị làm trong phòng xuyên của mình thì liên quan gì tới người khác chứ.”
“Em chỉ muốn giúp”, Margaret nói. “Chị nên để ý đến địa vị xã hội của mình.”
Amelia nhìn nàng tinh quái. “Đừng tin chị ấy, Victoria. Có thể chị ấy đang cố để xử sự cho hợp lẽ nhưng chị ấy vẫn không ngừng hỏi không biết đêm tân hôn thế nào, mà bọn em cũng thế. Có kích thích như em nghĩ không? Anh ta có xé toạc áo ngực và áo lót của chị không?”
Victoria há hốc còn Margaret giơ tay phản đối. “Chị ấy sẽ không nói những chuyện như thế với em đâu.”
“Không, mà chị ấy sẽ chỉ kể cho hai người nghe thôi, chút nữa sẽ kể”. Amelia thở dài thất vọng. “Thật không công bằng.”
“Chị nghĩ là chuyện đêm tân hôn Victoria có quyền giữ bí mật cho riêng mình”, Juliette nói. Nàng lấy lại xấp giấy và hỏi. “Chị sẽ gửi thêm thiết kế đến Scotlang chứ? Ít nhất những người vợ của mấy người tá điền có thể tự may.”
Victoria thầm biết ơn sự can thiệp của cô em gái, nàng đáp, “Chị có vài bản phác thảo, nhưng chị phải làm mô hình trước đã. Bọn họ đã chuyển đến Đồi Eiloch như ngài công tước hứa chứ?”
“Đã chuyển rồi. bác sĩ Fraser có gửi một lá thư thông báo bọn họ đang xây nhà. Mấy ngôi nhà cũ đều bị cháy hết và họ đang bắt đầu xây lại nhà mới.” Mặt nàng thoáng ửng đỏ khi nhắc tới bác sĩ Fraser. Nhưng bất đồng lúc trước dường như đã biến mất.
Trong khi em gái đang nói về chuyện ngài công tước cố tìm cách giúp họ xây lại nhà ở Balloch, Victoria tìm những bản phác thảo nàng đã hoàn tất. Những mẫu này có khiêm tốn hơn, chủ yếu để người mặc thấy thoải mái hơn là dùng để quyến rũ. Nàng đưa bản phác thảo cho Margaret và ngay lập tức cô hoàn toàn tán đồng. Nhưng Juliette lắc đầu. “Em e là những mẫu này sẽ chẳng bán được nhiều tiền lắm đầu. Nhìn rất đẹp nhưng phụ nữ cần có đồ lót quyến rũ hơn.”
Mặt Victoria đỏ bừng vì nàng hiểu chính xác những gì phụ nữ muốn. “Chúng ta vẫn nên may một vài mẫu dành cho những cô gái trẻ.” Nàng không muốn nghĩ đến những loại vải nhắc cho nàng nhớ đến cách mà chồng đã chạm vào mình. Anh thích vải trong suốt và khi nghĩ về đôi môi tinh quái của anh, một ngọn lửa bí mật bùng cháy trong nàng.
Tối nay nàng muốn được ở cùng anh dù rằng vài ngày trước anh vẫn cứ tìm cách trốn tránh. Có thể những hành động khi họ ở cạnh bên nhau sẽ bị xem là suy đồi, nhưng cơ thể nàng vẫn mạnh mẽ phản ứng lại dưới từng cái vuốt ve. Và giờ đây, khi anh tìm cách tránh xa nàng, nàng cuối cùng đã nhận ra tình cảm của mình dành cho anh. Như thể một cảm giác bị ngăn cấm.
“Trễ rồi”, Margaret nói, cầm mũ. “Chúng ta nên về thôi, chắc dì Charlotte đang đợi.”
Trong khi các em đeo găng và đội mũ, Victoria rung chuông gọi người hầu bảo họ chuẩn bị xe độc mã cho nàng. Các em ôm nàng chào tạm biệt nhưng Margaret nán lại một hồi.
“Trông chị nhợt nhạt quá, Toria”, em gái nàng thì thầm bằng tên riêng mà mọi người thường gọi. “Chị ổn chứ?” Margaret thấp giọng, gần như thì thầm hỏi thêm, “Ngài công tước đối xử với chị chứ?”
“Có, tốt lắm.”, Victoria cố mỉm cười nhưng vẫn có thể cảm nhận được bóng tối sợ hãi. Mấy ngày qua, nàng chưa làm gì để chuẩn bị cho vũ hội của dì Charlotte, cũng chưa nhờ dì Melanie giúp đỡ làm quen với chuyện nghi thức. Giờ đây, nàng thấy như bản thân đang đứng bên bờ vực, nàng nghĩ mình đã quyết định nhưng nỗi sợ hãi giữ nàng lại.
“Chị biết dì Charlotte định tổ chức một bữa tiệc”, nàng nói, cố ra vẻ tự nhiên.
Margaret mỉm cười. “Đúng đó. Dì còn định giới thiệu em và Juliette trong buổi tiệc. ngài công tước cũng đã hỗ trợ rất nhiều, và bọn em cũng đang bắt đầu thử quần áo.” Mắt nàng hấp háy phấn khích. “Chị phải nói cho ngài ấy biết bọn em thật cảm kích biết bao.”
“Chị sẽ nói”, Victoria hứa.
“Sau khi dã vũ kết thúc, sáng hôm sau bọn em sẽ đến và kể cho chị nghe mọi chuyện”, Margaret hứa, siết chặt hai tay vào nhau.
Em gái nàng không hề hỏi xem Victoria sẽ đến dự tiệc hay không. Ý nghĩ đó không bao giờ xuất hiện trong đầu Margaret, và nàng có hơi tức giận khi nhận ra điều đó. Ngay cả các em gái cũng dần quen với sự vắng mặt của nàng, họ nhất định sẽ rất kinh ngạc khi thấy nàng tham dự.
“Bọn em sẽ mau đến thăm chị thôi”, Margaret hứa.
Sau khi các em đi khỏi, Victoria đứng im nhìn số vải nằm khắp trong phòng. Đây là công việc của nàng, là cuộc sống của nàng.
