Chàng Công Tước Bí Ẩn

Chương 11




Tối hôm đó, Victoria nằm trên giường nhớ lại. Dù rằng Jonathan đã hôn chào tạm biệt, suy nghĩ của nàng vẫn còn đang rất hỗn loạn. Nàng không biết tại sao mình lại chấp nhận những tiếp xúc thân mật của anh. Nàng cũng không biết liệu rằng lúc này đây anh có đang nghĩ về mình không.

Nàng vùi đầu vào gối, má nóng bừng. Cả cơ thể bừng lên như đang được anh chạm vào.

Nhưng hơn hết thảy, giờ nàng đã hiểu ngụ ý của anh khi nói về đồ nội y. Những mẫu thiết kế trước vẫn chưa hoàn chỉnh, nó chỉ phù hợp với các cô thiếu nữ chứ không thể dành cho những người đã có tình nhân. Tâm trí nàng bắt đầu quấn quanh với mấy mẫu thiết kế trong khi tim nàng không ngừng phản đối vì đã buông thả bản thân, cho phép anh tiếp cận quá thân mật với mình.

Dù rằng đã cố tự an ủi rằng chẳng ai có thể biết được chuyện đã xảy ra nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy tự xấu hổ. Nàng đã xử sự như một kẻ phóng đãng, dễ dàng đầu hàng trước những cảm xúc rung động và say sưa trong niềm hoan lạc anh mang tới.

Cảm giác tội lỗi lan tỏa, nàng thực sự lo chuyện này có thể thay đổi tình bạn hai người. Nàng không biết liệu rằng mối quan hệ giữa hai người có thể quay về như trước. Đó là nếu quả thực trước đây giữa hai người có một chút liên quan nào đó.

Nàng nhắm nghiền mắt, khép chặt hai chân vào nhau, như thể hành động đó có thể xóa được những khoảnh khắc bên anh. Nhưng nàng không hề ân hận. Anh đã tặng cho nàng một món quà, đó là cảm nhận về xác thịt mà nàng sẽ chẳng bao giờ cảm thụ được.

Nhưng từ trong sâu thẳm, sự thật quả là ảm đạm. Thời gian được ở bên cạnh Jonathan sẽ mãi là hồi ức, mãi là những mảng bị đánh cắp của một cơn mơ.

Nàng chẳng thể nào ngủ được nên đẩy chăn sang một bên và mở đèn. Căn phòng lạnh cóng nhưng tay nàng buộc phải làm gì đó. Bất cứ điều gì có thể thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn đang rối ren trong đầu.

Victoria với tay lấy chiếc áo ngực màu tím đã may xong. Màu tím thạch anh quý phái, áo lót có dây rút để có thể tự điều chỉnh cho sát cơ thể phụ nữ. Giờ nhìn kỹ lại, nàng nhận ra cái áo quá nghiêm trang.

Nàng lấy kéo bắt đầu cắt mấy đường khâu, dự định thay đổi kiểu áo trong khi tâm trí vẫn đang vấn vít nghĩ đến thời khắc Jonathan chạm vào mình. Tay nàng chậm rãi chỉnh lại làn vải khâu trong khi đầu cứ không ngừng hiện lên hình ảnh đôi tay mơn man nơi đầu ngực, hình ảnh anh chậm rãi mút nó vào trong miệng.

Nàng làm việc suốt cả đêm, không ngừng may vá cho đến khi mắt mờ đi. Cuối cùng, khi những tia nắng đầu tiên của bình minh trượt dài nơi đường chân trời, nàng đặt rổ đựng đồ may vá sang bên. Cho đến giờ, đây là chiếc áo tai tiếng nhất mà nàng từng may. Có khả năng là nó sẽ chẳng thể nào bán được.

Nhưng nàng bị cuốn vào đam mê của bản thân và mỗi mũi kim là một niềm khao khát, nàng nhớ lại từng phút một trong khoảnh khắc hoan lạc không ngừng gặm nhấm cơ thể. Trong chiếc áo ngực này, nàng gửi nó vào những khát khao mơ ước của một cuộc đời khác.

Victoria gói chiếc áo trong một túi giấy nâu, cảm thấy đau nhói. Làm xong mọi việc, nàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những tia nắng mặt trời như xuyên thẳng vào khung cửa cạnh bên nàng.

Hôm nay nhất định phải được, nàng tự hứa. Không cần biết phải mất bao lâu, hôm nay nàng nhất định phải thực hiện bước đầu tiên ra khỏi ngôi nhà này.

Lẽ ra pha một tách trà thì chẳng khó khăn gì. Nhưng Jonathan đã lục lọi khắp nơi tìm chỗ bà Larson cất lá trà mà vẫn không tìm thấy gì cả. Một ly nước lọc lại chẳng phải thứ anh muốn mang lên cho Victoria.

