Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 6




Diêu Khải Ca có cảm giác như chính mình đã trải qua giấc ngủ thật dài. Nàng hé mi, trần nhà khắc một đóa bạch liên thanh tao thu vào mắt. Bên tai nàng thoáng nghe tiếng than đá cháy tanh tách, trong phòng đều ngập mùi đàn hương dễ ngửi. Diêu Khải Ca ngồi dậy, vô tình phát hiện Thiệu Ẩn ngồi trầm ngâm bên cạnh. Hắn im lặng không nói lời nào. Dáng vẻ hắn lúc này thành thục chững chạc hơn hẳn, dù vậy chút phóng khoáng tuỳ hứng vẫn không mất đi. Kể ra hắn thật khác, khác rất nhiều so với một Thiệu Ẩn bất chấp tất cả dắt tay nàng tháo chạy trong đêm. Trước khi xô nàng xuống vách núi để nàng men theo con sông trôi đến Thục Quốc, hắn chỉ nói một câu: “Không được hiểu lầm ta.”

Nàng biết Thiệu Ẩn không phản bội nàng cùng Bắc Quốc, nhưng hoàng huynh của hắn thì có.

Nàng mãi không thể nào quên ánh mắt hắn nhìn nàng rơi xuống vực thẳm, ánh mắt có bao nhiêu không cam tâm cùng thân bất do kỷ. Chính từ giây phút đó nàng hiểu ra trời cao đã định sẵn giữa bọn họ chỉ có một đoạn duyên mỏng mà thôi.

Ngay lúc này đối diện với nàng đơn thuần chỉ là một Doãn Vương Hạ Quốc, đôi mắt dò xét quét khắp người nàng không hề che giấu sự chán ghét ẩn sâu bên trong. Diêu Khải Ca phải với tay lấy ly trà lạnh trên bàn thấp bên cạnh nhấp một ngụm cho đỡ bối rối. Vị trà hạ đẳng nồng mùi khét khiến nàng khó chịu buông xuống.

Thiệu Ẩn nhìn một loạt hành động của Diêu Khải Ca, chút kiên nhẫn trong hắn vỡ vụn. Hắn nắm lấy vai nàng ấn nàng xuống giường, đoản đao trong tay kề ngay chiếc cổ trắng ngần.

“Diêu Khải Ca!” Thiệu Ẩn nghiến răng nghiến lợi. Đã hơn ba tháng nay hắn chờ đợi cuối cùng người xuất hiện trước mắt hắn không phải Lưu Hải Miên mà là Diêu Khải Ca. Hắn đối với nữ nhân đụng một chút là rơi lệ này vô cùng chán ghét. Không ngờ nàng ta cũng thật lớn mật, quay hắn vòng vòng như dế suốt thời gian qua để củng cố thế lực.

Thiệu Ẩn quả thật nhịn không được chỉ muốn bóp chết nàng.

Diêu Khải Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt hằn tơ máu của Thiệu Ẩn. Gương mặt đáng sợ của hắn không khiến nàng sợ hãi dù chỉ một chút. Nàng vươn tay kéo đoạn tóc mai của hắn đùa nghịch trong tay, bờ môi hồng có phần tái nhợt nhẹ buông câu đùa:

“A Ẩn, ngươi lại quên bới tóc rồi. Lại làm mất kim quan sao?”

Bàn tay cầm đoản đao của Thiệu Ẩn đột nhiên vô lực. Hắn trợn mắt, bất tri bất giác gọi một cái trên: “Miên Miên.”

Diêu Khải Ca nhìn sâu vào mắt hắn, không biết nên nói gì. Nàng không biết làm sao để xoa dịu hoang mang trong mắt hắn. Chỉ thấy chân mày kiếm rất nhanh chóng xô vào nhau, bàn tay siết chặt đoản đao kề vào cổ nàng, gằn giọng:

“Ngươi không thể nào là nàng!”

Lưỡi đao cứa vào cổ cắt thành vệt máu đỏ. Diêu Khải Ca nhíu mi, vô thức than nhẹ. Nàng thở dài, đối diện với đôi mắt gắt gao lạnh nhạt của Thiệu Ẩn: “Con chuồn chuồn gấm đó chơi không vui có phải không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đền cho ngươi bảy con chuồn chuồn tre, mỗi con một màu có được không?”

Thiệu Ẩn buông lỏng tay, trong mắt đều là hoang mang tột cùng. Hắn buông thỏng đoản đao, bàn tay khô ráp chà sát trên gương mặt Diêu Khải Ca. Làn da non trắng mịn nhanh chóng bị hắn biến thành đo đỏ hồng hồng. Nàng không phản kháng, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ cần hắn thừa nhận nàng, mọi chuyện đều có thể.

Được một lúc trong đáy mắt Thiệu Ẩn chỉ còn tia thất vọng. Hắn thầm mong bản thân có thể xoá lớp dịch dung kia đi, trả lại một Lưu Hải Miên thật sự. Nhưng không. Đây là Diêu Khải Ca, từ trong ra ngoài, là Diêu Khải Ca bằng xương bằng thịt không thay đổi.

