Học kỳ hai bắt đầu đúng như dự kiến, Thương Mục Kiêu không có động tĩnh gì, gần như khiến tôi quên mất sự tồn tại của cậu cho đến khi... cậu lại xuất hiện trong lớp tự chọn.
Cậu thực sự đã chọn lớp của tôi một lần nữa, mà tôi lại không biết gì về chuyện này cả.
Lần này không có Doãn Nặc và Chu Ngôn Nghị bên cạnh, chỉ có mình cậu đến lớp, tôi đánh mắt sang kiểm tra danh sách sinh viên kiểm tra lại, đúng là chỉ có cậu chọn môn học tự chọn của tôi trong học kỳ này.
Vụ này là sao đây? Vì học kỳ trước tôi đánh rớt cậu, nên cậu quyết định đứng dậy từ nơi ngã xuống, nỗ lực bền bỉ quyết tâm lấy được tín chỉ từ tôi sao?
Tôi tâm phiền ý loạn, cả tiết dạy chỉ chăm chú vào màn hình powerpoint giảng bài, không thèm nhìn xuống lớp.
Nhưng ngay cả khi như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Thương Mục Kiêu đang nhìn tôi chằm chằm - ánh nhìn hung hãn, chạm vào da thịt còn làm cho người ta ẩn ẩn đau rát.
Sau bài giảng, tôi để Dư Hỉ Hỉ trả lời các câu hỏi của sinh viên, còn mình ôm giáo trình nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Dọc đường đi tôi ngó trái ngó phải vẫn không thấy Thương Mục Kiêu bám đuôi tôi, thấp thỏm một đường về đến văn phòng, tôi mới tạm thời thả lỏng người, đặt giáo trình trên tay xuống, tự mình rót một tách trà nóng.
Hay khóa cửa lại đi, nếu Thương Mục Kiêu đến tìm, chỉ cần giả bộ đi vắng... Ánh mắt tôi quét về phía cửa phòng làm việc, nhưng còn chưa kịp làm gì, cánh cửa đã từ từ mở ra.
"Thầy à, làm gì mà vội vàng vậy?" Thương Mục Kiêu từ bên ngoài bước vào, mang theo ý cười nhưng cũng kèm theo ý gặng hỏi ác liệt.
Tay tôi run lên, làm đổ trà lên quần, vì tôi không cảm thấy đau đớn nên mất vài giây sau tôi nghĩ đến việc tìm một chiếc khăn giấy để lau nước.
Tôi luống cuống tay chân tìm khăn giấy, Thương Mục Kiêu tiện tay đóng cửa lại, dáng người cao gần 1 mét 9 dựa vào cửa, giống như một ngọn núi sừng sững lấp kín cửa ra.
"Đã một tuần rồi, tiền đâu?"
Bây giờ nghe thấy từ "tiền" là tôi lại giống như Tôn Ngộ Không bị niệm Khẩn Cô nhi Chú, đầu tự nhiên đau như búa bổ.
Một tuần trước, Thương Mục Kiêu đột nhiên chặn tôi lại, nói cậu đổi ý, muốn lấy lại những thứ của mình, tất cả mọi thứ.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, cậu ta không thể muốn tôi trả lại đống thủy tinh vỡ, "tất cả" của cậu dĩ nhiên là gồm cả đài kính Celestron kia. Điều này làm tôi thật phiền lòng. Kính viễn vọng đã bán, tiền đã chuyển cho Lư Nguyệt, còn cái gì mà trả lại đâu?
"Sao thế, khó xử à?" Thương Mục Kiêu truy vấn.
Đâu chỉ là khó xử?
Đêm đông giá rét, bên đường còn có tuyết rơi chưa kịp tan, tôi thở ra sương trắng nói thật: "Anh tưởng em không cần nữa nên đã bán kính viễn vọng rồi.. "
Mấy chữ cuối tôi càng nói càng nhỏ, không khỏi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vũng tuyết nhỏ trên mặt đất, không dám nhìn cậu.
