Tay anh di chuyển đến hàng cúc nằm sau lưng áo. Anh mở từng cái một trong khi miệng bắt đầu mơn man nơi gáy nàng. Victoria đã không lường trước những run rẩy mãnh liệt chạy dọc người mình hay phản ứng của cơ thể với sự mơn trớn của anh.
“Satin”, anh thở mạnh, bàn tay chạy dọc theo dây áo ngực. Victoria nghĩ rằng có thể không cần mặc gì bên dưới áo váy nhưng… nàng muốn mặc một trong những sản phẩm của mình. Để biết món đồ đó có thể khiến anh hài lòng không.
Nhưng thay vì quay người nàng đối diện với mình, anh để cái áo váy trượt xuống ngang eo. Nàng có thể nghe thấy những âm thanh mềm mại của quần áo bị lột bỏ vang lên từ sau lưng mình. Lén nhìn về sau, nàng thấy anh đã cởi bỏ áo đuôi tôm và đặt nó lên trên ghế. Sau đó, anh cũng cởi áo sơ mi ra khỏi đầu.
Hình ảnh khuôn ngực trần của anh như hút lấy nàng. Làn da tựa đồng rắn rỏi với ít lông chạy dài giữa hai cơ ngực. Không có chút mềm mại nào toát ra từ cơ thể đó và khi anh trông thấy nàng đang nhìn mình, anh đưa tay đặt lên cái nút trên cùng của chiếc quần ống túm.
“Đợi đã”, nàng nài nỉ, nàng vẫn chưa thật sẵn sàng cho chuyện sắp diễn ra. Nàng không biết mình mong đợi gì ở anh nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng nhìn thấy toàn bộ cơ thể đó. “Anh… Anh có thể bị cảm đấy.”
Thật buồn cười khi nói một lời như thế nhưng nàng chỉ buột miệng nói ra mà chưa kịp nghĩ gì. Bàn tay Jonathan đặt lên tay nàng, đưa nó chạm vào ngực mình. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh rộn lên bên dưới những ngón tay mình. Cơ bắp rắn chắc khiến nàng nhớ đến những phiến đá cẩm thạch mịn màng và vô thức, tay nàng bắt đầu di chuyển trên vòm ngực trần của anh, tiến dần xuống xương sườn.
“Em thấy anh có lạnh không?”, anh hỏi.
Nàng không thể trả lời vì làn da anh thật ấm áp. Và rồi nàng cảm nhận hơi thở đang truyền đến cổ mình, nên đành phải thừa nhận, “Không. Anh không lạnh. Nhưng mà…”.
“Đừng sợ anh thế chứ.” Anh đứng ngay sau nàng, nâng váy nàng lên, rồi ném ra xa, giờ trên cơ thể nàng chỉ còn lại cái áo lót bằng satin. “Quay lại.”
Nàng thở hổn hển nhưng vẫn vâng lời. Trong ánh sáng tù mù của căn phòng, nàng chậm chạp quay người, phô bày toàn bộ chiếc áo lót. Nàng có thể nghe rõ tiếng hơi thở của anh. Đôi mắt màu xanh của anh tập trung nhìn nàng, say sưa ngắm làn da trần và chiếc áo satin màu kem mỏng manh.
“Anh thấy là em đã làm theo lời khuyên của anh.” Trong giọng nói anh chứa đầy khao khát khi anh trông thấy lớp ren mỏng tanh phủ trên bầu ngực nàng. Những ngón tay anh đưa lên chạm vào đầu ngực cương cứng tạo thành một làn sóng nhức nhối nhói lên giữa hai chân nàng. “Anh thích lắm.”
Tay anh trượt đến sau lưng nàng, tìm nơi buộc lại của cái áo ngực. “Em có còn nhớ cảm giác đêm đầu tiên anh chạm vào em không?”
Khi anh đưa tay giải thoát chiếc nút thắt, nàng gần như không thể thở được nữa. Tất nhiên là nàng nhớ chứ. Tai quái và còn thêm cảm giác tội lỗi nữa. Nhưng khi môi anh phủ lên môi nàng, nàng thấy mình không còn sức để phản kháng. Miệng anh đã giải phóng mọi xúc cảm trong nàng, kéo nàng chìm sâu vào cám dỗ tối tăm.
“Nhìn anh đi”, anh nói, ép chặt khuôn mặt nàng với những ngón tay. Nàng thấy như mình hoàn toàn trần trụi giữa ánh lửa nhưng anh vẫn giữ chặt nàng trong mê đắm. “Anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương. Đêm nay không, sau này cũng thế.”
Anh cởi bỏ áo ngực của nàng, đôi mắt xanh của anh như bị thiêu đốt khi anh nhìn vào chiếc áo lót. Đôi tay anh ôm chặt khuôn ngực nàng, chà xát trực tiếp lên phần ren mỏng manh. Nhưng thay vì cởi hoàn toàn chiếc áo lót, anh lại cúi người và ngậm một bên ngực.
Cảm giác được mơn man khi lưỡi anh cọ xát trên lớp vải ren khiến cả cơ thể nàng nóng bừng lên. Miệng anh mút nhẹ nhàng, lưỡi anh xoay tròn khiến đầu ngực nàng săn cứng không giấu diếm.
“Em thật hoàn hảo, Victoria”, anh nói trong hơi thở. Nàng chỉ có thể giữ chặt lấy đầu anh khi anh lại cúi người ngậm đầu ngực bên kia và đánh quét nó bằng lưỡi của mình. Sự tương phản giữa cái lạnh trong không khí và hơi nóng tỏa ra từ miệng anh mang đến cảm giác gợi tình mãnh liệt, nó khiến cho phần cơ thể giữa hai chân nàng dần trở nên ẩm ướt. Dù rằng vẫn e sợ cái cảm giác của lần đầu tiên nhưng cơ thể nàng lại muốn nhiều hơn nữa.
Anh kéo áo lót xuống, lần này đôi tay anh hoàn toàn chiếm hữu bầu ngực trần thiếu nữ, vuốt ve không ngừng cho đến khi những tiếng rên rỉ của nàng thoát ra khỏi miệng một cách mất kiểm soát. “Từ lần đầu tiên hôn em, anh đã muốn được chạm vào em thế này. Và lần này, anh không định dừng lại đâu.”
Nàng không dám chạm vào ngực anh nhưng cơ thể nàng bắt đầu lên tiếng đòi hỏi. “Anh có chắc là anh vẫn muốn kết hôn với một người như em chứ?” Nàng cần phải hỏi anh thật kỹ, dù rằng giọng nói đã không còn rõ ràng rành mạch. “Anh chẳng khác nào một hoàng tử, còn em thì chẳng khác nào một người thợ giặt.”
“Chưa bao giờ anh muốn điều gì nhiều hơn thế này”, anh thì thầm. Trong không khí mát lạnh, da thịt nàng tê rần. “Nếu anh không đến, có phải em vẫn ở lại trong phòng dù cả căn nhà vẫn đang bốc cháy?”
Nàng hít vào một hơi, nhìn anh. “Có thể là thế.” Dù rằng có thể anh đã tin nàng thật sự điên đến độ chấp nhận nguy hiểm chết cháy trong phòng hơn là bước chân ra bên ngoài nhưng nàng vẫn muốn đích tai anh nghe thấy sự thật đó. Nàng cầm tay anh, quay người nhìn vào đám lửa, đưa tay anh ôm vòng qua người mình từ phía sau. “Năm năm trước khi bọn em dọn đến đây, em suýt nữa đã chết rồi.”