“A Ẩn, thân xác Lưu Hải Miên đã vùi dưới Vọng Hương Lâu.” Diêu Khải Ca hiểu Thiệu Ẩn đang tìm kiếm điều gì. Chỉ là nàng không thể nói gì hơn ngoài việc kể cho hắn sự thật.

“Vậy nàng...là thứ gì?” Thiệu Ẩn híp mắt nhìn gương mặt mà hắn thống hận chán ghét, phải cố gắng lắm mới có thể nói chuyện nhẹ nhàng.

Nếu nàng là Diêu Khải Ca thì bức thư đề bài thơ “Hoa phi hoa” cùng một con chuồn chuồn gấm đã không thể đến tay hắn. Hắn nhớ nàng còn viết “Cầu viện trợ, Miên Miên.” Bút tích của nàng dù trang giấy có hao mòn hắn vẫn nhận ra.

Nhưng...

Nếu nàng là Lưu Hải Miên thì tại sao con người nàng, gương mặt nàng lại như thế này? Hoàn toàn xa lạ, cảm giác khi hắn nhìn thấy dung mạo này chỉ có chán ghét. Nữ nhân này có bao nhiêu vô liêm sỉ, giọng nói này đã từng dụ hoặc hoàng huynh hắn, còn tham lam muốn quyến rũ hắn. Bàn tay này chỉ cần chạm vào hắn đã khiến hắn buồn nôn.

Con người này sao có thể là nàng?

Thiệu Ẩn ngồi dậy mang ly trà lạnh hắt vào mặt nàng. Diêu Khải Ca chớp mắt, đưa tay vuốt hết lá trà trên mặt xuống, nhướng mày ngài cười tự giễu:

“A Ẩn, ta không hề dịch dung, không mang mặt nạ, không gì cả, ngươi đã thấy chưa?”

Ngữ điệu này, phong thái ngạo mạn này chính là Lưu Hải Miên, không phải ai khác.

Hoá ra tá thi hoàn hồn thật sự tồn tại.

Thiệu Ẩn vươn tay, đến nửa chừng thì co lại thành nắm, nghiến răng nói:

“Ta không thể chấp nhận được.”

Đôi mắt Diêu Khải Ca trầm xuống. Nàng không thể nói gì, đành lắc đầu biểu lộ tâm ý.

“Ta cần thời gian.” Thiệu Ẩn vuốt mặt, vô cùng khó xử tiếp lời.

Diêu Khải Ca gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi hài thêu đặt cạnh giường. Nàng bây giờ chỉ là thiếu nữ mười tám, thanh xuân vừa chớm, thời gian còn rất nhiều, nàng có thể đợi. Nàng chỉ mong ít nhất trong lòng một người nào đó vẫn còn biết đến Lưu Hải Miên, để nàng có cảm giác chính mình còn sống, còn tồn tại.

Thiệu Ẩn nhìn chằm chằm mái đầu của nàng, được một lúc đành thở dài đứng dậy rời đi.

Cánh cửa lớn nặng nề khép lại. Trong chánh điện Hạm Đạm Cung rộng lớn chỉ còn mỗi Diêu Khải Ca. Nàng xuống giường, lững thững bước đến trước bàn trang điểm trên đôi chân trần. Tấm gương đồng phản chiếu gương mặt nữ tử gầy gò hốc hác, nét thanh tú đã sớm bị mài mòn, chỉ còn mệt mỏi ưu thương. Diêu Khải Ca di chuyển ngón tay trên gương đồng, thấp giọng tự nhủ:

“Ngay cả ta cũng không nhận ra chính mình.”

Đầu ngón tay Diêu Khải Ca lạnh buốt, hơi lạnh truyền khắp người, bụng lại nóng rang. Hai luồng khí nóng lạnh bất thường đối chọi nhau khiến nàng không thể khống chế. Cổ họng bỏng rát phun ra ngụm máu. Máu tươi trượt trên gương đầu khiến hình ảnh phản chiếu méo mó.

Diêu Khải Ca vô lực trượt xuống đất, bàn tay bấu chặt lấy mép bàn, các khớp tay trắng bệt lạnh ngắt.

Tại sao lại như vậy? Lúc trước trên đường nam tiến nàng không hề phát hiện ra điều này.

Mớ hỗn độn trong đầu ngày càng rối ren bởi hàng loạt câu hỏi. Diêu Khải Ca chưa kịp tìm ra câu trả lời thích đáng, cánh cửa đột nhiên bật mở. Hồ Thiện ngang nhiên bước vào, dùng ánh mắt cao cao tại thượng đắc ý nhìn nàng: “Thế nào thái hậu, có phải đau đớn lắm không?”

“Ngươi!” Tay Diêu Khải Ca đặt trên cổ, nàng nhìn xung quanh một lượt, dốc hết sức kêu lên “Người đâu? Người đâu?”