Không ai tin nàng có thể rời khỏi ngôi nhà này để chân chính trở thành một nữ công tước. Ngay cả Jonathan, để tìm kiếm một người thừa kế anh đã đồng ý kết hôn với nàng, nhưng đến cuối anh vẫn mãi xem nàng là một người ẩn dật.
Tất cả mọi người đều chỉ muốn tìm lí do bào chữa thay nàng chứ chẳng ai thực sự muốn giúp nàng thay đổi.
Và nàng thì chẳng thích điều đó chút nào.
Đúng là nàng có lo sợ. Đúng là nàng biết người ta sẽ lạnh lùng xì xầm về mình nếu nàng cố bước ra khỏi nhà. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà nàng lại chấp nhận vĩnh viễn phải sống đằng sau cánh cửa đóng kín cho đến hết quãng đời còn lại sao?
Nàng nhận ra là mình không hề muốn thế. Nàng thấy quá mệt mỏi khi nhận ra mình đang quá tách biệt với thế giới. Tệ hơn nữa, nàng chợt phát hiện chồng mình dù muốn hay không thì cũng sẽ phải tham dự những buổi tiệc tùng hội họp thế này. Nàng không muốn bị bỏ lại đằng sau, chuyện như thế chẳng đúng chút nào.
Trước khi kịp đánh mất lòng can đảm, nàng bước nhanh đến chỗ bàn viết, dẹp hết vật dụng may vá sang bên. Nàng cầm lấy viết, nhúng vào lọ mực và bắt đầu viết thư cho Phu nhân Rumford.
Nếu trong và ngày tới nàng phải tham gia buổi tiệc của dì thì trước mắt, nàng cần được Phu nhân Rumford tỉ mỉ chỉ dẫn kĩ càng.
Sau khi niêm phong lá thư, nàng bước xuống nhà, đưa nó cho anh hầu và bảo anh đưa đến chỗ Phu nhân Rumford. Nàng chậm rãi bước ra đằng sau nhà, hướng về cánh cửa dẫn ra vườn.
Cùng với mỗi bước chân, nàng có thể thấy tay mình đang run lên nhưng nàng buộc bản thân cầm lấy tay nắm cửa và mở ra. Bên ngoài kia, trời đang mưa, những giọt nước bắn tung tóe lên đài phun nước làm bằng đá. Khu vườn có tường bao quanh và hoàn toàn không có chút dấu hiệu của mùa xuân, thì cũng chỉ mới cuối đông thôi mà. Nhưng nàng tự buộc bản thân phải đi bước đầu tiên, cố gượng mình đứng trong mưa.
Nước mưa xối xuống như muốn rửa sạch tóc nàng rồi chảy dần xuống má, tiếp tục thấm ướt da thịt. Một bước. Rồi lại thêm bước nữa. Nàng ngẩng đầu buộc bản thân đón nhận lời chào đón của mưa. Nàng chịu đựng sự lạnh lung bao phủ quanh thân và nhận ra rằng thật ra chỉ đơn giản thế thôi – đây chính là tự do mà nàng vẫn luôn quá sợ để đưa tay nắm lấy.
Nàng đặt tay lên đài phun nước, không thèm quan tâm gì đến đầu gối đang run lên hay hối tiếc chút nào về việc đã quên mặc thêm áo choàng.
Mình sẽ làm được, nàng thề. Nàng sẽ buộc mình tự bước ra ngoài mỗi ngày và dành nhiều thời gian ở trong vườn hơn cho đến khi có thể xóa bỏ hoàn toàn kẻ thù sợ hãi.
Khi nàng đưa mắt nhìn vào trong nhà, nàng thấy chồng mình đang đứng cạnh cửa sổ trên lầu, lẳng lặng nhìn xuống.
…
Victoria nhìn xuống đĩa thức ăn của mình, dạ dày quặn thắt như bị muốn ngàn mũi kim xuyên qua. “Cháu làm thế là đúng sao?”
“Tất nhiên rồi”, Phu nhân Rumford nói. Bà đang đứng đợi Victoria đến gần. “Giờ chúng ta nên xem qua trang phục của cháu trước đã. Mary đã chuẩn bị xong váy dài, và chúng ta sẽ khiến cháu trông thật xinh đẹp, Luân Đôn đang chờ đợi nữ công tước mới đây.”
Victoria bước lên lầu theo Melanie, cảm thấy thật tệ là sao mình lại đồng ý làm thế này. Dù rằng Phu nhận Rumford đã nhồi tất cả những bài học về nghi thức xã giao vào trong đầu, nàng vẫn chẳng thể nào nhớ hết mọi thứ.
Nhưng đây là vũ hội của dì Charlotte, nàng tự nhắc nhở bản thân. Là người trong nhà và… có thể chuyện xung không hẳn là tệ đến thế. Dì sẽ giúp nàng hóa giải những lỗi lầm vụng về của mình.
Mary và Phu nhân Rumford dành cả tiếng đồng hồ giúp Victoria mặc vào chiếc váy ngắn tay bằng vải sao Ấn Độ xanh lục bảo, thân áo điểm xuyết bởi những họa tiết bằng vàng đổ dài từ vai áo xuống đến tận lưng. Găng trắng cao đến tận khuỷu tay, khăn choàng trắng khoác ngang vai. Trên cổ là chiếc vòng bằng kim cương và ngọc trai, cổ áo ngang lộ rõ mặt dây chuyền bằng ngọc trai hình giọt nước. Mary luồn sợi ruy băng màu lá vào trong tóc nàng,chia mái tóc làm đôi, tết tóc hai bên quấn lại quanh trán, theo đúng kiểu tóc được ưa chuộng nhất.
“Trông cháu thật thanh tú”, Phu nhân Rumford nói. “Chỉ cần đến trễ chút là đủ gây ấn tượng.”
“Cháu thật sợ”, nàng thủ nhận. “Cháu chưa từng làm thế này.” Dù rằng nàng đã làm đúng như dự định ban đầu, thường xuyên dành nhiều thời gian ở ngoài vườn, nhưng tham dự một vũ hội lại là chuyện khác.