Mới chỉ nhắc đến chuyện quá khứ mà cơ thể nàng đã thấy lạnh căm. Nàng thoáng rùng mình và Jonathan vòng cả hai tay quanh người nàng. “Em không cần phải nói về chuyện đó.”
Victoria biết chứ nhưng nàng muốn anh hiểu tại sao nàng lại trốn tránh thế giới bên ngoài. Có thể sau khi nàng nói ra, anh sẽ hiểu ra tại sao nàng lại hoàn toàn không sẵn sàng để trở thành công tước phu nhân của anh.
Nàng tựa vào người anh, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh khiến nàng cảm thấy như vừa tìm được nơi trú ẩn. “Bọn em từ nước Anh chuyển đến đây”, nàng kể. “Khi đó em mới mười bảy tuổi và em ghét phải rời khỏi Luân Đôn. Cha muốn bọn em sống ở đây, ngay tại Scotland này. Ông ấy chưa bao giờ thích thành phố và ông chỉ muốn ở xa anh trai mình thôi. Bọn họ lúc nào cũng cãi nhau.”
Nhất là sau khi bác của họ dấn sâu vào nợ nần. Trong khi cha nàng đã cẩn thận quản lý phần tài sản của mình thì anh trai ông lại tiêu pha hầu hết mọi khoản thừa kế.
“Kể từ đó, chị em em không được tham gia bất kỳ mùa lễ hội nào, em nghĩ có lẽ là vì cha muốn bọn em tách biệt hoàn toàn với xã hội đó”, Victoria nói tiếp.
Da nàng bắt đầu ớn lạnh khi nàng kể tiếp, “Bọn em đến đây trên hai chiếc xe ngựa. Trong suốt cuộc hành trình, mỗi đêm bọn em lại lần lượt đổi xe ngựa, đôi khi với mẹ và cha. Suốt đường đi, bọn em ngủ lại những nhà trọ khác nhau và một buổi chiều nọ, Juliette xin cha dừng lại một hồi. Bọn em đang đi qua một vùng đất thật xinh đẹp và con bé muốn được đi dạo một lúc. Cha chiều theo ý con bé và hôm đó bọn em ăn trưa ngoài trời.”
Jonathan đưa tay vòng qua người nàng nhưng anh vẫn không ngắt lời và không hỏi câu nào. “Đó là một ngày trời đẹp”, nàng thì thầm. “Em đi bộ một mình và có thể là em đã ngủ thiếp đi dưới ánh mặt trời. Khi em tỉnh dậy thì xe ngựa đã đi mất. Có lẽ cha mẹ và các em đều nghĩ em đang ở bên chiếc xe kia.”
Da nàng lạnh như băng nhưng nàng buộc bản thân phải tiếp tục kể lại câu chuyện ngày hôm đó. “Em đã ở bên ngoài suốt cả ngày lẫn đêm hôm đó. Em cố đi theo dấu bánh xe, hy vọng mọi người sẽ quay lại tìm em. Nhưng không biết làm sao em lại đi nhầm đường. Em đi lạc và trước mặt em là một khu đồi như trải dài bất tận, xung quanh em chỉ toàn rừng với rừng.”
Nàng nhắm mắt, kéo tay anh ôm chặt lấy mình hết sức có thể. “Em không nhớ nổi mọi người tìm được mình khi nào. Có thể là vài ngày sau.” Cho tới giờ, nàng vẫn không sao quên được cảm giác đau nhói trong dạ dày và vị nước tù đọng mà nàng phải uống. Nàng đã sống sót qua khỏi thử thách đó nhưng mọi thứ chỉ là mới bắt đầu.
“Và kể từ đó em không bao giờ ra ngoài nữa”, anh nói hết.
“Không, em không thể.” Nàng nới lỏng vòng tay anh, cảm thấy ngượng nghịu với áo lót vòng ngang eo, nửa trên cơ thể hoàn toàn trần trụi. “Cứ mỗi khi thử ra ngoài, em lại nhớ đến cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi trong quá khứ. Nó khiến em nhớ lại cảm giác phải chứng kiến ngày lại ngày lần lượt trôi qua cho đến khi em thật sự tin rằng mọi người không còn tìm mình nữa.”
“Nhưng họ vẫn tìm em mà.” Anh áp má mình lên má nàng. “Và anh hứa với em là anh sẽ giữ cho em an toàn. Chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra với em lần nữa.”
Nàng rất muốn tin vào điều đó. Công tước là một người mạnh mẽ, đòi hỏi khắt khe và kiên định với niềm tự hào của mình. Cũng nhờ sự tự tin của anh mà nàng mới có thể làm được đến thế này. Nhưng liệu nàng có đủ dũng khí để bước vào thế giới của anh và lãnh mọi trách nhiệm lẫn nghĩa vụ của một công tước phu nhân? Nàng cũng không biết nữa, đủ thứ suy nghĩ đang tràn ngập trong đầu.
“Em quên mất một chuyện”, anh nói. “Anh đã thắng cược. Em thực sự đã có thể bước chân ra ngoài trong vòng hai tuần. Và em không chỉ đi có vài bước.”
Dù rằng trong thâm tâm nàng thực rất muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn nói, “Em thực sự đã sợ là mình không thể”.
Anh giữ lấy mặt nàng, buộc nàng nhìn thẳng mình. “Sự dũng cảm luôn luôn tồn tại, Victoria.”
Nàng không thể mỉm cười dù rằng anh nói đúng. Nàng đã đi bước đầu tiên giải phóng bản thân khỏi nhà tù này.
“Vậy phần thưởng anh muốn là gì?”, nàng hỏi. Thay cho câu trả lời anh cởi hết quần áo còn lại trên người nàng, vứt xuống sàn.
“Anh muốn có em, Victoria.”
Những suy nghĩ rối rắm che mờ tâm trí nàng nhưng Jonathan đã dẫn dắt nàng, đặt nàng nằm lên cái áo khoác len của mình. Khuôn ngực trần của anh ép chặt lên ngực nàng và nàng chỉ có thể cựa mình một chút bên dưới anh. Cái vật nam tính của anh cọ vào nàng như nhắc nhở giờ nàng chính thức trở thành vợ anh rồi.
“Em vẫn còn sợ anh sao?” Anh đĩnh đạc nằm trên người nàng, vẫn mặc cái quần ống túm.
“Không”, nàng thì thầm. “Nhưng em ước gì cuộc sống của mình vẫn như trước kia. Em chỉ sợ là nó sẽ chẳng bao giờ còn có thể như trước được nữa.”
“Em giận vì anh không cho em biết sự thật sao?”
“Đúng là thế.” Anh giữ bí mật với nàng khiến nàng cảm thấy mình hệt như một con ngốc. Má nàng đỏ bừng khi nhớ lại cuộc chuyện trò với anh lúc trước, khi đó nàng từng đoán có thể anh chỉ là một nam tước mà thôi. Ồ, nàng biết anh là một người giàu có, nhưng không phải thế này.
Cứ như một câu chuyện cổ tích khi mà chàng hoàng tử kết hôn với một cô hầu gái và rồi nàng tự dưng trở thành công chúa. Nhưng giờ dù cho đã trở thành công tước phu nhân, sợ hãi trong nàng vẫn không biến mất. Có thể phải mất hàng năm trời trước khi nàng có thể thoải mái rời khỏi nhà, tham dự những buổi tiệc tùng, dạ hội nơi mọi người đều dán mắt vào nàng. Lạy Chúa lòng lành, nàng không muốn khiếm khuyết của mình sẽ trở thành thứ khiến người ta mang ra giễu cợt anh.