“Kêu đi! Kêu nữa đi! Kêu lớn lên xem có ai nghe thấy ngươi không?” Hồ Thiện khoa trương vung tay, ném ánh mắt khinh thường sang Diêu Khải Ca “Tiện tỳ ngươi cũng được lắm, gan đủ lớn! Chỉ là một tỳ nữ bên cạnh nữ nhi của ta mà cũng dám trèo lên đầu nó, qua mặt cả ta!”

Hồ Thiện ngồi xổm xuống, bàn tay thô kệch siết chặt cằm Diêu Khải Ca, trừng lớn mắt hung hăng nói: “Đáng tiếc ngươi chỉ là con chó của Hồ gia, được con gái ta nhặt về, cho ăn cơm còn...cho uống thuốc.” Lão nghiến răng, tăng thêm lực tay, gằn giọng tiếp lời “Xuống phía nam hộ tống ấu chúa? Ta biết ngươi xuất thân tướng môn, bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay một con nhãi, cả phủ diệt môn. Nhưng mà đứa con gái như ngươi coi ra cũng có chút bản lãnh. Chí ít đủ để phát tán chất độc trong người ngươi.”

“Ngươi vận công đi! Đánh ta đi!” Hồ Thiện ngửa cổ cười man rợ, hơi thở nặng nề thổi trên mặt Diêu Khải Ca “Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi sử dụng nội công, chất độc sẽ nhanh chóng lan khắp xương tủy, từ từ ăn mòn ngươi, ngấu nghiến ngươi. Hahaha!”

Đầu óc Diêu Khải Ca ong ong một trận. Không ngờ để được sống, “Diêu Khải Ca” của kiếp trước còn đánh đổi cả danh dự và tự tôn của khuê nữ tướng môn, cam chịu hầu hạ người khác, giao dịch bằng chính mạng sống của bản thân, võ công không thể động, chẳng khác gì kẻ tàn phế.

Càng nghĩ ánh mắt Diêu Khải Ca càng lạnh xuống, sắc bén. Khoé môi Hồ Thiện cong lên, dường như vô cùng hứng thú: “Còn có thể quật cường như vậy? Ngươi nói xem, chúng ta vốn đang hợp tác rất tốt. Ta đưa ngươi lên ngôi Thái hậu, ngươi san sẻ địa vị cho con gái ta, cho nó một danh phận Thái hậu, ngang hàng với ngươi. Vậy mà đến phút cuối ngươi trở mặt, người của ta trong triều nhiều như vậy ngươi không chọn, lại chọn Ngô Thế Quyền cùng Tạ Thừa Dụ. Bọn chúng là người của tiên hoàng, không phải người của ta.”

Hồ Thiện nói một hồi lại đưa tay vuốt mặt, hít sâu một hơi: “Được. Đến ta cũng không ngờ, cẩu hoàng đế hồ đồ đó không nhớ hài tử mình đã bao lớn. Giờ thì hay rồi, tân đế đó là đệ tử của con nhãi đã diệt cả họ nhà ngươi! Hắn kế thừa Dạ Các của ả ta, thế lực không nhỏ. Lại còn Ngô Thế Quyền kia, Ta Thừa Dụ kia và cả...Doãn Vương kia nữa! Chết tiệt!”

Hồ Thiện đột nhiên quay sang tung một cước vào bụng Diêu Khải Ca. Nàng bị đá trượt ra phía sau, cả người co lại thành một khối. Lão bước đến nắm tóc nàng kéo lên. Nàng không ngần ngại phun hết máu tanh trong miệng lên mặt lão. Hồ Thiện tức giận, bàn tay giơ lên cao định bụng cho nàng một cái tát nhưng đến giữa chừng lại chỉ vỗ nhẹ vào hai bên má nàng:

“Tốt! Tốt! Ta sẽ không đánh ngươi, ngược lại còn cho ngươi thuốc giải. Nhưng ta nhắc cho ngươi nhớ, độc này cứ mỗi cuối tháng sẽ phát tác, đem đến cho ngươi cảm giác mà...ngươi không thể nào quên được.”

Lão bóp hai bên má Diêu Khải Ca, nhét viên đan dược vào miệng nàng. Diêu Khải Ca khó khăn nuốt xuống, trong miệng ngoại trừ vị tanh lại thêm vị đắng.

“Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi đã nhớ rồi chứ?”

Hồ Thiện lần nữa ngửa cổ cười man rợ, nặng nề bước chân rời đi. Diêu Khải Ca nhìn bóng lưng kệch cỡm của hắn qua phần tóc xoã lù xù. Gió lạnh lướt qua cánh cửa không ai đóng khép. Khoé mắt nàng đột nhiên nóng bừng. Nàng chỉ có thể cười, ngẩng mặt cười ngăn không cho cảm xúc nhỏ giọt.

Hoá ra chuyển kiếp cũng chỉ chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác, từ trận chiến này qua trận chiến khác, từ quân cờ trắng thành quân cờ đen.

Có khác gì nhau sao?

Liệu có nơi nào bán cho nàng chút an yên?