"Bán rồi? Anh bán được bao nhiêu?"
"...Hai trăm nghìn."
"Vậy anh đưa em hai trăm nghìn."
"Anh..." Tôi ngẩng đầu lên, cũng không biết diễn tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào, nó là cái kiểu... tất cả mọi biến cố đùng phát cùng nhau ập đến.
"Anh cái gì?" Thương Mục Kiêu bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cắn răng: "Kính viễn vọng vốn dĩ là tặng cho anh, theo lý... anh không cần phải trả lại."
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn không thể nói nổi mấy câu như thế, nhưng bây giờ không còn xu nào dính túi, tôi chỉ có thể mặt dày.
Thương Mục Kiêu nheo nheo mắt, lập tức nói: "Vậy em mua cho anh cái kính viễn vọng khác, anh đưa lại em hai trăm ngàn."
Tôi với cậu trừng mắt nhìn nhau giằng co, không ai nói một tiếng nào.
Lòng Đỏ Trứng đột nhiên ngáp một cái, Thương Mục Kiêu càng ôm chặt con chó hơn, đồng thời khịt khịt mũi, sắc mặt trên nền tuyết càng thêm tái nhợt.
Tôi thở dài, thương lượng với cậu: "Cho anh vài ngày..."
"Được, vậy em cho anh một tuần." Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không buông tha tôi dễ dàng như vậy, nhưng cậu lại ngắt lời tôi, "Giờ em đang sống ở căn số 1102 trong tòa nhà đó, trừ kính thiên văn, thì tất cả mấy thứ còn lại anh gửi qua đó đi." Cậu duỗi tay chỉ vào tòa nhà cách đây không xa.
Không chỉ đối diện với tòa nhà tôi đang ở, mà cả số tầng cũng giống như của tôi.
Tôi nhíu mày, kìm nén câu hỏi sắp thốt ra, gật đầu hỏi: "Bây giờ anh đi được chưa?"
Cậu thu lại bàn tay đông cứng của mình, đặt lên môi rồi nhẹ nhàng thở ra, "Đi đi."
Ngày hôm sau, tôi gọi cho một người giao hàng nhanh, đóng tất cả đồ đạc, gồm cả chiếc khuyên tai bỏ vào hộp gửi cho cậu.
Anh trai giao hàng nhanh cứ luôn miệng xác nhận lại địa chỉ hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đành cầm cái hộp đi, vẻ mặt kỳ quái.
Cả tuần nay tôi nghĩ cách, nhưng thực sự là không có cách nào cả. Nếu có cách, tôi cũng sẽ không từ bỏ bộ xương ngoài đại hạ giá một trăm ngàn tệ kia.
Tôi kéo khăn giấy bên cạnh, đè lên đùi lau vết trà, nói: "Cho anh thêm vài ngày được không? Anh có thể viết giấy nợ cho em."
Tôi mất chưa đầy một tháng để chuyển từ sung túc sang khánh kiệt nợ ngập đầu. Dạo gần đây thế sự thật quá vô thường.
Thương Mục Kiêu vẫn dựa vào cửa: "Nếu không muốn thì sao?"
Tôi ném khăn giấy ẩm vào thùng rác, dùng câu cậu nói với tôi lúc tôi đòi lại con chó trả đũa:
"Vậy đi báo cảnh sát đi."
Đi đến bàn làm việc, tôi bật máy tính bắt đầu làm việc, không để ý đến cậu nữa.
Chốc sau, Thương Mục Kiêu đi về phía tôi.
"Hai trăm ngàn vừa về tới túi lại không có, anh đưa tiền cho ai?"
"Không liên quan đến em."
"Cho tình nhân của anh à?" Cậu trầm giọng nói.
Mỗi lần cậu nói "tình nhân", tôi phải đơ người ra một lúc mới chậm rãi kết nối được gương mặt của Hạ Vi Chu với hai từ này.
"... Không liên quan gì đến em." Tôi lặp lại một lần nữa.