“Anh không thể thay đổi tước hiệu của mình”, Jonathan nói, đặt tay lên hai bên đùi nàng. “Nhưng anh vẫn là người đã ở cùng em suốt mấy tuần qua.” Tay anh di chuyển, đặt lên đôi vai trần của nàng, phủ lên bờ ngực rồi lướt xuống phần xương sườn. Khi anh bắt đầu đưa tay cởi cúc quần, nàng rùng mình bất an. “Hãy cố quên đi chuyện anh là một công tước.”
Tay anh trượt vào trong tóc nàng, kéo sang một bên vai. Anh vuốt nhẹ lên làn tóc đó, dùng đuôi tóc vẽ vẽ lên bầu ngực.
“Anh định dành trọn đêm nay để thõa mãn em. Cho đến khi em van xin anh đi vào trong em.” Lời hứa của anh như mang đến một làn sóng ấm áp tràn ngập trong nàng.
“Em thuộc về anh, Victoria. Từ khi em dám cả gan may miệng vết thương anh bằng cái thứ chỉ màu hồng đó.”
Khi nhìn thấy cơ thể mảnh mai của nàng, anh như không thể thở nổi. Dù rằng anh đã buộc nàng phải kết hôn với anh và dù rằng khởi đầu cuộc sống hôn nhân của họ có hơi gian nan, Jonathan vẫn không bao giờ cho phép nàng tự từ bỏ. Anh muốn nàng đáp trả lại nụ hôn của anh, chết tiệt. Anh muốn nàng vòng tay quanh người mình, muốn cơ thể trần trụi của cả hai quấn chặt lấy nhau, muốn da dán lấy da.
Anh hôn nàng, chờ đợi phản ứng của nàng. Nếu nàng thực không muốn anh, nàng sẽ đẩy anh ra. Đôi môi nàng mím chặt một lúc và rồi nàng khuất phục. Nàng đáp trả lại nụ hôn của anh, tay nàng đưa lên mặt anh. Anh hài lòng nhận ra nàng đang cong người lại, hoàn toàn đầu hàng và sẵn sàng dâng hiến cho anh.
Cái đêm mà anh thân mật chạm vào nàng từ từ hiện về trong đầu. Jonathan cảm nhận được với anh không bao giờ là đủ, anh cứ muốn vĩnh viễn được chạm vào nàng. Khi mới biết anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không phải một ngài công tước, nàng đã cho anh thấy nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng và giờ đây, anh đã hoàn toàn hiểu ra tại sao nàng lại ghét bước chân ra ngoài. Không phải là vì thời tiết giá lạnh hay những thay đổi của môi trường bên ngoài. Mà là vì nàng sợ bị lạc, sợ bị bỏ rơi.
Anh cúi xuống quan sát nàng trong khi bàn tay anh không ngừng di chuyển dọc theo xương sườn rồi tiến dần sang bên eo. Nàng đưa mắt nhìn sang nơi khác nhưng đôi chân vẫn hơi nhích lên khi anh ép chặt cơ thể xuống người nàng.
Thiên Chúa ơi, anh thực muốn cởi hết quần áo, hoàn toàn cảm nhận vùng tam giác mềm mại đang cọ xát vào phần nam tính mạnh mẽ của mình.
Trong ánh lửa, mái tóc nàng như càng thẫm màu hơn. Ngực có hơi nhỏ, nằm gọn trong bàn tay nhưng đầu ngực hồng nhạt như đang mời gọi anh nhấm nháp. Và đó là điều mà anh sẵn sàng làm.
Nàng lại nhắm mắt lần nữa như để xua đuổi sự hiện hữu của anh. “Nhìn anh này”, anh yêu cầu. Anh không muốn nàng vờ như anh không có ở đó, anh không muốn nàng phải chịu đựng những cái vuốt ve của anh thay vì hưởng thụ nó. “Anh muốn nhìn thấy em cảm giác thế nào khi anh chạm vào em.”
Đôi mắt xám của nàng mở to, chứa đầy âu lo. Dù vậy, anh vẫn muốn giành thắng lợi trong thử thách này. Thời gian dần trôi, đêm cũng dần tàn, anh muốn nàng không nghĩ gì ngoài cảm giác phiêu dạt, muốn cơ thể nàng oằn lên vì ham muốn.
Anh trượt tay xuống hông nàng, di chuyển đến giữa hai chân. Jonathan nhẹ nhàng tách chúng ra dù nàng có hơi do dự không chịu tuân theo. Bàn tay anh tiến dần đến khu vực riêng tư của phụ nữ và tay anh ôm trọn vùng đất đó, ngón tay nhấn mạnh vào da thịt.
Hơi thở như bị tắc nghẹn trong cổ và anh lại di chuyển tay lần nữa, thay đổi phương thức ma sát. Anh có thể cảm nhận được sự ẩm ướt như đáp lời anh dù cho nàng có phản bác thế nào đi nữa. Khi anh cúi đầu, ngậm một bên ngực nàng vào trong miệng, tay anh vuốt ve, thân mật mơn trớn. Những ngón tay nàng vùi sâu vào trong tóc anh và Victoria khẽ rùng mình.
“Anh không quan tâm đến tước hiệu mình được kế thừa”, anh thề. “Danh hiệu duy nhất quan trọng lúc này chính là chồng em.”
Anh trượt hai ngón tay vào trong vùng ẩm ướt, khẳng định sự thống trị. Anh muốn cảm nhận được sự trơn mượt và nóng bỏng của nàng, anh muốn chết đi được. Nàng như tan ra theo từng cái vuốt ve của anh, di chuyển đáp trả lại sự xâm chiếm của bàn tay anh trong cơ thể.
Rồi không hề cảnh báo, đột nhiên anh rút tay ra, cứ để mặc nàng nằm đó, ngực căng ra vì đau nhức và ửng hồng vì bị anh khiêu khích. Nàng đã hoàn toàn ướt đẫm, và đang phải vật lộn tìm cách điều hòa hơi thở.
Nàng ưỡn người, chầm chậm mở rộng chân chào đón. Anh thật hài lòng khi thấy biểu hiện đó nơi nàng nhưng anh còn muốn nhiều hơn thế nữa. Anh sấp người, nâng hông nàng lên cho đến khi đầu lưỡi chạm vào bộ phận cơ thể mà anh muốn xâm nhập.
Nàng giật mình trước chuyển động đột ngột của anh, kêu to khi lưỡi và miệng anh bắt đầu khuấy động dục vọng trong nàng. Hơi thở bỗng chốc trở nên hổn hển, cả cơ thể căng cứng, ép sát vào anh. Anh đẩy mạnh hơn nữa vào hoa tâm và nàng cong người. Cảm nhận nàng gần lên tới cao trào, anh từ từ giảm tốc độ, nhẹ nhàng nhấm nháp.
“Là em muốn anh ở trong em”, anh thì thầm, hơi thở phả vào vùng thung lũng hẹp. “Là em muốn anh làm em căng ra cho đến khi hoàn toàn lấp đầy trong em.”
Nàng không trả lời nhưng gương mặt nàng nhăn lại, cố kìm nén. Anh nhận thấy nàng thoáng rung lên cuồng nhiệt, bản năng tình dục hoàn toàn thức tỉnh. Nàng cũng muốn anh nhiều như anh muốn nàng. Nhưng nàng vẫn chưa chịu nói thành lời.
Phần nam tính của cơ thể sừng sững, anh biết nếu đêm nay anh không thể đi vào trong nàng thì đó chính là sự đày đọa thống khổ nhất.
“Mọi thứ trong đầu em vẫn còn đang rối rắm lắm”, nàng nài nỉ.
Anh lại rút ra khỏi người nàng, chờ đợi nàng lên tiếng, chờ nàng nài nỉ anh đi vào trong nàng.