“Ta sẽ đi với cháu”, Phu nhân Rumford hứa. “Ta biết Charlotte mời nhiều năm rồi, với lại, ta cũng được mời tham dự buổi tiệc này.”
“Còn ngài công tước thì sao?”, nàng dò hỏi. Anh ta đã không đồng ý đi cùng nàng, và nàng đang tự hỏi bản thân liệu đi một mình thế này có phải là một hành động khôn ngoan hay không. Dù rằng anh sẽ không phản đối nàng đi gặp các em, nhưng nàng cảm giác anh sẽ không tham dự.
“Ngài công tước đã không hề tham dự bất kì hoạt động chung nào kể từ khi chị ta…” Phu nhân Rumford hít một hơi, rồi lấp liếm, “Chỉ là, ngài ấy đã không tham dự tiệc tùng gì trong suốt một thời gian dài.”
Victoria nhớ lại xấp thiếp mời chưa được trả lời và việc Jonathan khẳng định rằng cả hai sẽ không cần phải tham gia bất kì vũ hội hay tiệc tùng gì. “Dì nghĩ tối nay anh ấy sẽ cùng đi với chúng ta chứ?”
Gương mặt Phu nhân Rumford trở nên đầy tự ái. “Không quan trọng, thưa công tước phu nhân. Chúng ta có thể đi với nhau và cùng vui vẻ mà không cần biết ngài ấy có đi hay không.”
Victoria muốn tin vào chuyện này, nhưng nàng không biết cuối cùng rồi đêm nay sẽ diễn ra thế nào. Dù rằng khi còn nhỏ, nàng đã từng cùng cha mẹ tham dự mấy buổi tiệc nhưng nàng chưa bao giờ được ăn mặc xinh đẹp như thế này, lại càng chưa bao giờ được đeo kim cương. Nàng cố mỉm cười, dù rằng gượng gạo khi Mary giúp nàng khoác áo choàng. “Cảm ơn vì đã giúp cháu chuẩn bị mọi thứ.”
“Không sao đâu.” Phu nhân Rumford mỉm cười. “Ta mong cháu sẽ có một buổi tối vui vẻ. Nhưng dù thế nào thì ta cũng tin là cháu chắc chắn sẽ thành công.”
Nhưng sự tự tin của nàng lại không mạnh mẽ đến thế, và khi cùng Phu nhân Rumford bước ra đến cửa, nỗi sợ hãi lại càng mãnh liệt hơn thêm. Nàng cứ đứng im trên lầu thang một hồi, nỗi lo sợ của quá khứ tràn ngập khắp cơ thể.
Em không thể kiểm soát được sự sợ hãi của mình, Jonathan đã nói thế. Nhưng em có thể kiểm soát được cách đối diện với nó.
“Cháu không sao chứ?”, Melanie hỏi lộ vẻ lo lắng.
Victoria hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bước ra ngoài, đi về phía chiếc xe ngựa đang đợi sẵn. Nàng không cho phép bản thân do dự hay bỏ chạy. không thể được nhất là khi nàng đã làm được đến thế này. Mỗi bước chân như thể nàng đang cố leo lên một ngọn núi dốc, nhưng rồi cuối cùng nàng đã lên đến được trong xe, và giờ thì câu hỏi liệu đây có phải là một ý tưởng hay không lại trỗi dậy.
Phu nhân Rumford lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nhắc Victoria cách mà người ta sẽ giới thiệu nàng, và một vài quy tắc ứng xử khi được giới thiệu, cách nàng nên làm thế nào đáp lời nhưng vẫn không quá thân mật, như một nàng công chúa vậy.
Cơn đau quặn thắt nơi dạ dày giờ đã lan tỏa đến toàn thân, mọi sợi dây thần kinh của nàng đều như đóng băng. Bên dưới làn áo váy, hai đầu gối nàng đang run lên, và Chúa lòng thành, sao nàng lại có thể làm thế này được chứ? Nàng vẫn chưa sẵn sàng gì cả.
“Các em cháu sẽ rất vui khi được nhìn thấy cháu”, Phu nhân Rumford ân cần nhắc. Bà dịch tới một chút, nắm lấy tay nàng. “Và ta biết mẹ cháu nhất định cũng sẽ rất tự hào.”
Đó chính là những điều nàng cần nghe. Nàng hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng đêm nay không chỉ là chuyện nàng muốn chứng minh với Jonathan nữa rồi. Cũng chẳng phải là nàng cần chứng minh với ai khác. Nó thực sự chính là kiểm soát lại những ngờ vực về chính bản thân mình, đánh tan sự thiếu tự tin đã giam cầm nàng bấy lâu nay.
Nó là vì chính nàng.
Và dù rằng đôi chân vẫn không ngừng run lên bên dưới chiếc áo váy bằng vải sa Ấn Độ, nhưng kkhi bước lên cầu thang nàng đã không ngừng tự hứa với bản thân, nàng có thể làm được. dù bằng cách nào đi nữa.
“Ôi, Victoria, thật là một ngạc nhiên lớn.” Dì Charlotte cười hớn hở khi bước ra sảnh đường đón hai người. “Tha lỗi cho tôi, ý tôi là thưa công tước phu nhân.” Bà mỉm cười và ôm nàng thật chặt. Victoria không biết dì Charlotte có nghe thấy tiếng trái tim đang đập rộn trong lồng ngực nàng không. “Ta rất vui khi cháu quyết định tham dự.”
Sự lo lắng của nàng giờ tăng gấp ba lần, nàng nắm chặt hai tay vào nhau, không biết Jonathan có tới không. Tối nay, anh đã ra ngoài từ rất sớm và nàng không biết liệu anh có định đến cùng nàng không.
“Phu nhân Rumford, thật vui được gặp bà.” Charlotte chào đón người phụ nữ lớn tuổi trong khi anh anh hầu đóng cánh cửa lại, rồi nhận áo khoác của cả hai.