Một ly trà sẽ là một lý do, một cách để trò chuyện với nàng. Anh chắc rằng nàng sẽ cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra giữa hai người. Nhưng anh không hề hối tiếc về điều đó. Thay vào đó, sự đáp trả đầy đam mê và cuồng nhiệt của nàng lại càng thổi bùng lên mong muốn được chạm vào cơ thể đó lần nữa. Anh muốn vùi mình vào trong cơ thể nàng và khiến nàng chìm trong hoan lạc cho đến khi nhũn ra trong lòng anh.

Một đêm sẽ chẳng thể nào ngủ được. Và giờ anh lại không biết nên làm hay nói gì nữa cả.

Có tiếng bước chân nhẹ, anh ngước đầu lên trông thấy Victoria đang đứng ngay trước mặt. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh da trời, tay đeo găng còn đầu đội mũ bê rê.

“Em muốn thử bước ra ngoài lần nữa”, nàng nói. Nàng không hề nói gì về sự thân mật giữa hai người hôm trước nhưng anh thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt nàng như thể đêm qua nàng chẳng thể ngon giấc.

“Em đã sẵn sàng rồi sao?”, anh hỏi. Cho đến giờ, nàng chưa từng dám mạo hiểm bước đến gần khu vực cửa.

Anh quan sát nàng thật kỹ, và anh thấy trong mắt nàng ánh lên vẻ quyết tâm. Như thể nàng đang tự trừng phạt bản thân vì hôm qua đã cho phép anh chạm vào người mình. Anh đặt cái ấm xuống và thấy mặt nàng nhợt nhạt hẳn đi, đôi tay đeo găng siết chặt vào nhau.

“Tại sao phải là lúc này?”

“Bởi vì anh sắp phải đi rồi.” Không chút cảm xúc gì khi thốt ra câu nói đó, như thể nàng chỉ đang nói một sự kiện bình thường. “Sau khi anh đi, có thể em sẽ chẳng còn đủ dũng khí để thực hiện chuyện này lần nữa.”

Nàng nói cứ như thể anh sẽ ra đi ngay vào ngày mai vậy. Như thể vình viễn sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội nào khác dành cho nàng.

“Có thật là em muốn ta đi sau những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta ngày hôm qua không?” Anh không thể nhận ra cảm xúc của nàng khi nói câu nói đó, là tức giận, hay xấu hổ.

Trên mặt lộ nét đau thương, nàng cúi đầu. “Em không nghĩ anh có lỗi gì trong chuyện đó. Em cũng đâu phản đối.”

Jonathan nhích đến gần hơn cho đến khi nàng tựa vào bàn chuẩn bị thức ăn. “Những chuyện chúng ta đã làm không có gì phải xấu hổ cả, Victoria.” Anh không muốn nàng cảm thấy tội lỗi vì bất kì lí do gì. Anh đặt cả hai tay vào bên hông nàng. “Chỉ là, trừ khi ta khiến em bị tổn thương.”

Nàng chậm rãi lắc đầu, rồi khẳng định. “Anh đã khiến em quên hết tất cả mọi thứ trên đời. Và, em tin rằng… sự giúp đỡ đó có thể khiến em quên đi luôn nỗi sợ hãi của chính mình.”

“Được thôi.” Anh đưa tay về phía nàng, và nàng giữ lấy tay anh bước đi như một tử tù đang trên đường ra pháp trường chờ bị chặt đầu chứ không phải chỉ bước ra cửa trước căn nhà. Từng bước chân chậm dần cho đến khi chỉ còn cách cửa độ một gang tay. Nàng đứng đó, trừng mắt nhìn cánh cửa như đang triệu hồi toàn bộ dũng khí trong cơ thể.

“Chúng ta có thể để sáng mai cũng được”, Jonathan đề nghị.

“Không, không được.” Nàng nhắm mắt lại. “Tiếp tục thôi, mở cửa nào.”

Mặt nàng trắng bệch, tràn đầy kinh khiếp. Jonathan di chuyển đến cạnh bên nàng, không có cây can chống đỡ, bước chân anh trở nên loạng choạng, và hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể nàng lạnh như băng. “Em chắc chứ?”

Nàng gật đầu, vẫn nhắm nghiền mắt. Jonathan chẫm rãi mở toang cánh cửa, cảm nhận cả người nàng đang run lên. Nàng muốn bỏ chạy nhưng anh đã giữ chặt.

“Đừng”, anh lên tiếng, cả hai tay vòng quanh giữ nàng thật chặt. “Mở mắt ra nào.”

“Em không thể.”

“Được, em có thể. Em không cần phải di chuyển đâu, chỉ cần nhìn quanh là được rồi.”

Nàng vòng tay ôm anh thật chặt như thể anh là vách đá giữ lấy nàng bên bờ vực thăm thẳm. Jonathan cúi xuống, hôn lên mặt nàng rồi nụ hôn tìm dần đến cổ. Đôi môi anh có thể cảm nhận được những xung động của mạch máu trong cơ thể nàng đang trào lên nhưng nàng vẫn không buông anh ra.