Cậu ngồi dựa vào bàn làm việc, không nói gì, không làm gì, cứ như vậy khoảng nửa phút, rồi đột nhiên đưa tay ra tóm lấy cằm tôi, buộc tôi phải ngước nhìn cậu.
"Em sẽ không báo cảnh sát, nhưng nếu anh không đưa tiền, em sẽ cho cả trường biết anh ngủ với em, còn bị làm đến khóc. Vừa khóc vừa kéo đôi chân yếu ớt của anh bò quanh giường, cả người ướt sũng như vừa từ dưới nước lên." Cậu ta ghé sát vào tôi, dùng ngón tay cái xoa nhẹ môi dưới của tôi, giọng điệu và cử động nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại sâu hút, "Chắc anh không muốn như thế đâu nhỉ, thưa thầy?"
Đầu ngón tay tôi run run, không thể tin được cậu sẽ đe dọa tôi bằng chuyện này.
Bụng co thắt, mang theo giác buồn nôn. Trái tim tôi giống như một con hàu, miệng cọp gan thỏ, chỉ có lớp vỏ khô cứng rắn chắc nhìn như kiên cố không thể phá hủy, kết quả là chỉ cần cạy một cái, đã lộ ra những nơi mềm mại nhất, lại bị người đã từng vô cùng quan tâm cứ liên tục đâm vào cho đến khi máu chảy đầm đìa.
"Thương Mục Kiêu..." Hơi thở run rẩy, tôi nhìn cậu không chớp mắt, "Em phải cứ chà đạp lên tình cảm của anh như vậy sao?"
Tôi biết rằng Thương Mục Kiêu giả dối với tôi, tôi có thể chấm dứt tình cảm của mình với cậu một cách lý trí. Nhưng tôi sẽ luôn không hối hận khi có mối quan hệ này, dù gì thì sự hy sinh của tôi là thật, và hạnh phúc cũng là sự thật.
Nó không phải là một mảnh ánh sao có thể soi sáng con đường của tôi, nhưng cũng không hề là một vết nhơ.
Tôi không hiểu tại sao Thương Mục Kiêu lại phải khiến cho mọi chuyện trở nên bất kham như thế.
Thương Mục Kiêu không trả lời, nhìn chằm chằm môi tôi một hồi lâu, mới buông ra nói: "Em có thể cho anh thêm một tháng."
Cậu đứng thẳng dậy, lôi ra một cuốn sổ từ giá đựng tài liệu trên bàn làm việc của tôi, lật qua một trang giấy trắng trải ra trước mặt tôi.
"Giấy ghi nợ, viết đi."
Tôi mím chặt môi, cầm một cây bút, rút nắp ra, viết xong một tờ giấy ghi nợ đúng quy tắc, rồi xé trang giấy ra ném đến trước mặt cậu.
Cậu ta cẩn thận kiểm tra lại một lần, mới hài lòng nhận lấy.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Anh Bắc, là em." Dư Hỉ Hỉ nói.
Tôi lo lắng liếc nhìn Thương Mục Kiêu, cậu ngoái nhìn về phía cửa phòng làm việc, vẻ mặt hiện lên vẻ khó chịu vì bị làm phiền, nhưng cũng bỏ đôi chân dài xuống, bước ra cửa.
"Vậy em đi trước đây, thưa thầy." Cậu mở cửa, không để ý đến sự kinh ngạc của Dư Hỉ Hỉ, mỉm cười với cô rồi nhanh chóng đi mất.
"Oa, suýt nữa mặt kề mặt luôn, nhìn gần cũng đẹp trai thật." Dư Hỉ Hỉ ôm ngực bước vào, "Anh Bắc, sao cậu ta lại tới gặp anh?
Tôi cảm thấy toàn thân như bủn rủn vô lực, giống như kiểu vừa mới qua khỏi một căn bệnh hiểm nghèo, hoặc thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc.
Xoa xoa sống mũi, tôi thản nhiên đáp: "Mấy... chuyện bài vở."