Hai người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu chuyện trò vui vẻ và Charlotte nói, “Vũ hội đã bắt đầu rồi, hai người sẽ tham dự chứ.”
“Cứ đi đi mặc kệ cháu”, Victoria nói với Phu nhân Rumford. “Cháu muốn nói chuyện với dì một chút.”
Khi chỉ còn hai người với nhau, Charlotte nhìn nàng tò mò. “Từ khi cháu mười bảy tới giờ, dì chưa gặp lại cháu”, bà nhắc. “Cháu đang trở thành một công tước phu nhân trẻ tuổi và thật đáng yêu.”
Victoria thì thầm cảm ơn. Dù rằng nàng thật muốn được tham gia cùng với mọi người trong nhà, nhưng nàng cần chút thời gian trước khi gặp mọi người. “Đã lâu lắm cháu không tham gia tiệc tùng gì cả, thưa dì. Cháu có thể nào… đứng ngoài cửa nhìn một hồi trước được không? Chỉ để nhớ xem trông nó thế nào, trước khi cháu bước vào?”
Mặt Charlotte lộ vẻ cảm thông. “Tất nhiên là được rồi. Các em sẽ vui lắm khi thấy cháu ở đây.” Bà đưa nàng đến phòng khách lớn, nới âm thanh của tiếng đàn tứ tấu vang vọng khắp nơi. Tiếng trò chuyện và tiếng cười khẽ râm ran, và dì đưa nàng đến đứng nơi gần cửa ra vào. “Ta sẽ đứng đây cùng cháu nếu cháu thích. Và khi cháu đã sẵn sàng, ta sẽ bảo xướng tên cháu lên.”
“Nếu gì không phiền”, nàng van xin, “Cháu không thích được xướng tên. Mà dì cũng không cần bỏ bê khách khứa vì cháu đâu.” Nàng thích được lẳng lặng đi vào trong, không muốn bị ai nhìn mình chằm chằm. dù rằng nàng biết nên để gì giới thiệu mình với những vị khách khác nhưng nàng quá nhút nhát nếu làm thế.
Charlotte do dự. “Cháu không nên đứng đây một mình, cưng à. Làm thế là không thích hợp đâu.”
Victoria nhìn dì mỉm cười rầu rĩ, tựa lưng vào tường. “Cháu chỉ đứng một hồi thôi, cháu hứa.”
Nhưng thay vì để mặc nàng đứng đó, Charlotte lại đứng bên cạnh nàng, đưa bàn tay đeo găng về phía cô cháu gái. “Ta biết tối nay mẹ cháu sẽ không đến đây, nên giờ ta đứng thay cho chị gái mình.” Bà nắm tay Victoria. “Ta biết cháu vẫn chưa quen với tất cả những thứ này.”
“Cháu cảm giác như mọi người đang nhìn mình, tìm kiếm từng lỗi sai của cháu.”
Charlotte vẫn giữ chặt tay nàng. “Ta sẽ không để ai nói gì về cháu đâu. Và ta nghĩ ngài công tước nhất định tự hào về cháu.”
“Anh ấy đến đây rồi ạ?”, nàng hỏi, hy vọng rằng chồng mình đã đến.
Nhưng dì Charlotte lắc đầu. “Chúng tôi không ai nghĩ là ngài ấy sẽ đến.” bà cười gượng gạo, nói thêm, “Ít khi nào ngài ấy tham gia tiệc tùng gì lắm.”
Cảm giác bị quan sát khiến nàng thấy thật phiền, và giờ Victoria lại nghĩ lần nữa về chuyện đến đây. Nàng hít một hơi thật sâu, liều mình nhìn vào trong, có cả chục người ở đó. “Có lẽ cháu không nên đến đây nếu anh ấy cũng không đến.”
Dì nàng thận trọng lựa chọn những từ ngữ thích hợp. “Nếu cháu không phiền, dì muốn hỏi là sao cháu lại quyết định đến đây?”
Câu hỏi khiến nàng giật nảy mình, Victoria không biết làm sao để trả lời. Nàng muốn thay đổi bản thân, muốn thôi không trốn tránh nữa. Nhưng vẫn còn một lý do khác nữa, một lý do mà nàng rất vui được chia sẻ với dì. “Vì các em.”
Điều này đúng một phần, nhưng không phải là tất cả. Nàng cũng đồng thời muốn chứng minh cho chồng thấy nàng có thể chinh phục sự sợ hãi. Nhờ có anh mà nàng đã có lý do để thử một lần bước qua khỏi cánh cửa quá khứ đã khép chặt lấy cuộc đời mình. Và nếu nàng muốn có một cuộc hôn nhân thật sự thì nàng cần phải tìm cách thích nghi với anh. “Cháu cũng đến vì chồng cháu, ngài công tước.”
“Trở thành một công tước phu nhân không chỉ là mặc trang phục đắt tiền hay tổ chức tiệc tùng là đủ”, Charlotee nói tiếp, “Nó còn có cả chuyện yêu thương nhau để cùng nhau trải qua mọi khó khăn. Chúa lòng lành, Nelson của dì chẳng thà bị róc da còn hơn phải tham dự những buổi tiệc tùng mà ông ấy buộc phải tháp tùng ta. Nhưng ông ấy biết dì thích khiêu vũ, nên ông ấy phải chịu đựng mọi thứ vì dì.”
Dì nàng nghiêng người chạm vào má Victoria. “Không cần biết ngài công tước có đến hay không, hãy chơi cho vui vẻ vào. Đừng cứ mãi lo lắng vì những gì người khác nghĩ. Chỉ đơn giản nghĩ rằng cháu đến đây vì Margaret và Juliette.”
“Cháu ước gì mình đã không quá khiếp sợ với những chuyện xảy ra bên ngoài”, nàng thừa nhận.
“Trong phòng kia cũng không ai khá hơn cháu đâu, cháu yêu.” Charlotte đứng ở cầu thang, đưa tay ra hiệu, “Đến đây nào”.
“Dì cứ đi đi không cần lo cho cháu”, Victoria kêu lên. “Cháu hứa chút nữa cháu sẽ vào ngay.”