“Em có anh, Victoria. Anh sẽ không để em bị thương tổn gì đâu.”

Anh đứng im bất động bất chất gió tuyết lồng lộng đang đánh về phía họ. “Nhìn anh này”, anh ra lệnh.

Mắt nàng nhấp nháy, ánh mắt xám nhìn thẳng anh vẫn không được vẻ hoảng loạn. “Anh vẫn ở đây”, anh nhắc nàng. “Và anh sẽ không đi đâu cả.”

Nàng vòng tay quanh cổ anh giữ chặt, gật gật đầu.

“Em không ngại chúng ta lại khiêu vũ chứ?”, anh trêu.

Một thoáng xung động nơi khóe môi nhưng nàng lắc đầu. “Ngoài này lạnh chết được.”

“Vậy lát nữa ta có thể sưởi ấm cho em.”

Má nàng nóng bừng khi nghe thấy lời ngụ ý đó và anh đưa tay vòng quanh eo nàng, dịu dàng hơi nhích người về bên phải. “Anh đang làm gì vậy, Jonathan?”

“Chúng ta sẽ đi tới một bước, chỉ vừa bước qua khỏi cửa thôi, không có gì đâu”, anh hứa. “Nếu em nghĩ mình có thể chịu được.”

Ánh mắt nàng không rời khỏi anh. Trong đôi mắt đó, anh có thể nhìn thấy sự nghi ngờ càng lúc càng tăng và bóng tối của hoảng loạn bao trùm hết thảy. “Em không biết”, nàng thì thầm.

“Em sẽ thử chứ?”

Vòng tay ôm ngang cổ anh siết chặt và Victoria gật đầu. Nàng lại nhắm mắt, và anh để nàng tựa vào người mình, tiến thêm một bước. Tuyết ngập đầu gối họ, khi chân họ vừa chìm giữa tuyết trắng, nàng khẽ rùng mình.

“Có lẽ chuyện này cũng chẳng phải ý tưởng hay ho gì đâu. Một hồi chân của chúng ta sẽ ướt hết cho mà xem”, anh nhận xét. “Hay chúng ta quay lại vào nhà đi.”

Nàng lắc đầu. “Không, chưa đâu.” Nàng khiếp hãi đứng im một hồi, tuyết như muốn thổi tung chiếc nón trên đầu. Những bông tuyết chầm chậm rơi dần dần phủ kín rèm mi và cả môi nàng.

Và rồi nàng mở mắt, nhìn quanh. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng sâu thẳm, bên dưới sự sợ hãi là cảm giác chiến thắng. Dù vẫn chưa thể buông anh ra, nhưng một nụ cười nhẹ phớt qua trên mặt.

Đường từ Luân Đôn về lại Scotland dài hơn Beatrice tưởng. Tuyết rơi dày đến nỗi tưởng như không thể di chuyển được, bà đã phải thuê một chiếc xe trượt tuyết để đi hết quãng đường còn lại. Bà co giật trên xe, dưới chân đặt thêm mấy viên gạch nóng, nhưng cả người vẫn không ngừng run lên. Suốt chặng đường về nhà, bà không ngừng lo lắng chuyện Victoria đang phải ở lại một mình với một người xa lạ.

Bà muốn chất vấn Sinclair, hỏi xem cậu ta biết gì về người bị thương. Nhưng cậu ta đã lên đường một ngày trước và có thể giờ này đã có mặt ở đó rồi.

Tâm trí bà vẫn quẩn quanh với câu hỏi hóc búa không biết mình nên làm gì đây. Sao Sinclair lại bỏ đi? Có phải cậu ta nghĩ rằng Victoria an toàn và người đàn ông xa lạ kia chẳng thể làm gì tổn thương con bé? Bao nhiêu lo lắng cứ gặm nhấm trong đầu bà, khiến bà không biết mình nên làm gì nữa rồi. Bà ước gì Henry có mặt ở đây để giúp bà dọn dẹp đống ngổn ngang này.

Nhưng ông ấy đã không hề có mặt ở đây suốt mấy năm nay rồi. Bà đã phải tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện. Nếu người đàn ông đó làm chuyện gì tổn hại đến Victoria thì anh ta phải cưới con bé.

Bà nhìn chiếc khăn tay ngài Alfred để lại trong xe ngựa. Chiếc khăn gói khoảng nửa tá bánh quy đường và một lời nhắn: dành cho hành trình của bà.

Mấy ngày nay, bà đã ăn thứ bánh này và chẳng thể ngăn nổi những rung động xáo trộn trong lòng trước hành động đó. Lần cuối cùng chồng bà làm những chuyện như thế này là khi nào vậy?