“Hãy nói đi”, anh ra lệnh.
Thay vào đó, nàng cầm lấy tay anh, đặt nó trở lại vào giữa hai đùi mình. Nàng muốn anh chạm vào mình cuồng nhiệt, hoang dã hơn và nàng bật ra tiếng rên rỉ, cảm nhận luồng khí đang tỏa ra mạnh mẽ. Tay anh cảm nhận được hơi nóng ấm trong nàng và chút nữa anh không nhịn được phải rên lên khi nàng thoáng rùng mình, cọ xát vào tay anh.
Khi nàng đạt tới cao trào, anh đưa tay nàng chạm vào quần mình, anh buộc nàng phải chạm vào phần cơ thể đầy sức sống của mình. Nàng trông có hơi mệt mỏi nhưng vẫn chạm vào anh qua làn vải mịn. Anh giữ chặt lấy tay nàng, ép mạnh xuống và khi cả bàn tay nàng nắm trọn phần cương cứng đó, nàng bắt đầu vuốt ve nhịp nhàng lên xuống, anh đã hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát. Thân thể anh hoàn toàn bị kẹp chặt, anh gầm lên giải phóng dục vọng.
Nàng vội rút tay ra nhưng tay anh giữ chặt nó, không cho xê dịch. Khi cao trào qua đi, anh nhìn về phía ngọn lửa, tự cảm thấy nổi giận với bản thân. Anh không hề muốn một đêm như thế này.
“Em dùng giường đi”, anh nói. “Anh sẽ ngủ trên sàn.”
“Vẫn có đủ chỗ cho cả hai chúng ta”, nàng đề nghị. “Nếu anh không ngại cùng ngủ chung.” Nàng quỳ gối, trên người chỉ mặc áo lót. Anh cố kìm không phát ra tiếng rên khi trông thấy bầu ngực hồng hồng của nàng hé lộ.
“Tối nay em cần phải nghỉ ngơi. Và nếu như anh bước tới gần em thì anh sẽ không thể ngăn bản thân không chạm vào em.” Anh không hề nói cho nàng biết anh định sẽ đưa nàng rời xa Scotland, quay trở lại Luân Đôn vào sáng hôm sau. Chuyện này sẽ tạo thành một cơn ác mộng với nàng.
Cuối cùng Victoria đi về phía anh và quyến rũ anh bằng một nụ hôn kiên định. Cử chỉ này gần như phá vỡ bức tường trong anh, anh phải cố hết sức mới có thể ngăn không để bản thân theo nàng bước vào giường.
…
“Đêm nay ở lại đây mọi người sẽ an toàn.” Paul Fraser giữ chặt dây cương, dắt con ngựa đi sang bên trong khi Phu nhân Lanfordshire và mấy cô con gái bước vào nhà ngài công tước. Anh cúi người tránh ngọn gió lạnh đánh thốc vào người, đầu như muốn nổ tung lên vì những chuyện vừa xảy ra. Nhưng ai là người đã phóng hỏa? Tại sao họ lại dám liều lĩnh hủy hoại gia đình đã cho họ một chốn nương thân? Việc Bá tước xứ Strathland có liên quan đến chuyện này thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả.
Ở gần nhà, anh thấy MacKinloch đang đưa mấy người phụ nữ vào trong. Dù không ai tận mắt chứng kiến nhưng… anh nhìn chằm chằm về phía người đàn ông. Trong hôn lễ, anh ta không hề xuất hiện vì phải ở nhà chăm sóc cho cô em gái bị bệnh. Nhưng rồi sau đó, anh ta nghe nói về chuyện các cô gái.
Trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Paul bước nhanh tới trước, giữ tay người đàn ông. “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Tôi phải chăm sóc Phu nhân Lanfordshire và các tiểu thư”, MacKinloch phản đối. Trông anh ta tái nhợt. MacKinloch cố thoát khỏi vòng tay của Paul. Điều đó càng khiến cho mối nghi ngờ trở nên rõ ràng hơn.
“Ngay lập tức.” Anh đóng cửa lại và kéo anh hầu đi về phía chuồng ngựa.
Hoảng loạn khiến gương mặt MacKinloch trở nên trắng bệch nhưng anh thôi không chống cự nữa. “Ngài muốn gì, thưa ngài Fraser?”
“Sao lại làm thế?” Paul nắm chặt ve áo khoác của người đàn ông, đẩy gã vào tường. “Sao lại đốt nhà của họ, sau tất cả những gì họ đã làm cho mi?”
“Tôi… tôi kh… không…”
“Đừng có nói dối nữa.” Anh giật mạnh tay áo MacKinloch để lộ vệt dầu còn dính trên tay. “Mi đã không xuất hiện trong đám cưới, đúng không. Mi nói em gái bị bệnh và mi phải chăm sóc cho cô ta. Thay vì vậy, mi đã đổ thêm dầu để không ai có thể dập tắt được đám cháy. Chúa lòng lành, tại sao lại làm thế?”
Tên người hầu cố tìm cách chạy trốn nhưng Paul đã giữ chặt gã. “Vậy thì nói thật đi nếu không ta sẽ kéo mi ra và để mặc cho các tá điền định đoạt. Mi nghĩ họ sẽ thương xót mi sau khi mi đã phá hủy hoàn toàn ngôi nhà duy nhất mà họ có sao?”
“Melford đã bắt em gái tôi”, MacKinloch thú nhận, giọng nói run run vì sợ hãi. “Con bé chỉ mới mười bảy.” Nỗi thống khổ trào dâng khi anh buộc phải thừa nhận điều đó. “Gã đã giao Colleen cho bọn thuộc hạ và nói mỗi tên… sẽ làm một lần nếu tôi không phóng hỏa. Tôi còn có thể làm gì được chứ?”
“Có thể nói với chúng ta và nhờ giúp đỡ”, Paul khẳng định.
Nhưng gã người hầu cúi đầu. “Chẳng ích gì đâu. Bọn chúng có súng và bọn chúng mạnh hơn.” Giọng nói ê chề cho thấy mọi hy vọng trong gã đã hoàn toàn mất hết. “Tôi chỉ làm vậy để cứu Colleen.”
Paul không thể nói gì được bởi vì lý lẽ lúc này cũng chẳng thể thay đổi được những gì đã diễn ra. Anh cũng không nói cho MacKinloch biết giờ phút này có lẽ người của Strathland cũng đã cưỡng hiếp em gái gã rồi. Tên người hầu sẽ chẳng thể chịu nổi nỗi tuyệt vọng đó và làm vậy cũng chẳng thể giải quyết được chuyện gì.
“Làm ơn đừng nói với Phu nhân Lanfordshire”, MacKinloch nài nỉ. “Tôi sẽ đưa Colleen đi về phía bờ biển. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.”
Việc gã rời khỏi đây chẳng phải hành động đúng đắn, những gì gã đã làm cần phải để cho công lý phán xử. Paul không nói gì, anh không thể hứa thả gã đi. Nhưng anh buông tay, không biết rõ mình cần phải làm gì.
Tên hầu vội lùi lại, sửa sang lại áo khoác trước khi rời đi. Gã đã làm theo lời hứa, không trở về nhà mà chỉ kéo chặt cái áo khoác và biến mất giữa những người tá điền. Paul vẫn đứng yên trong chuồng ngựa, đầu anh như muốn nổ tung.
“Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi dập lửa”, một giọng phụ nữ vang lên. Anh ngước mắt và thấy Juliette Andrews đang tiến về phía chuồng ngựa. Giọng của nàng thật bình thản và trầm tĩnh, dù rằng gương mặt xanh xao lộ rõ vẻ hoang mang của người phụ nữ không biết phải làm gì.