Dì nàng siết chặt tay cháu và mỉm cười thông cảm. “Nếu cháu không vào, ta sẽ quay lại đưa cháu vào.”
Victoria nghiêng mắt nhìn vào trong phòng, nhìn những chiếc váy áo đủ màu sắc của các quý ông và quý bà đang quay cuồng trong một vũ điệu đồng quê nước Anh. Em gái Margaret nổi bật giữa đám đông, cứ nhìn những động tác nàng đang thực hiện, chắc hẳn con bé phải tập nhiều lắm. Juliette do dự chuyện gì đó và Amelia thì đứng tựa lưng vào tường cùng với một quý bà như thể mời bà cùng tham dự.
Một bước, rồi thêm bước nữa.
Victoria bước vào phòng, nhưng dự định không gây chú ý của nàng thất bại. Khi nàng vừa đặt chân vào phòng, vài người quay đầu nhìn sang. Nàng đưa mắt nhìn các em nhưng khi nàng bước về phía mọi người thì mấy người phụ nữ bắt đầu dán mắt vào nàng, không ngừng thì thầm gì đó sau cánh quạt.
Máu nóng dần lên mặt, nàng buộc mình cứ tập trung nhìn vào sàn nhà. Ngất xỉu thì chẳng tốt chút nào. Nàng phải đối mặt với chuyện này, không cần biết cảm giác khó chịu thế nào đi nữa.
Mấy phút mà như vô tận, cuối cùng nàng cũng bước được qua bên kia phòng. Nàng ý thức về sự xuất hiện của mình nhưng vẫn ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ quen thuộc với những tình huống thế này. Dì Charlotte bước đến chỗ nàng và bắt đầu giới thiệu nàng với khách mời. khi người ta biết nàng là ai, nàng nghe thấy những lời thì thầm về công tước phu nhân bắt đầu lan khắp phòng như nấm sau mưa.
“Thưa công tước phu nhân, tôi đang kể cho các bạn nghe về chuyện bà bỏ trốn theo ngài Worthingstone. Thật là lãng mạn, chuyện đó có thật không ạ?”
Victoria cố gật đầu và buộc mình mỉm cười nhưng những người khác lại đến và bắt đầu giới thiệu. Các em gái trông thấy nàng và niềm vui hiện rõ trên mặt Amelia như cho nàng thêm sức mạnh. Nàng sẽ không gây rắc rối cho bản thân hoặc chồng mình. Mỉm cười và cư xử đúng mực là tất cả những gì nàng cần để qua khỏi đêm nay.
Nàng trò chuyện với mọi người dù rằng biết mình chắc chẳng thể nào nhớ hết tên mọi người chỉ trong một giờ. Sau khi được giới thiệu vài lần, nàng trông thấy một người phụ nữ nhìn mình chằm chằm. Dù không đến chỗ Victoria nhưng đôi mắt cô ta vẫn lóe lên vẻ giận dữ. Không hề rời mắt khỏi Victoria, cô ta thì thầm nói gì đó với người bên cạnh và rõ ràng chỉ về các cuộc nói chuyện đó chính là nàng.
Nàng đứng thẳng vai, quyết không để chuyện như vậy làm mình bận tâm. Charlotte tiếp tục đưa nàng tới chỗ Margaret và Juliette nhưng trước khi nàng tới được chỗ các em, một bàn tay đặt lên vai nàng.
“Thưa công tước phu nhân”, là tiếng của chồng. khi quay sang, nàng trông thấy Jonathan, dáng vẻ của anh khiến nàng gần như nghẹt thở. Chiếc áo đuôi tôm đen ôm sát dáng người cao lớn, cravat trắng như tuyết khiến nàng càng chú ý hơn đến những đường nét trên gương mặt. anh mặc quần ống túm dưới gối, và ánh mắt anh dán vào nàng như thể nàng là điều gì đó không có thật.
“Lúc về anh không thấy em ở nhà.”
“Không. Em cần phải đến đây với các em.”
Anh nắm tay nàng, đưa nàng đến một nơi cách xa mọi người, không cần biết hành vi đó có thể xem là thô lỗ. “Em không sao chứ?”
“Em gần như chẳng thể thở nổi nữa rồi”, nàng thừa nhận. “Em không bao giờ nghĩ mình có thể làm được đến thế này.”
Anh bước đến đứng cạnh bên nàng. “Em thật đẹp, công tước phu nhân.” Nàng cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh đang đặt trên chỗ gài áo sau cổ rồi tay anh trượt dần xuống lưng nàng. “Giống như lần đầu tiên bước ra ngoài, đúng không?”
Nàng gật đầu. “Em thật sự không biết người khác nghĩ gì về mình”, nàng thừa nhận. “Nhưng em muốn được đến đây.”
Bàn tay anh siết chặt vai nàng. “Bọn họ sẽ chẳng dám nói gì đâu.” Rồi giọng nói anh trở nên ôn hòa hơn, dù rằng lời nói vẫn đầy vẻ đe dọa. “Tài sản của anh nhiều gấp mười lần những người có mặt ở đây. Nếu bọn họ dám nói gì về em, bọn họ sẽ phải hối hận vì điều đó.”
Nàng vẫn nghiêng đầu nhìn anh. “Tiền bạc chẳng thể thay đổi được điều người ta cảm thấy đâu, thưa ngài công tước.”
“Em sai rồi.” Anh gật đầu về phía đám đông. “Đó là tất cả những gì bọn họ quan tâm.” Giọng nói anh trở nên trống rỗng khi phải thừa nhận, “Cả em cũng thế, em sẽ không kết hôn với anh nếu không phải vì anh có thể chu cấp cho mấy người tá điền.”
Sự cay đắng trong giọng nói của anh khiến nàng kinh ngạc, bởi vì nàng chưa bao giờ tin rằng anh lại tin vào những chuyện như thế. Sự thật không phải vậy và sẽ chẳng bao giờ là vậy. nàng đưua tay nắm lấy tay anh, dè dặt nói, “Không đúng đâu. Là em sợ kết hôn với anh.” Cả cuộc đời này nàng đều muốn được gặp một người như anh, nhưng anh chưa bao giờ nàng lại tin chuyện đó có thể xảy ra. Nàng siết tay anh thật chặt.