Mà liệu ông ấy có từng làm chuyện thế này không? Sự thật chìm xuống khi cảm giác tội lỗi bùng lên, trước đây quả thật bà có hơi thiếu suy nghĩ. Bà đã thôi không quan tâm gì đến dáng vẻ bề ngoài của mình nữa mà chỉ chú tâm đến mấy cô con gái,

Bà với lấy cái khăn tay, lắc lắc rũ cho mấy vụn bánh rơi xuống rồi gấp lại gọn gàng. Dù rằng ông Alfred đã nói chỉ muốn làm bạn nhưng bà ngờ rằng thật ra ông chỉ đang chờ một tín hiệu quan tâm từ phía mình.

Beatrice xoay xoay chiếc nhẫn kết hôn. Henry đã trao cho bà một chiếc nhẫn đính ngọc hồng. Và dù rằng suốt bao năm nay bà vẫn nhất mực chung thủy với chồng nhưng bây giờ có lẽ chính là thời khắc bà nên dành nhiều nỗ lực hơn cho cuộc hôn nhân của mình. Bà phải lấy lại những gì đã mất.

Giờ ông ấy đã là một nam tước, và cùng với tước hiệu chính là trách nhiệm. Hầu hết những người có tước hiệu như ông sẽ trả lại danh hàm sĩ quan và kết thúc quân nghiệp. Nhưng sao ông lại quay về với cuộc chiến đó? Có phải ông đang muốn trốn tránh họ không? Bà bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề đó và tự hứa với lòng sẽ viết một bức thư nghiêm túc nhắc cho ông nhớ về một người vợ và một gia đình đang đợi ông ở nhà. Có thể nếu bà yêu cầu, ông sẽ quay trở lại.

Người lái xe điều khiển chiếc xe đi theo cung đường phía bắc, nơi đó, khắp xung quanh bà phủ đầy thứ cây đặc thù của vùng Cao nguyên Scotland. Cây nép sát vào những ngọn đồi, cành cây phủ đầy tuyết và những hồ nước bạc lấp lánh xa xa.

Khi nhìn thấy những cụm lều rải rác, tim bà như chìm xuống. Những người tị nạn vẫn còn đây, cắm trại lại trên mảnh đất gia đình. Một vài người bước ra khỏi lều nhìn chằm chằm vào cỗ xe, và khi bà nhìn thấy một người mẹ nắm tay cô con gái nhỏ, bà nhớ ra rằng mình chỉ còn lại vài nghìn bảng.

Bà đã gặp người cố vẫn pháp luật và biết rằng tình hình của bọn họ thực sự rất nghiêm trọng. Bà cảm thấy hình như có hơi may mắn khi mình buộc phải rời khỏi Luân Đôn ngay lập tức. Ít nhất bà không phải nhìn thấy gương mặt các con khi nhìn thấy số quà ít ỏi bà để lại chỗ Charlotte. Sau khi tiêu phần lớn tiền bán áo váy vào căn nhà ở Norfolk, bà chỉ còn đủ để mua được mấy đôi vớ và một đôi găng tay cho mỗi cô con gái.

Người lái xe điều khiển chiếc xe đi vào con đường dành riêng cho nhà họ và bà sững người nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt. Victoria đang đứng đó ôm ấp một người đàn ông xa lạ. Cả hai đang tựa vào nhau, người đàn ông đang nhìn con gái bà bằng ánh mắt đam mê.

Nhưng hơn hết là, Victoria đang đứng ngoài ngôi nhà, lần đầu tiên sau ngần ấy năm. Quả là một phép màu. Mà con gái bà cũng không hề đẩy người đàn ông đó ra. Tay nàng đang vòng quanh eo anh, và trong mắt nàng, trên gương mặt nàng lấp lánh điều gì đó như là… hạnh phúc.

Beatrice không biết phải nghĩ thế nào về chuyện này.

Khi người lái xe mở cửa, bà vịn tay ông, đứng giữa bầu trời vần vũ những bông tuyết, nhìn trừng trừng hình ảnh trước mặt.

“Phu nhân Lanforshire, bà có cần tôi mang giúp đồ vào nhà không”, ông hỏi.

Bà lắc đầu, vội vã tiến về phía trước. Điều duy nhất bà muốn làm lúc này là tìm hiểu xem người đàn ông kia thực sự là ai và anh ta định làm gì với Victoria.

“Victoria!”, bà kêu to.

Victoria giật mình lùi về sau, kinh ngạc nhìn thấy Beatrice vội vã bước đi trong tuyết. Nàng cố chạy vội vào nhà nhưng Jonathan vẫn nắm chặt lấy tay nàng. “Đừng chạy”, anh nói. “Chúng ta có làm gì sai đâu.”

Ồ, có chứ, họ có chứ nhưng nàng không muốn mẹ mình biết chút gì về những chuyện đó.

“Chúng ta cứ đứng đây và em có thể giới thiệu anh với bà ấy”, anh nói.