“Anh rất hân hạnh được giúp đỡ”, Paul quay lại với con ngựa, không nhìn nàng. Năm năm qua, anh đã bị Juliette cuốn hút hoàn toàn. Đôi mắt xanh ôn hòa và mái tóc sẫm màu, nàng mang vẻ đẹp huyền bí của những cánh rừng sơ khai. Lần đầu tiên trông thấy nàng, anh đã tự hỏi liệu trước mắt mình phải chăng là một nữ thần.
Nhưng chính nỗi buồn phảng phất nơi nàng lại là điều ám ảnh anh. Nàng chưa quá mười chín tuổi, hoàn toàn là một thiếu nữ. Nhưng dường như nàng đang gánh sức nặng của cả thế giới trên vai. Ở nàng, anh có thể nhìn thấy chính bản thân mình – người đã sớm vứt bỏ tuổi thơ sau lưng.
“Từ năm trước, em đã thôi không trả lời thư của anh nữa”, anh nói, bước tới gần nàng. “Em đã không viết gì cho anh hàng tháng trời. Không lời nào kể từ khi anh cầu hôn em.”
Sự ảm đạm trên mặt nàng càng tăng lên, đôi mắt chứa đầy đau khổ. “Làm thế không đúng đâu.”
Anh muốn kéo nàng vào trong vòng tay mình, giữ nàng thật chặt và trấn an nàng, nói cho nàng biết không có gì thay đổi giữa họ. Rằng nàng đã nắm giữ trái tim anh như từ trước tới giờ vẫn thế.
“Anh sẽ đợi cho đến khi em nói cho anh biết điều anh muốn nghe”, đó là tất cả những gì anh có thể nói, anh biết mình sẽ chẳng thể nhận được câu trả lời cho lời cầu hôn đó. Có điều gì đó giữ nàng lại và anh không biết đó là gì.
“Anh nghĩ ai là người đã phóng hỏa?”, nàng chuyển đề tài.
Đầu tiên anh không trả lời dù biết rõ đó là ai. Thay vào đó, anh chỉ nói một sự thật mà anh có thể tiết lộ. “Anh chắc là Strathland đã gây ra vụ này.”
Mắt nàng ánh lên vẻ thù hận dù đã cố đè nén. “Vậy thì có lẽ không cần hỏi tại sao, đúng không? Hắn muốn chúng tôi rời khỏi Scotland để hắn có thể kiểm soát cả vùng đất này.”
“Anh nghĩ là thế.”
Nàng vẫn không để lộ xúc cảm, chỉ gật đầu xác nhận. “Tôi không biết chúng tôi sẽ làm gì bây giờ. Những khoản nợ đang tăng lên và chúng tôi chỉ có thể kiếm tiền nhờ chuyện may vá của Victoria.”
“Trở thành công tước phu nhân thì cô ấy sẽ chẳng còn có thể may vá gì được nữa”, Paul chỉ ra. “Nhưng có thể Công tước xứ Worthingstone sẽ giúp đỡ gia đình em.”
“Tôi cũng mong là thế.” Nàng nhìn chằm chằm vào bóng đêm, gương mặt dịu lại. “Thật là một hôn lễ dễ thương. Tôi chưa từng nghĩ Victoria sẽ là người kết hôn đầu tiên. Nhưng tôi thật mừng cho chị ấy.”
“Còn em thì sao? Em thích Giáng sinh ở Luân Đôn chứ?” Một ngọn lửa ghen tuông bất ngờ bùng lên trong anh cùng với nỗi sợ hãi rằng nàng có thể gặp được một người đàn ông phù hợp hơn anh.
“Tôi thích ở với dì và con trai dì ấy”, nàng thú nhận. Một nụ cười thoáng qua trên mặt rồi nàng nhún vai. “Chị Margaret thì thích thú từng giây phút được ở đó. Chị ấy đã lên danh sách những người đủ điều kiện và xếp hạng tất cả bọn họ.” Khi nhìn thấy ánh mắt anh, Juliette nói thêm. “Dù rằng tôi biết chị vẫn thấy hạnh phúc cho Victoria, nhưng tôi nghĩ chắc là Margaret có hơi thất vọng khi chị cả có thể làm tốt hơn tất cả những gì chị ấy đã làm mà thậm chí không cần phải tham dự bất kỳ mùa lễ hội nào.”
“Vậy em gặp được người đàn ông mà em thích chưa?”, anh buột miệng hỏi, không hề nghĩ ngợi.
Juliette bất ngờ trước câu hỏi đó. “Tôi nghĩ đó không phải chuyện của anh.”
Anh tự nguyền rủa bản thân khi dám nói ra những lời như thế. Anh treo yên ngựa lên và nhanh chóng tháo dây cương. Vẫn không nhìn nàng, anh nói, “Hôm nay anh đã khiến em lúng túng khi bắt được mũ của ngài Worthingstone”.
Nàng gật đầu, mặt đỏ bừng. “Đó không phải lỗi của anh. Nhưng đúng là anh đã làm tôi thấy lúng túng, ừm, vì cái cách anh nhìn tôi.” Mặt nàng hơi căng thẳng, nàng siết hai tay vào nhau. “Anh không nên làm thế. Người khác có thể nghĩ là…”
“Là anh yêu em sao?”, anh mạnh dạn nói ra thành lời. “Và anh dám cược là anh không phải người đàn ông duy nhất nhận ra gương mặt xinh đẹp của em.” Đó là gương mặt mà anh muốn được nhìn thấy vào mỗi sớm mai thức dậy trong suốt quãng đời còn lại.
“Tôi không phải là người phụ nữ dành cho anh, Paul à”, nàng thì thầm. Nàng sắp sửa từ chối anh, nhưng anh buộc bản thân không được ngắt lời nàng. “Anh nên đưa mắt nhìn sang nơi khác. Tôi sẽ không kết hôn với ai hết.”
“Nhất là những kẻ Scotland nổi loạn sao?”, anh thách thức.
Nàng nâng vai rồi lại nhún vai bất đắc dĩ. “Thật nguy hiểm, cách anh và những người khác đang làm thực nguy hiểm.”
“Anh là một bác sĩ và anh đã đi rất nhiều nơi.” Anh nắm lấy tay nàng, khóa chặt những ngón tay Juliette trong tay mình. “Và anh cũng không phải người duy nhất ngắm nhìn em. Kể từ khi từ Edinburgh trở về, anh đã trông thấy Strathland cứ lẩn quẩn gần nhà em.”
“Đừng nói về gã đó.” Mặt nàng trở nên trắng bệch, hai tay vòng ngang thắt lưng. “Tôi không bao giờ muốn nghĩ về gã đó.”
“Gã ta sẽ không ngần ngại lợi dụng những thiếu nữ như em.” Paul bước tới gần hơn, khoảng cách giữa hai người lúc này chưa tới một sải tay. “Anh đã đi theo em bất cứ khi nào có thể. Em cần phải có người bảo vệ.”
Dù rằng anh vẫn chưa chạm vào người nàng nhưng anh thấy nàng rụt người lại như thể không muốn thừa nhận sự quan tâm của anh. Như một con thú bị thương, nàng lùi về sau, tránh xa anh.
Anh buồn bã thở ra. “Anh chưa bao giờ yêu cầu em phải làm những gì em không thể, Juliette. Anh sẽ không làm gì mà chỉ là một người bảo vệ thầm lặng mỗi khi em cần đến.”
Nỗi đau trong đôi mắt nàng không hề tan đi. “Tôi rất cảm kích tình bạn của anh, bác sĩ Fraser. Nhưng anh hãy tìm một người khác để quan tâm. Tôi không phải người dành cho anh.”