“Tiền bạc là tất cả. sức mạnh của nó là vô cùng, Victoria. Và không có nó, người ta sẽ chẳng cần biết em là ai.”
Jonathan đưa vợ đến chỗ các em, biết rằng họ sẽ giúp Victoria thấy thoải mái hơn. Anh vẫn không sao tin được nàng có thể rời khỏi nhà. Một người phụ nữ lặng lẽ, kín đáo, thích yên tĩnh, người chưa bao giờ dám mạo hiểm bước chân ra khỏi phòng giờ đã biến mất. Thay vào đó là một người xinh đẹp, mặc trên người bộ váy xanh ngọc lục bảo, tóc uốn thành lọn nổi bật với dải ruy băng xanh. Hiển nhiên nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất nơi này, và sự nhút nhát chỉ làm tăng thêm nét quyến rũ bí ẩn nơi nàng mà thôi.
Victoria nắm tay anh thật chặt, và Jonathan đưa nàng đến phía bên kia phòng khách. Anh có thể nhận thấy sự hoảng loạn đang tăng lên, anh hướng dẫn. “Thở đi, Victoria. Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Chúng ta sẽ đến chào mọi người rồi đi thôi.”
Nàng điều hòa nhịp thở và đưa mắt nhìn anh. “Hứa với em anh sẽ không mời em nhảy đi.” Sự kinh hoàng trên nét mặt nàng vẫn hệt như lần anh thấy nàng lần đầu tiên bước ra cửa.
“Cứ nghĩ như em đang cùng anh bước ra ngoài giữa trời tuyết”, anh nói. “Ở đây không có ai khác ngoài anh.”
“Chẳng ích gì đâu”, nàng khẳng định. Nhưng anh đã nắm chặt tay nàng, cúi xuống thì thầm bên tai.
“Còn anh thì đang tưởng tượng không biết lúc này em đang mặc áo lót màu gì. Và không biết khi về nhà, em có chịu cho anh cởi nó ra không.”
Mặt nàng đỏ bừng nhưng nàng gần như được giải phóng khi anh cuối cùng cũng đưa nàng tới chỗ các em. Trông thấy Amelia và Juliette khiến gương mặt vợ anh trông rạng ngời hẳn lên. Trò chuyện líu lo, cô em út có vẻ thật phấn khích và sự thoải mái đó đã ảnh hưởng tới cảm xúc của Victoria. Nàng nhìn các em trìu mến, trong mắt nàng ánh lên tình yêu.
Nàng quay mặt nhìn anh, mỉm cười phấn khích. Anh như chìm trong nụ cười đó, và trong đôi mắt xám của nàng, anh bắt gặp tia nhìn ấm áp. Như thể nàng cảm thấy vui mừng khi có anh bên cạnh. Anh gật đầu nhìn nàng, nhưng hơn hết thảy mọi thứ, điều anh muốn là nàng cảm thấy an toàn khi ở cạnh bên anh. Anh muốn nàng biết được anh sẽ sẵn sàng bảo vệ nếu có ai muốn làm tổn thương nàng.
Khi đứng bên ngoài căn phòng, anh cảm thấy khó chịu bởi những vị khách khác. Hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm vào Victoria vẻ tò mò và vài người phụ nữ còn nhìn nàng vẻ oán giận. Anh biết vài công tước phu nhân muốn con gái mình kết hôn cùng anh nhưng anh không muốn bọn họ nhìn Victoria bằng ánh mắt thù định rõ ràng như thế.
Ánh mắt anh tối sầm khi nghe thấy những lời thì thầm bàn tán của họ. Những lời xúc phạm mà bọn họ dành cho nàng. Xúc phạm nàng nghĩa là xúc phạm anh.
Dưới ánh mắt đó, bọn họ đều im tiếng, một vài người bắt đầu với vũ điệu kế tiếp.
Và rồi anh trông thấy Phu nhân Meredith Baldwin bước tới. Vị hôn thê cũ nhìn anh mỉm cười nhưng sự nghi ngờ của anh tăng lên. Anh chẳng muốn dây dưa gì tới người phụ nữ đã bỏ rơi anh khi tin rằng anh đã hoàn toàn không một xu dính túi.
“Thưa ngài công tước”, Phu nhân Meredith chào anh. “Thật ngạc nhiên khi nghe tin ngài kết hôn.” Cô ả khuỵu gối chào rồi quay sang Victoria. “Đây chắc hẳn là công tước phu nhân.”
Dù rằng lời nói nhã nhặn nhưng anh vẫn cẩn thận đề phòng. Ánh mắt ả dán vào chiếc vòng kim cương và ngọc trai đeo quanh cổ Victoria đầy ganh tị. Rõ ràng, cô ả không bao giờ quan tâm gì đến con người anh. Tất cả những gì ả muốn chỉ là gia tài của anh, và thật may mắn khi ả lại sai lầm nghĩ rằng anh đã trắng tay. Jonathan nắm tay Victoria, cảm giác được Phu nhân Meredith định gây sự thị phi.
Victoria lịch sự chào nhưng gương mặt nàng lộ ra vẻ căng thẳng như thể biết người phụ nữ trẻ này là ai. Phu nhân Meredith nói thêm, “Sống ở Scotland lâu như vậy có lẽ mọi thứ sẽ thật khác với bà. Luân Đôn nhất định là hào nhoáng hơn nhiều.”
“Khi còn nhỏ chúng tôi sống ở Luân Đôn”, Victoria đáp. “Nó cũng không khác mấy trong trí nhớ của tôi.”
Jonathan cố không mỉm cười. Tốt. Nàng đã nhận ra mục đích của người phụ nữ và khéo léo đáp trả.