Khi mẹ nàng tiến tới chỗ mấy bậc thang, ánh mắt bà nhìn chăm chú vào Jonathan rồi quay sang nhìn con gái. Hàng ngàn câu hỏi nảy ra trong đầu Beatrice, Victoria tin chắc là thế nhưng bà chỉ hỏi một câu duy nhất.

“Con không sao chứ, con yêu?”

Victoria cố gật đầu. “Thưa mẹ, đây là ngài Jonathan Nottoway.”

Rồi chàng quay sang giới thiệu Beatrice với Jonathan, anh cúi người trân trọng chào bà, “Phu nhân Lanforshire”.

Victoria không biết làm sao giải thích tình trạng hiện tại, nàng đề nghị, “Chúng ta vào nhà trước được không và con… con sẽ pha chút trà.”

“Bà Larson đâu?”, Beatrice hỏi, giọng nói đanh thép. Hiển nhiên bà sẽ không cho phép chuyện này nhưng nàng cũng chẳng kiếm được lời nào để làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.

“Bà ấy về thăm nhà nhân dịp lễ”, Victoria tìm cách qua quýt trong khi Beatrice bước vào nhà. “Còn các em đâu ạ?”

“Vẫn ở Luân Đôn.” Beatrice cởi bỏ mũ, rũ rũ phủi tuyết bám trên váy áo. Bà gọi người lái xe, chỉ cho ông ta chỗ đặt số hành lí của mình.

Bà bước vào trong nhà, quay người nhìn Jonathan. “Đợi tôi trong phòng khách. Tôi nghĩ anh cũng biết là tôi muốn được nói chuyện một mình với con gái.”

Sự trách mắng rõ ràng không chút che giấu trong giọng nói. Dù không biết mẹ đang định nói gì nhưng Victoria nhìn Jonathan gật đầu.

“Em làm tốt lắm”, anh nói trước khi bước đi. Lời khen len lỏi vượt qua sự phòng thủ của nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp. Ngoài việc sẽ bị trách mắng, nàng biết mẹ đang muốn biết mọi chuyện, nàng đã vượt qua sự sợ hãi và bắt đầu đi bước đầu tiên. Jonathan đã giúp nàng thực hiện chuyện này và nàng thực biết ơn anh. Nó làm lóe lên chút hi vọng rằng nàng sẽ sớm có thể tiến thêm bước nữa, và rồi thêm bước nữa. Có lẽ khi hè đến nàng đã có thể đến thăm mấy người tá điền.

Nhưng Victoria chưa kịp đắm chìm trong giấc mơ đó thì Beatrice đã nắm tay nàng và gần như kéo nàng đi vào trong bếp. Khi chỉ còn hai người, bà nhìn nàng đăm đăm như thể không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thành thật mà nói thì Victoria cũng không biết nên bắt đầu thế nào. “Ngài Nottoway đã bị một người tá điền bắn trúng”, cuối cùng nàng lên tiếng. “Con và bác sĩ Fraser đã cứu ông ấy. Và anh ta ở lại đây để dưỡng thương.”

“Mẹ cho là anh ta đã làm nhiều hơn thế”, mẹ nàng vặn lại. “Anh ta đã vòng tay quanh người con Victoria. Hay là mẹ đã nhìn nhầm rồi?”

“Không.” Má nàng đỏ ửng khi nhớ lại những chuyện mình cho phép Jonathan làm. Sự thân mật giữa hai người đã vượt quá những hành vi chuẩn mực.

“Con yêu anh ta sao?”, mẹ nàng hỏi, giọng bà dịu lại. “Anh ta có… đối xử tốt với con chứ?”

Yêu sao? Nàng cảm thấy hoang mang với suy nghĩ đó, đối mặt với mẹ, nàng lại càng không biết phải nói gì. Nàng đã dần quen với việc có Jonathan bên cạnh, quen với việc được ở trong phòng tay anh, anh khiến nàng cảm thấy thật an toàn. Nhờ có anh mà nàng cuối cùng đã thể bước được bước đầu tiên.

“Con chỉ mới biết anh ấy được hai tuần”, nàng nói, cố tránh trực tiếp trả lời câu hỏi đó, “nhưng anh ấy đã đối xử tử tế với con”.

“Mẹ phải hỏi điều đó vì mẹ định yêu cầu anh ta phải kết hôn với con.”

“Kết hôn sao!” Nàng há hốc miệng nhìn mẹ, vội lắc đầu. “Nhưng con không thể lấy anh ta. Con không thể rời khỏi…”

“…ngôi nhà này”, nàng định nói thế. Nhưng anh đã làm thay đổi hết thảy. Nếu anh giữ chặt lấy nàng, dìu nàng ra khỏi nhà, nàng có thể sẽ làm được điều đó. Nàng đã từng nghĩ đến việc mình trở thành vợ của Jonathan nhưng lại không thể tượng tượng nổi việc mình sẽ trở thành bà chủ của một gia đình. Suy nghĩ đó khiến nàng thấy kinh hãi.