Và sau khi nói xong những lời đó, nàng biến mất trong đêm đen.
Một tuần sau.
Chuyến đi đến Luân Đôn đã vượt qua mọi cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời nàng. Dù rằng chồng nàng đã thực hiện đúng những gì đã hứa, anh chưa bao giờ rời khỏi nàng nhưng trong suốt cuộc hành trình gần như Victoria luôn nhắm nghiền mắt lại. Khi cả hai đến được ngôi nhà trong thành phố của anh, máu như đã bị rút cạn hoàn toàn khỏi cơ thể Victoria. Tay nàng lạnh cóng, và trong đầu không còn tồn tại bất kỳ suy nghĩ nào.
Căn nhà phố gạch đỏ ba tầng với những mái vòm trên khung cửa sổ bằng đá trắng. Nàng không biết có tất cả bao nhiêu phòng, nhưng trước khi nàng kịp đưa ra suy đoán, anh hầu đã mở cửa xe ngựa. Jonathan nắm lấy tay nàng, kéo lại gần mình.
“Từng bước một”, anh thì thầm bên tai nàng. “Chúng ta đến nơi rồi.”
Nếu không phải quá yếu, giờ này nàng đã có thể lên tới đầu cầu thang rồi.
Victoria nắm chặt tay anh, ước gì mình đang mặc một cái áo và đội một chiếc nón trông khá hơn thế này. Dù rằng trang phục này hoàn toàn phù hợp với vùng thôn quê Scotland nhưng nàng chắc rằng ít nhất nó cũng đã lỗi thời bốn năm năm gì đó.
Khi người hầu đưa họ vào trong, nàng thấy tất cả những người giúp việc đang đứng xếp thành hàng chờ đợi. Nàng đếm được ít nhất có mười bốn người và Jonathan giới thiệu nàng với cô hầu riêng. Tên cô ấy là Mary và mái tóc nâu sẫm của người phụ nữ trẻ được bới gọn gàng bên dưới chiếc mũ trắng.
“Cho phép con đưa bà về phòng thưa công tước phu nhân, con đã chuẩn bị nước tắm cho bà.” Mary nhún gối chào và mỉm cười. Victoria đưa mắt nhìn công tước nhưng anh chỉ gật đầu, đưa tay ra hiệu cho cô hầu đứng dậy.
“Thưa ngài công tước, tôi có thể nói riêng với ngài một lát được không?”, Victoria hỏi. Sâu thẳm trong lòng, từng tế bào thần kinh đang vặn xoắn và nàng thật rất cần chút thời gian để ổn định bản thân.
Jonathan đưa nàng vào phòng sách của mình, ở đó, nàng thấy có rất nhiều dãy kệ bằng gỗ gụ đánh bóng sáng loáng với hàng hàng lớp lớp sách, bìa được làm bằng da cứng cáp. Anh đóng cửa phòng và khi đó nàng mới có thể thở phào.
“Chuyện gì vậy?”
“Em không thể giữ được hơi thở trước bao nhiêu chuyện như thế này. Em chỉ cần chút thời gian.” Trước tiên, nàng đã rời khỏi căn nhà ở Ballaloch. Rồi chuyến đi kéo dài cả tuần về phương nam, và cuối cùng về đến Mayfair, vào ở ngôi nhà của anh. Chồng nàng vẫn rất kiên trì, không hề yêu cầu nàng ở cùng giường với anh. Chỉ vì anh biết cuộc hành trình đã khiến nàng mệt mỏi đến thế nào.
Nàng đặt một tay lên bàn, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Nàng thấy đủ loại thiệp chất cao như núi trên bàn làm việc từ thiệp mời đến thiệp xin được gặp mặt, tất cả đều được xếp gọn gàng thành năm chồng khác biệt. Một cánh thiệp còn đang mở, một ngày tháng 11 năm 1809, một năm về trước. Chẳng lẽ chưa có ai trả lời tấm thiệp này sao?
“Có vẻ như anh có nhiều người ngưỡng mộ quá”, nàng đánh bạo tò mò hỏi về mấy tấm thiệp. “Tất cả đều là thiệp mời sao?”
Anh nhún vai. “Hầu hết. Nhưng chúng ta sẽ không tham dự bất kỳ tiệc tùng hội họp nào đâu. Chúng ta chỉ ở lại đây thôi.”
Nàng nhướng mày, với một công tước mà nói, anh có trách nhiệm phải tham dự vài buổi tiệc. “Anh không cần cứ ở mãi trong nhà vì em đâu. Nếu anh muốn đi…”
“Anh không muốn.” Anh nhấn mạnh, rồi lấy một xấp thiệp ném vào lò sưởi. “Anh không thích cứ bị vây quanh bởi đám người nhàn rỗi chỉ thích thú với mỗi chuyện thì thầm tọc mạch sau lưng người khác.”
Nàng chẳng thể tìm được lời nào để đáp lại. Dù không hào hứng mấy với việc tham dự tiệc tùng nhưng nàng vẫn hiểu rõ rằng đó là việc cần làm. Cứ ở mãi đằng sau cánh cửa là chuyện chẳng thể nào, nếu không sẽ có một ngày chồng nàng sẽ cảm thấy tức giận.
Nhưng đồng thời, nàng cũng có mơ hồ mong muốn được lại một lần tham dự một vũ hội nào đó. Lúc trước nàng rất thích được nhìn ngắm mọi người nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ. Trong tâm trí, nàng luôn hình dung có một ngày mình được khiêu vũ cùng chồng trong khi xung quanh những quý bà không ngừng xoay vòng trong những bộ áo váy rực rỡ.
Từ đằng sau, Jonathan đưa tay tháo sợi dây cột mũ của nàng xuống. Anh gỡ mũ nàng ra khỏi tóc, kề sát tai nỉ non, “Cứ xem như chỉ có chúng ta ở đây, hệt như vào đêm Giáng sinh đó”.
“Và anh chỉ là một người đàn ông, không phải một ngài công tước”, nàng cũng thì thầm nói tiếp lời anh.
Ánh mắt anh như bừng lên và tay anh di chuyển xuống đặt ngang eo nàng. “Chúng ta sẽ không đi du lịch trong một thời gian”, anh nói. “Em có thể học làm quen với ngôi nhà mới.”
Nàng cứ có cảm giác mình sẽ chẳng thể nào xem nơi này như một ngôi nhà thực sự. Không có mẹ và các em, nàng thấy như một người mất phương hướng. Giờ này mọi người vẫn còn đang ở lại Đồi Eiloch nhưng nàng mong mọi người sẽ sớm trở lại Luân Đôn.
Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng sách, quan sát thật kỹ. Có một lớp bụi mỏng trên mặt kệ và mạng nhện đã kéo sợi trên một chân đèn bằng bạc. Trong không khí phảng phất mùi của phòng ốc lâu ngày, Victoria thầm hỏi sao những người hầu lại chẳng quan tâm gì đến chuyện dọn sạch sẽ căn phòng này. Linh cảm cho nàng biết không phải mọi thứ trong nhà này đều tốt. Nàng cảm giác được bóng tối, cảm nhận được sâu thẳm trong lòng chồng mình đang chất chứa một nỗi buồn đau nào đó.
“Chân anh thế nào rồi?”, nàng hỏi, cố tìm cách thay đổi đề tài. Dù vết thương đã gần như lành hẳn, anh vẫn còn hơi khập khiễng khi bước đi.
“Khá hơn rồi.”