“Với tư cách con gái của một nam tước, tôi chắc là bà cảm thấy bị đe dọa trong vai trò mới”, Phu nhân Meredith tiếp lời. “Nhất là những tai tiếng về chuyện đã xảy ra với ba mẹ ngài công tước. Mọi người vẫn còn đang xì xào về nó.” Cười giả tạo, cô ả tiếp lời, “Có lẽ ngôi nhà bà đang sống vẫn còn đang bị ám bởi hồn ma của họ, thưa công tước phu nhân”.
Jonathan không giấu nổi giận dữ, “Bà đã vượt quá giới hạn rồi đó, Phu nhân Meredith”.
Người phụ nữ trẻ không để ý tới lời cảnh báo đó. Trong đôi mắt ả, anh thấy được ham muốn trả thù và không hề có ý định thu hồi móng vuốt của mình.
“Tôi chỉ cố gắng cảnh báo quý bà rằng có thể cần có thời gian để người ta không bàn tán về vụ tai tiếng này nữa. bà ấy cũng cần được chuẩn bị cho chuyện này.”
Victoria nhìn người phụ nữ rồi nhận xét, “Tôi cứ nghĩ rằng sau một năm, những quý bà lịch sự sẽ thôi không nói về những chuyện có thể gây tổi thương cho người khác.”
Phu nhân Meredith cứng người, mặt sượng lại. Ả nói với Victoria, “Tôi đã từng đính hôn với ngài Worthingstone”. Môi ả cong lại thành một nụ cười cay độc. “Sau những gì xảy ra với gia đình ngài ấy, tôi nghĩ tôi nên chấm dứt chuyện đính ước này. Làm sao mà biết được chuyện như thế có thể di truyền từ cha sang con hay không?”
Một ánh nhìn tự mãn lộ rõ trên nét mặt khi ả quay lưng đi. Jonathan nắm tay kéo Victoria theo. “Chúng ta đi thôi.”
“Cô ấy khiến anh buồn.” Victoria không bước tiếp, mặt đầy vẻ lo lắng. “Trước đây em chưa bao giờ thấy anh thế này.”
Những lời nói châm chọc của Meredith ngụ ý rằng anh cũng như cha mình, nó đã chạm vào nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng anh. Nó khiến anh giận điên lên, phải cố lắm mới có thể kìm nén được.
Jonathan cố bình tĩnh không muốn Victoria nhìn thấy bất kì cảm xúc nào. “Anh không muốn nói về chuyện này.” Giọng nói của anh thật đáng sợ dù rằng anh không định nói thế nhưng Victoria đủ khôn ngoan không hỏi thêm gì nữa. thay vào đó nàng im lặng nhìn mấy người phụ nữ đang khiêu vũ. Thời gian dần trôi, nàng cảm thấy càng thiếu thoải mái nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh không nói gì về cái chết của mẹ. anh không muốn nàng phải phiền lòng về những thứ tốt nhất cần phải quên đi.
Dì Melanie phá vỡ sự im lặng đó và mỉm cười nhìn Victoria, lên tiếng, “Cháu có nói cho vợ mình biết hôm nay trông bà ấy đẹp đến thế nào không Worthingstone?”.
Anh cúi chào dì và gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Quay sang Victoria, bà hỏi, “Thứ lỗi cho ta, công tước phu nhân, nhưng ta có thể bắt cóc cháu ta một tí được không, tất nhiên nếu cháu không phiền?”
Jonathan định phản đối nhưng Melanie không có vẻ muốn nghe gì. “Bà ấy sẽ ổn thôi, đúng không, công tước phu nhân.” Bà cầm lấy cả hai tay Jonathan nói thêm, “Đó, thấy chưa? Em gái Margaret cũng đến nói chuyện với bà ấy rồi kìa”.
Và không để cho Jonathan kịp phản bác, dì anh đã dìu anh ra cho điệu nhảy tiếp theo. “Chân cháu vẫn chưa khỏe hẳn đâu.” Anh nói, không muốn rời khỏi Victoria.
“Tuổi ta gấp đôi tuổi cháu đấy”, bà phản đối. “Ta nghĩ dù sau thì cháu cũng phải cố mà nhảy một điệu với dì của mình chứ. Có em gái ở bên cạnh vợ cháu sẽ an toàn thôi, không cần lo lắng gì đâu.”
Anh đứng sang đối diện, chuẩn bị cho điệu nhảy và Melanie nhìn anh cười đầy ẩn ý. “Công tước phu nhân trông thật đáng yêu, đúng không? Mọi người đều nói về bà ấy và làm thế nào mà hai người lại kết hôn. Nhưng bà ấy có vẻ hơi e dè quá.”
Jonathan nắm chặt tay dì, xoay người sang hướng khác, đi đều từng bước. “Mấy năm nay cô ấy sống cuộc sống ẩn dật.”
“Nhưng cô ấy đã đến đây vì cháu”, bà nhấn mạnh. “Bởi vì cô ấy muốn là công tước phu nhân của cháu.”
Anh nắm tay bà, chậm bước, không hoàn toàn tin vào lý do đó. Nhưng Melanie đã nhấn mạnh lại, “Đôi khi, Worthingstone, cháu đúng là một tên mù. Cô gái trẻ đó thật sự rất quan tâm đến cháu.”
“Cháu chu cấp cho cô ấy một cuộc sống tốt. Giờ thì cô ấy và gia đình không thiếu thốn gì nữa cả.” Và trong vài ngày nữa thôi, anh sẽ đảm bảo rằng họ vẫn sẽ an toàn khi ở lại Scotland.
“Cô ấy không cần tiền của cháu, chàng trai trẻ. Và ta nghĩ rằng cháu vẫn chưa biết điều đó.”
Anh biết chứ. Nhưng anh không muốn Victoria sẽ nhìn mình kinh tởm khi biết chuyện trước đây. Anh không bao giờ muốn khiến nàng sợ hãi. Anh muốn giữ mãi nàng trong ngôi nhà nơi không ai có thể làm phiền nàng.
“Cô ấy có một trái tim mềm yếu”, Melanie nói với anh. “Và nếu cháu yêu cô ấy, cháu sẽ…”
“Cô ấy không kết hôn với cháu vì tình yêu, dì à.” Victoria đã hy sinh bản thân, đồng ý kết hôn với anh vì anh đã buộc nàng làm thế.