Dù anh không nói gì nhiều về gia tài của mình, nhưng nàng biết anh là người giàu có. Từ những đường cắt may của bộ quần áo anh đang mặc, từ giọng nói… tất cả mọi thứ đều toát lên dáng vẻ của một người có tiền. Trong khi đó gia đình họ lại đang phải đấu tranh để có thể thoát khỏi nợ nần.

Nàng chỉ đơn giản nghĩ anh không thể nào lại dành cho những người như mình.

“Anh ta đã làm tổn hại danh tiếng của con”, Beatrice phản bác. “Con đã ở cạnh anh ta hai tuần, chỉ có một mình và thậm chí còn không có người hầu.” Bà nhướng mày nói thêm. “Và có chuyện gì với vợ chồng dì Pauline vậy? Mẹ nghĩ lẽ ra hôm nay họ đã phải có mặt ở đây rồi chứ.”

“Có lẽ bức thư mẹ gửi đã thất lạc đâu đó.” Victoria lơ đãng. “Họ chưa tới.”

Beatrice mím môi, mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Dù vậy, Victoria vẫn không định sẽ nói ra sự thật.

“Và tại sao bà Larson lại để con ở lại đây một mình? Mẹ sẽ nói với bà ta chuyện này. Thật vô trách nhiệm hết sức.”

“Là con cho bà ấy nghỉ”, Victoria nói. “Bà ấy muốn được ở cạnh gia đình vào ngày Boxing Day(1) và cả MacKinloch cũng thế. Chuyện cũng hợp lí thôi mà.”

(1) Ngày 26/12.

“Con là một tiểu thư chưa lập gia đình”, mẹ nàng nhấn mạnh. “Mẹ không đồng ý con làm thế này. Con không bao giờ nên ở lại một mình với người đàn ông này.”

“Khi những người giúp việc đến thì anh ta sẽ đi ngay thôi”, nàng buộc phải nói ra điều đó. “Và con thấy chuyện cũng không có gì đến nỗi buộc anh ta cưới con. Anh ta bị bắn và con chỉ chăm sóc anh ta mà thôi. Chuyện chỉ có thế.”

Nàng cố bình tĩnh nói, hy vọng mẹ sẽ chẳng thể nhận thấy điều gì. Nàng quay người về phía bàn ăn lớn bằng gỗ sồi, đặt nắm tay lên mặt bàn bằng gỗ, cố che đậy cảm xúc của mình.

“Dù vậy, mẹ cũng sẽ nói chuyện với anh ta.” Beatrice cởi bỏ nón và mặt bà lúc này trông không khác chi một viên thẩm phán đang chuẩn bị tuyên án tử hình.

“Con sẽ không chấp nhận đâu”, Victoria ngắt lời. “Nếu mẹ buộc con phải làm đám cưới, buộc con phải lấy anh ta thì câu trả lời là không đời nào.”

Nàng biết mình là loại người gì – chỉ là một con nhỏ nhát như cáy, nếu buộc Jonathan phải kết hôn với mình thì chỉ càng khiến anh thêm oán hận mà thôi. Và suốt mấy tuần vừa qua khi những giấc mơ chìm sâu trong lòng nàng dần được đánh thức, nàng lại càng chẳng thể chịu nổi sự khinh miệt của anh.

“Vậy chúng ta phải làm sao?”, mẹ nàng phản bác. “Chẳng lẽ con không quan tâm gì đến những lời người ta nói về mình sao, và cả sự xấu hổ mà con sẽ mang tới cho cha nữa?”

Nếu xét tời chuyện nàng còn may cả áo lót, thì có vẻ tình huống của nàng còn đáng chú ý hơn. “Cứ để ngài Nottoway đi đi”, nàng thuyết phục. “Chúng ta cũng sẽ không nói gì về chuyện này. Cứ để mọi thứ bình thường như từ trước tới giờ.”

“Mẹ thật không hiểu con”, Beatrice nói nhỏ. “Hôm nay là lần đầu tiên mẹ thấy con bước chân ra khỏi cánh cửa đó. Hẳn nhiên anh ta phải có ý nghĩa gì đó với con.”

Chính vì anh ấy có ý nghĩa với con nên con mới phải để anh ấy được tự do, Victoria nghĩ. Suy nghĩ buộc Jonathan phải kết hôn với mình dường như là chuyện không thể nào.

“Con sẽ không lấy anh ta đâu”, nàng nhấn mạnh. “Nên mẹ đừng có nghĩ về chuyện này nữa.”

Nói xong nàng bước ra khỏi bếp, quay trở về phòng. Khi đi ngang cầu thang, nàng thấy Jonathan đang đứng tựa cửa phòng khách. Mái tóc nâu vàng rối bời, đôi mắt xanh nhìn nàng như thể anh chỉ muốn được theo nàng bước lên những bậc thang kia.