Giọng nói có chút bất an, và tay anh siết chặt eo nàng, kéo nàng sát lại gần mình hơn. Anh muốn nàng đến điên cuồng, muốn đến nỗi không còn có thể kiềm chế bản thân được nữa. Ánh mắt anh dán chặt lấy nàng, môi mím chặt. Nàng nhón chân chạm vào vai anh và khi bàn tay sượt qua cổ, nàng có thể cảm nhận được mạch máu anh đang chạy rần rật trong cơ thể. Tất cả cơ bắp trong người anh căng ra như muốn nổ tung thành muôn ngàn mảnh.
“Em sẽ ra mắt gia đình anh chứ?”, nàng hỏi, không tìm được đề tài nào khác. Nàng biết cha anh không còn sống nữa nhưng anh vẫn chưa kể cho nàng nghe chuyện của mẹ và những người khác.
“Chưa đâu.”
Nàng thầm ước phải chi mình chưa từng nói gì. Nhẹ nhàng, nàng tiến tới gần anh, cố tìm cách thu hẹp khoảng cách giữa hai người. “Sao anh lại tức giận với em thế?”
“Anh có tức giận đâu.”
Nhưng nàng có thể nhìn thấy sự thất vọng, khó lòng che giấu. Nàng dịu dàng nhón chân tự hỏi liệu một nụ hôn có thể làm dịu chút nào cơn bão trong anh không. Khi môi nàng chạm đến môi anh, nàng cảm nhận được đôi môi anh giành quyền chủ động trong sự chiếm hữu đến thô bạo.
Như thể anh đang khao khát muốn có nàng, anh đẩy nàng ép sát vào tủ sách, ngấu nghiến đôi môi nàng trong khi hai tay không ngừng khám phá từng phần cơ thể. Từ vai, trượt xuống đến bầu ngực nhạy cảm rồi dần xuống đến hông. Anh kéo nàng sát lại gần mình, cơ thể hai người như hòa vào nhau và nàng chẳng thể ngăn được hơi thở của mình khi cảm nhận được ham muốn nam tính của anh đang trỗi dậy chạm vào cơ thể nàng.
Tay anh trượt vào trong váy và nàng thật sợ nếu không ngăn lại, anh sẽ muốn nàng ở đây, ngay tại trong phòng sách này.
“Jonathan”, nàng hổn hển, môi vẫn vấn vít lấy môi anh, cố đẩy anh ra xa. “Đợi đã.”
Anh đột ngột lùi về sau, hai tay chống lên tủ sách, cúi đầu. “Anh xin lỗi. Anh không để ý đến chỗ chúng ta đang đứng.” Còn có điều gì hơn thế nữa, nhưng nàng chẳng thể đọc được những suy nghĩ ẩn giấu đằng sau những cảm xúc được bảo vệ thâm nghiêm kia. Sự tức giận vẫn chưa giảm nhưng không phải hướng về nàng. Như thể anh đang chán ghét chính bản thân mình, tay anh đặt trên mặt tủ, những ngón tay co lại lộ cả khớp.
“Chúng ta lên lầu chứ?”, nàng đánh bạo, không chắc một đề nghị như thế liệu có thích hợp trong lúc này không.
Anh để nàng bước đi, lùi về sau như cố tìm cách kiểm soát bản thân. “Không. Anh sẽ không làm thế nữa đâu. Anh hứa.”
“Em không ngại.” Dù rằng đôi môi có hơi sưng đỏ và cặp tóc trên đầu bị kéo lệch, nàng vẫn cảm thấy vui thích với ý nghĩ rằng anh mất kiểm soát vì ham muốn có được mình.
“Anh chút nữa đã làm em bị thương. Anh hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Sự đau khổ ẩn trong giọng nói anh khiến nàng cảm thấy như người có lỗi. Và dù rằng thật sự sợ hãi phải chung giường với anh nhưng nàng biết đó cũng là bổn phận của mình.
“Em không sao”, nàng nhấn mạnh. Dù vậy anh vẫn khó chịu nhìn quanh nàng như thể có điều gì đó đang đè nặng lên anh. Nàng quan sát mấy sấp thiệp mời còn lại, không thấy tấm thiệp nào ghi năm 1810. Chẳng lẽ trong suốt năm qua anh không hề tham dự bất kỳ buổi hội họp nào sao?
“Anh đưa em về phòng”, anh nói, rồi đưa nàng trở về đại sảnh nơi cô hầu đang đứng chờ.
“Thưa công tước phu nhân, mời bà theo con”, Mary nói. Cô gái trẻ mỉm cười nồng hậu nhưng khi Jonathan rời đi, Victoria lại một lần nữa cảm nhận được các dây thần kinh đang căng ra.
Nơi này là nhà của anh, nó còn tuyệt vời hơn bất kỳ giấc mơ nào nàng từng có. Khi bước lên cầu thang, nàng thích thú ngắm nhìn hàng lan can bằng đá cẩm thạch và những bức tranh sơn dầu treo trên tường. Có một vài bức chân dung, còn lại là những bức tranh tả cảnh săn bắn, Những bức tranh san sát như không còn chỗ trống nhưng nàng không hề thấy choáng ngợp mà chỉ thấy mọi thứ thật quyến rũ. Cứ như thể vị chủ nhân già nua của ngôi nhà muốn trưng bày tất cả số tranh mình có lên tất cả tường trong nhà.
Cuối cùng, Mary mở cửa phòng nàng. Victoria nhìn thấy bên trong có một tấm thảm dày của Aubusson, một chiếc ghế mạ vàng kiểu Pháp và rèm cửa màu xanh hoàng gia.
Victoria thầm nghĩ, thật chẳng khác nào phòng thay đồ của một nữ hoàng.
“Thưa công tước phu nhân, trong khi chờ hành lý của bà được đưa đến, cho phép con chọn một chiếc váy mới trước được chứ ạ.” Dù rằng Mary đã cố che giấu, Victoria vẫn biết cô hầu đã sớm nhận ra trang phục lỗi thời của mình.
“Tất cả đồ đạc của tôi đã bị cháy hết cả”, nàng giải thích. “Tôi cần có y phục mới. Hay là tôi có thể…” Nàng định bảo cô hầu mang đến cho nàng ít vải sa nhưng rồi lại nhớ ra công tước phu nhân không được tự may áo cho mình.
“Ôi, con xin lỗi”, cô hầu nói. “Chuyện thật khủng khiếp. Nếu bà muốn, con sẽ bảo người tới chỗ bà Benedict. Bà ấy là một trong những người cung cấp y phục tốt nhất Luân Đôn.”
Nghe nhắc đến bà Benedict, dạ dày Victoria như thắt lại vì cảm giác tội lỗi. Còn nhiều đơn hàng áo ngực và áo lót… và giờ nàng không biết làm thế nào có thể hoàn tất số đó. Nàng cũng chẳng biết số vải vóc và những mẫu áo mà nàng và mấy người tá điền đã cắt xong giờ thành ra thế nào nữa. Cảm giác thất vọng dâng lên khi nghĩ về điều đó.
“Con biết bà ấy sẽ có thể đưa đến cho bà một chiếc váy trước tối nay và sáng mai, con rất hân hạnh được cùng phu nhân đi mua sắm chút gì”, Mary nói.
Ý nghĩ liều lĩnh đi dạo một vòng quanh thành phố chẳng hấp dẫn chút nào nhưng nàng không nói gì. “Bây giờ chỉ cần thứ gì đơn giản chút là được”, nàng tán đồng. “Và tôi sẽ phác thảo một bộ áo váy, tôi muốn bà ấy giao đến tận nhà.”
Vừa tìm kiếm giấy mực trong bàn viết, nàng vừa hỏi, “Ngài công tước có thư ký riêng để quản lý thư từ không? Tôi nhìn thấy một chồng thiếp mời chưa được mở còn nằm trong phòng sách…”.