“Có hay không, chỉ cần cháu nhìn thẳng cô ấy và tự mình cảm nhận. Nếu là một người thông minh, cháu sẽ làm mọi cách trong khả năng để bảo vệ điều đó.”
Điệu nhảy chấm dứt, Jonathan cúi chào, xoay người bỏ đi. Anh đưa mắt khắp nơi tìm kiếm Victoria.
Nàng đang đứng bên ngoài, chờ đợi.
…
Joanathan nhìn chằm chằm vào lớp than hồng trong lò sưởi, nhiều giờ sau khi hai người rời khỏi vũ hội. Victoria đã hoàn thành tốt vai trò công tước phu nhân. Bản năng thích yên tĩnh của nàng khiến nàng trở nên nhút nhát trong mắt người khác nhưng nàng đã không làm điều gì khiến người ta không chấp thuận vai trò này.
Anh nới lỏng cravat, tựa đầu lên tay. Trong lòng, sự thất vọng đang dâng lên. Lẽ ra anh nên biết những lời bàn tán về cái chết của ba mẹ mình vẫn chưa lắng xuống dù rằng chuyện đã xảy ra hơn một năm trời.
Có tiếng gõ cửa nhẹ, rồi cửa mở ra, anh thấy vợ mình vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh lục ngọc. “Anh cứ nghĩ là em đã ngủ rồi.”
“Vẫn chưa.” Nàng bước qua phòng, đứng trước mặt anh. Anh có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt nàng nhưng sao nàng vẫn chưa gọi người hầu giúp mình thay quần áo.
“Em có muốn anh gọi Mary không?”, anh hỏi.
Nàng lắc đầu, nắm lấy tay anh. Nàng đứng trước mặt anh một hồi như thể đang đắn đo không biết có nên ở lại hay không.
“Anh sẽ kể cho em nghe về chuyện ba mẹ chứ?”, cuối cùng nàng lên tiếng hỏi.
“Không”, anh không muốn nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt nàng, không bao giờ nếu anh có thể tránh không cho nàng đối diện với điều đó. “Họ đều đã chết, và đó là tất cả.”
Nàng bước đến cạnh bên ghế, đặt tay lên vai anh. “Nhưng nó vẫn còn khiến anh bị tổn thương.”
“Đúng vậy.” Anh nhìn vào mấy viên than đang cháy bùng lên, cảm thấy như gánh nặng của một năm về trước vẫn còn đè lên cả người mình. Anh đã đi hết nơi này sang nơi khác, tự an ủi bằng cách trốn tránh hết thảy mọi trách nhiệm. Và anh không bao giờ muốn vợ mình sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.
Tay nàng đặt lên cổ anh, vuốt ve da thịt. Cả cơ thể anh như căng cứng khi nàng cúi người hôn lên cổ anh.
“Anh không muốn sự thương hại của em”, anh nói, tránh xa nàng.
Victoria nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa giáng vào nàng một cú, anh hít một hơi, cố giữ bình tĩnh. Nàng không hiểu nổi làm sao chỉ một sự tiếp xúc nhẹ nhàng lại có thể khiến anh mất kiểm soát. Giờ đây khi đứng trước nàng anh chẳng thể tin tưởng vào bản thân được nữa rồi. Sau khi làm tổn thương nàng vào lần trước, anh không muốn lại khiến nàng sợ lần nữa.
“Em xin lỗi”, nàng thì thầm. “Em đi đây.”
Nhưng điều đó lại càng khiến anh thấy mình như một tên khốn. Nàng tìm anh để nói chuyện và cái cảm xúc tồi tệ của anh lại khiến nàng không thấy dễ chịu chút nào.
“Không, em không cần đi đâu hết. Anh không phải giận dữ với em. Tay nàng vẫn đặt trên tay nắm cửa, nàng quay người, đứng trước mặt anh.”
“Anh giúp em chứ?”, nàng hỏi, quay lưng lại, nhờ anh giúp nàng cởi khóa áo. Nàng bắt đầu gỡ những cây kẹp tăm trên tóc xuống, và những lọn tóc như mật rủ xuống vai, rơi vào tầm mắt anh.
Jonathan nới lỏng sợi dây sau áo, rồi nàng giơ tay để anh cởi nó ra. Áo lót nàng đang mặc trên người đơn thuần sắc trắng.. nhưng cái áo ngực lại bằng lụa màu rêu thẫm. Nó giúp nâng bộ ngực nhỏ nhắn của nàng lên, làm những đường cong hiện rõ trong mắt anh. Một trong những tác phẩm của nàng, anh đoán.
“Sao em lại đến phòng anh, Victoria?”, anh hỏi. Nếu nàng chỉ muốn nói chuyện không thôi thì anh mới là đồ đáng chết.
Thay cho câu trả lời, nàng nắm tay anh đặt lên sợi dây áo ngực. “Bởi vì em muốn anh.”
Thời khắc này, Jonathan biết anh cũng muốn nàng, ngay khi chạm vào người nàng, anh đã không còn tin vào mình nữa, anh biết mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân.
“Em chắc chứ?”, anh thì thầm, hai tay nắm chặt buông thong ép sát vào hai bên sườn.
Đôi mắt xám vẫn nhìn anh tin tưởng. “Anh đã dạy em không cần sợ Scotland. Em cũng không muốn sợ được chia chung chiếc giường cùng anh.”
Anh tháo sợi dây buộc, cởi cái áo ngực đáng ghét và cả áo lót ra cho đến khi nàng đứng trước mặt anh, từ thắt lưng trở lên hoàn toàn trần trụi. Ngực nàng thật mềm, khiến anh chỉ muốn kề sát vào, thưởng thức đầu ngực bằng chính miệng mình.
Anh khép chặt những ngón tay mình quanh bầu ngực, nhìn ngắm đầu nhũ hoa cương cứng của nàng. Nàng thở nhẹ, rồi nắm lấy tay anh, để nó cảm nhận hoàn toàn độ lớn của bầu ngực.