Tay Victoria siết chặt lan can, cảm giác như anh có thể nhận ra những cảm xúc mà nàng đang che giấu.

“Sẽ không sao đâu”, nàng nói khẽ. “Em đã nói với mẹ là không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta hết.”

Đôi mắt sẫm màu của nàng ánh lên. “Là thật đó.” Rồi nàng phát hiện ra vẻ mặt anh đang biến đổi, từ khó chịu bỗng trở nên quyết tâm đến lạnh lùng, đó là thứ cảm xúc mà nàng chưa từng nhận thấy. Như thể anh đang định làm gì đó nhưng nàng tuyệt đối sẽ chẳng can thiệp gì đâu.

Nàng giật mình trước sự thay đổi thái độ đột ngột của anh, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt anh đang dõi theo mình. Và nàng thật không biết anh định làm gì.

Jonathan không hề nghi ngờ chuyện Phu nhân Lanfordshire sẽ buộc anh phải kết hôn với con gái mình. Anh thậm chí còn chuẩn bị tranh luận với bà, nhưng phản ứng bình tĩnh của Victoria lại khiến anh khó chịu. Nàng đã hứa sẽ giải quyết êm thấm mọi chuyện, sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng thực chất thì chuyện đã xảy ra rồi. Và anh không muốn bỏ rơi nàng, không muốn bỏ mặc nàng không lo. Những chuyện xảy ra đêm trước cứ không ngừng tái đi tái lại trong đầu anh, như muốn nghiền nát lương tâm anh. Anh đã lợi dụng sự ngây thơ của nàng, chạm vào nàng theo cách mà chỉ có những người chồng mới được phép đối xử với vợ mình.

Nhưng tệ hơn hết là cảm giác muốn chiếm hữu. Anh không muốn để bất cứ ai được chung giường với Victoria, và cái suy nghĩ một người đàn ông khác có thể làm những hành động thân mật với nàng khiến anh như muốn nổ tung vì giận dữ.

Anh cần một người vợ và những người thừa kế. Đó là một sự thật mà anh không thể trốn tránh và dù có hiểu rõ kiểu phụ nữ phù hợp để kết hôn cần phải thế nào thì suốt bao năm qua anh vẫn không ngừng trốn tránh chuyện hôn nhân. Anh không cần một người vợ chỉ biết nằm ườn ra và trong đầu chỉ nghĩ mỗi chuyện tìm cách tiêu hết tiền của anh.

Anh muốn có Victoria.

Anh muốn có một người phụ nữ có thể giữ chặt lấy mình, một người phụ nữ mà anh biết mình sẽ tìm mọi cách bảo vệ nàng. Anh muốn được nhìn thấy nụ cười của nàng, muốn được bước đi bên cạnh nàng, cùng nàng vượt qua mọi sợ hãi.

Và anh biết nàng lại không muốn cuộc sống mà anh đang sống. Nhưng vẫn còn cách khác. Anh đã tích lũy được số gia sản khổng lồ đủ để trở thành người đàn ông giàu có nhất nước Anh. Nếu anh muốn giữ nữ công tước cho riêng mình, tách nàng ra khỏi những người khác thì thề có Chúa, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện đó. Càng nghĩ theo hướng đó, anh lại càng thấy nhiều khả thi. Tài sản của anh trải dài khắp cả nước Anh, sang tận các quốc gia khác. Khi chiến tranh kết thúc, Victoria có thể lựa chọn sống ở Ý hay bất cứ nơi nào nàng muốn trong vùng Địa Trung Hải. Ở đó, nàng có thể tận hưởng ánh mặt trời và biển cả bao la.

Anh thích cái ý nghĩ có một ngôi nhà tách biệt hoàn toàn với thế giới, nơi không một ai có thể tổn thương nàng. Nơi mà anh có thể vứt sang bên tất cả tước hiệu cùng trách nhiệm và chỉ sống cho bản thân mình.

Nếu anh đề nghị, có thể nàng sẽ từ chối kết hôn. Nhất là nếu nàng khám phá ra thân phận công tước của anh. Nhưng đâu phải anh có được giàu có nhờ vào sự tử tế và con tim mềm yếu. Và dù cho có phải ép buộc nàng thì anh cũng không thèm quan tâm. Anh sẽ làm mọi thứ cần thiết, miễn sao có được Victoria.

Khi phu nhân Lanforshire bước vào phòng khách, anh cắt ngang những lời bà định nói, “Ta sẽ kết hôn với cô ấy.”

Ngay lập tức mắt bà ánh lên vẻ nhẹ nhõm. “Thật chứ?”

Anh ra hiệu cho bà ngồi xuống, và lập tức giành quyền chủ động. Anh bắt đầu nói bằng chất giọng trầm thấp, hạ con át chủ bài, “Ta là Jonathan Nottoway, Công tước Worthingstone.”