Mary đỏ mặt nhưng vẫn thừa nhận, “Vâng, ngài ấy có một viên trợ lý. Những thiếp mời đó không được trả lời vì chúng được gửi đến cho mẹ của ngài công tước. Ngài đã không cho phép ai khác được bước vào phòng sách và không ai được chạm vào bất kỳ thứ gì trong phòng”. Cô hầu mím chặt môi và Victoria nhận ra mình đã khiến cô gái trẻ thấy không thoải mái thế nào.
“Được rồi”, nàng nói. “Tôi sẽ không nói với ngài công tước những gì cô vừa nói.” Trông cô hầu có vẻ nhẹ nhõm nhiều, và Victoria cúi đầu viết xuống số đo của mình. Rồi nàng lấy một miếng giấy khác, bắt đầu vẽ một chiếc váy cổ cao, tay dài bằng vải muslin. Một mẫu váy nghiêm trang nhưng thêm vào chút họa tiết và một ít đăng ten. Dù rằng Mary đứng cách nàng một chút nhưng nàng vẫn cảm nhận được cô hầu gái đang nhìn mẫu thiết kế.
“Wow, trông thật đáng yêu, thưa phu nhân.”
“Không quá lỗi thời chứ?” Nàng vẫn chưa được nhìn thấy những mẫu áo váy mới nhất nên cũng không chắc lắm.
“Không đâu ạ, nếu chọn được chất liệu phù hợp, chiếc váy này sẽ thật hoàn hảo. Con sẽ cho người mang đi, ngay lập tức.” Nhưng cô hầu chưa kịp đi khỏi thì ngài công tước đã xuất hiện ở cửa ra vào.
“Em cần có ít quần áo mới, nếu anh không phiền”, nàng giải thích với chồng. “Mary nói sẽ mua giúp em.”
“Một công tước phu nhân cần có một tủ áo đầy đủ và hoàn hảo, đó là quyền lợi”, Jonathan nói với cô hầu. “Sáng mai gọi thợ may đến đây, mang theo vài mẫu áo váy.”
“Đến đây sao, thưa Đức ngài?” Mary liều lĩnh đưa mắt nhìn Victoria và nàng gật đầu tán thành.
“Thế là tốt nhất.” Nàng đưa mắt nhìn chồng tỏ vẻ cảm kích và anh vẫy tay cho cô hầu lui xuống. Anh đóng cửa lại, nhìn nàng.
“Em thích phòng này chứ?”
“Nó thật… rất tốt.” Gần như là quá tốt, đến độ không hẳn là tốt nữa, sự thật là thế nhưng nàng không muốn khiến anh thấy tồn thương. “Ngủ ở đây khiến em thấy mình như một nàng công chúa.”
Anh bước tới, nắm tay nàng. Đưa nàng đến chỗ cửa sổ, mở toang bức màn để nàng nhìn thấy thế giới bên ngoài. Vẫn đặt tay lên vai nàng, anh nói, “Anh biết em rất mệt sau một chuyến đi dài”.
Nàng gật đầu, và tay anh vòng quanh eo nàng. “Em sẽ có tất cả mọi thứ em muốn hoặc cần”, anh hứa. “Chỉ cần rung chuông, và những người hầu sẽ nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của em.”
Nàng quay người, đối mặt với anh, dù trong vòng tay anh nàng vẫn cảm nhận thấy hơi lạnh mùa đông đang lướt qua da thịt. “Em biết anh là một người giàu có, nhưng chưa bao giờ em lại tưởng tượng ra một chuyện như thế này…” Tay nàng vòng quanh eo anh siết chặt, nhưng anh vẫn giữ nàng đứng cách xa mình một chút, như thể không muốn tiến tới quá gần.
“Em sẽ dần quen với chuyện này thôi.” Anh tách ra, nói thêm, “Anh để em ở lại, cứ nghỉ ngơi một chút trước khi dùng bữa tối”. Đến lúc này nàng mới nhận ra trong phòng không hề có thứ gì thuộc về anh, rõ ràng anh không có ý định ngủ chung với nàng.
“Anh ngủ ở đâu? Em cứ nghĩ đây cũng là phòng anh.”
“Phòng anh ở cuối hành lang”, anh giải thích. “Ở đây em sẽ thoải mái hơn.”
Nàng nhận ra mình lại một mình. Anh sẽ ngủ thật xa nàng, trừ những đêm anh muốn đến với nàng. Và nàng bắt đầu tự hỏi liệu anh sẽ đến với nàng chứ. Hôm nay có điều gì đó đã thay đổi. Từ giây phút bước chân vào nhà, nàng nhận thấy anh bắt đầu căng thẳng, cảm giác khó chịu như những hồi ức tồi tệ đang luẩn quẩn đâu đây.
“Anh đã cho người tới Ballaloch”, anh thông báo. “Họ sẽ dựng lại nhà cũ của cha em trước mùa hè, mẹ và các em gái em có thể về lại đó.”
Dù rằng anh nói như thể chuyện không là gì nhưng sự chu đáo của anh khiến nàng cảm động. Ngôi nhà chứa đầy những ký ức, có những ký ức đẹp, cũng có những ký ức không đẹp nhưng nàng không bao giờ muốn tất cả những thứ đó bị thiêu rụi hoàn toàn. “Cảm ơn. Đây là món quà cưới tốt nhất anh tặng em.”
“Tạm thời gia đình em có thể trở lại Luân Đôn”, anh nói tiếp. “Dù rằng anh vẫn chưa biết là ai phóng hỏa, nhưng tất cả tá điền đều nhận định là Strathland đứng đằng sau vụ này. Anh không muốn gia đình em ở lại đó.”
“Gã muốn mẹ em bán đất”, Victoria nói. “Có lẽ gã nghĩ một mồi lửa có thể đuổi bọn em đi.”
“Gã và anh còn chuyện phải tính với nhau.” Giọng nói cay độc như thể đám cháy là một lời đe dọa tới chính anh. “Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Anh hứa với em.”
Anh siết chặt tay nàng rồi buông tay ra, đi về phía cửa. “Trong khi chờ đợi, chiều nay anh có hẹn với mấy người cố vấn. Nghỉ ngơi xong em có thể đi một vòng khám phá ngôi nhà, và gặp bà quản gia chuẩn bị bữa tối. Hẹn gặp em tối nay.”
Giờ đây anh đã trở lại với vai trò công tước, giữ một khoảng cách vừa phải. Nàng quan sát Jonathan, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông chơi cờ với nàng, hay người đã thân mật chạm vào nàng. Giờ đây, anh như một người hoàn toàn xa lạ, bị vây quanh bởi mấy người hầu, những người được trả công để tuân thủ tuyệt đối từng mệnh lệnh của anh.
Trước khi đi, anh nói thêm, “Anh tin là em sẽ dễ dàng quen với vai trò mới”. Anh cúi chào và rời khỏi phòng, không hề có ý định đợi câu trả lời của nàng.
Nàng đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một hồi. Cuộc sống của nàng đã bị đảo lộn hoàn toàn và nghiền thành từng mảnh. Nàng kết hôn với người đàn ông này vì nghĩ làm thế sẽ có thể bảo vệ hàng chục gia đình. Anh cho nàng chỗ ở, cho nàng tiền đủ khiến nàng thỏa mãn, và một tương lai đảm bảo cho các con nàng sau này.
Đây có phải là điều nàng muốn không? Nếu vậy thì sao giờ nàng lại cảm thấy như bị bỏ rơi và cô đơn đến vậy.