Từ lúc khai giảng, tần suất đi phục hồi chức năng của tôi cũng giảm xuống, tất cả chỉ tập trung vào hai ngày cuối tuần. Thực ra, tôi không còn hy vọng có thể đứng lên được nữa, chỉ đơn giản đi giữ gìn sức khỏe thôi.
Hôm nay vừa bước vào cửa, tôi đã cảm thấy bác sĩ vật lý trị liệu trông... rất khác, muốn cười nhưng mà cố nén, nhìn kiểu như đang nói "Nhanh hỏi tôi có chuyện gì đi, tôi không nhịn được nữa đâu."
Bộ dạng anh ta khiến tôi không nhịn được cười: "Sao vậy? Anh chuẩn bị kết hôn à?"
Cuối cùng anh ta cũng không còn dè dặt nữa: "Không, là bộ xương ngoài của anh đấy! Anh không biết mình may mắn thế nào đâu. Lần trước, sau khi đại diện bên kia nghe tin anh gặp chút khó khăn về tài chính, liền làm đơn xin miễn mọi chi phí cho anh. Bây giờ anh đã có thể sở hữu thiết bị xương ngoài rồi! Vui không vui không?!"
Đầu tôi trở nên trống rỗng vì quá ngạc nhiên, đến mở miệng nói cũng nói không nên lời.
Qua bao nhiêu bĩ cực thái lai, khi tôi nghĩ rằng tôi không còn gì để mất, ông trời nói với tôi, không, tôi còn chưa mất mát đủ. Và khi tôi sắp không còn gì, ông trời lại gửi đến một món quà lớn như vậy.
Tôi bắt đầu cười ngớ ngẩn như bác sĩ vật lý trị liệu, cười cuộc đời tôi như một vở kịch, cũng cười ông trời biến thái, thích đùa giỡn nhân tâm.
"Thật sao?" Tôi vẫn không thể tin được.
Bác sĩ vật lý trị liệu cười nói: "Tôi nói dối anh làm gì? Nhưng người đại diện đó nói rằng mặc dù anh không cần trả tiền, nhưng anh cần phải cung cấp cho họ phản hồi người dùng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, chia sẻ trải nghiệm của anh khi sử dụng." Anh ta móc điện thoại bảo tôi quét mã QR, "Đây là thông tin liên hệ của người đại diện bên kia, anh có thể add người đó."
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, cũng không quá đáng. Tôi gật đầu quét mã QR thêm bạn bè.
Ảnh đại diện của người đó là một bầu trời đầy sao, nickname cũng rất ngắn gọn, chỉ một chữ "X".
"Đại diện ấy họ gì?"
"Họ Tiêu."
Tôi "ừm" một tiếng, nhanh chóng nhập vào hai chữ "ngài Tiêu".
Sau khi phục hồi chức năng xong, tôi nhìn vào điện thoại của mình, bên kia vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi.
Có thể đó là số dành cho công việc, chỉ có trong thời gian làm việc mới online. Nghĩ như vậy, tôi vẫy tay chào bác sĩ vật lý trị liệu rồi rời đi.
Tôi không xem hoàng lịch khi ra ngoài, nhưng tôi nghĩ hôm nay hẳn phải là một ngày lành tháng tốt, vì những điều tốt đẹp cứ liên tục xảy đến khiến tôi choáng ngợp.
Lái xe được nửa đường, Dương Hải Dương gọi điện báo với tôi cậu ấy sắp sửa kết hôn, ngày cưới đã được ấn định vào tháng sau.
Cuối năm ngoái mới đi gặp bố mẹ, tôi cứ nghĩ họ sẽ phải đến nửa cuối năm nay mới kết hôn, nhưng không ngờ lại vội vàng đến vậy.
Tôi hỏi cậu ấy sao lại gấp như thế.
Dương Hải Dương cười ngây ngốc, hơi xấu hổ: "Vân Nhu mang thai rồi."