Dù thoáng thấy vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt bà nhưng mẹ Victoria vẫn giữ nguyên tư thế, bình tĩnh ứng đáp, “Và điều gì đã đưa ngài đến Scotland này, thưa ngài công tước?”

“Để thu hồi đất. Nhưng e là thương vụ mới này thật tệ”. Anh nói sơ qua về những chuyện đã xảy ra mấy tuần qua, cảm khái kết thúc. “Con gái bà không hề biết tước hiệu của ta. Ta nghĩ tốt nhất cứ giữ bí mật với nàng. Dù vậy, ta vẫn cần một người vợ, và đây là…”, Jonathan ngừng lại, cố tìm một từ thích hợp, “…một cơ hội tốt để thay đổi mọi thứ, ta có thể tìm hiểu một người chỉ xem ta như một người bình thường”.

Gương mặt Phu nhân Lanforshire dịu lại. “Hẳn là ngài đã quá quen với chuyện được phụ nữ ngưỡng mộ tước hiệu của mình.”

Không đâu, bọn họ chỉ ngưỡng mộ tiền của anh thôi.

“Cứ coi như thế.” Anh đưa mắt nhìn về phía hành lang. “Ta đã kết bạn với tiểu thư Andrews, và ta tin rằng ta và nàng sẽ tiến triển tốt. Sau khi kết hôn ta vẫn không muốn nàng biết tước hiệu của mình, ta không muốn làm nàng hoảng sợ.”

Phu nhận Lanforshire gật đầu, vòng tay trước ngực. “Bản năng của ngài thật chính xác. Dù rằng chuyện này đúng là một vinh hạnh lớn thì Victoria sẽ vẫn bị choáng ngợp trước cảnh trở thành một nữ công tước.” Bà nâng cằm nói thêm, “Nhưng tôi tin rằng con bé sẽ là một người vợ tốt. Và dần dần nó sẽ thích ứng với hoàn cảnh mới.”

Theo cái cách mà bà sẵn lòng chấp nhận anh thì hoặc là bà chẳng biết gì về mấy vụ bê bối của cha mẹ anh, hoặc là bà không thèm quan tâm gì tới chuyện đó. Nhưng anh đoán có lẽ là nguyên nhân đầu tiên, và anh quyết định là chẳng có lí do gì có thể khiến bà biết chuyện như thế. Dù sao thì đó cũng chỉ là tội lỗi của mỗi mình cha anh mà thôi.

“Cũng như bà, ta tin rằng cuối cùng tiểu thư Andrews sẽ quen với mọi thứ.” Anh đi thẳng vào vấn đề, “Ta không cần của hồi môn, ta chỉ muốn nàng như một người vợ thích hợp”.

Anh không hề nghĩ rằng Victoria sẽ có lúc nào đó muốn trở thành một công tước phu nhân.

“Có lẽ ngài cũng nên biết cha của Victoria cũng là một quý tộc”, Phu nhân Lanforshire nói thêm. “Phu quân của tôi được thừa hưởng tước hiệu nam tước sau khi anh trai ông ấy qua đời. Giờ ông ấy là Đại tá Lanforshire.”

Điều này sẽ làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, dù rằng Victoria có là con gái của một người đẳng cấp thấp hơn thì cũng không ai có thể phỉ báng gì những giáo dục mà con bà được nhận. “Phu nhân Lanforshire”, anh đề nghị, “bởi vì ta không thể đề nghị Đại tá Lanforshire trao tay con gái cho ta, nên bà sẽ cho phép ta được kết hôn với nàng chứ”.

“Tất nhiên là được”, bà vừa nói vừa gật đầu cả quyết. “Chỉ cần ngài không ngược đãi hoặc khiến nó không hạnh phúc.’ Mặt bà thoáng hiện nét cười. “Tôi muốn những gì tốt đẹp nhất cho con gái mình.”

Anh đánh giá cao sự thẳng thắn của bà, nhất là khi bà lại sẵn lòng hợp tác với anh. “Ta sẽ kết hôn ở đây, ngay tại Scotland này”, anh nói. “Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu như sau khi kết hôn chúng tôi trở lại Luân Đôn hay đến một trong số những ngôi nhà của mình.”

Beatrice trấn định, “Ngài có nghĩ là mình có thể thuyết phục con bé nhận lời cầu hôn của mình chứ?” Bà nhìn anh vẻ hối lỗi. “Tôi nghĩ có thể con bé sẽ từ chối.”

Có đôi chút nghi ngờ về điều đó. Nhưng anh nhún vai nói. “Ta nghĩ là ta biết cách làm điều đó. Dù rằng biện pháp không tử tế gì nhưng nó sẽ có hiệu quả.” Anh cho bà biết chi tiết kế hoạch của mình và Phu nhân Lanforshire bật cười to.

“Ngài nói đúng, thưa ngài công tước. Có thể con bé không thích phương pháp của ngài nhưng tôi tin con bé sẽ nhận lời cầu hôn.”