*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Một bản song ca đầy sóng gió của nam và nữ vang vọng bên tai, rõ ràng là Tristan và Isolde đã uống mê dược, không thể thoát ra."
.
Giữa trưa ăn cơm tôi gặp Chủ nhiệm Đổng, ngồi cùng bàn với ông còn có Dư Hỉ Hỉ.
Dư Hỉ Hỉ lúc ăn cơm không nói gì nhiều, chỉ cặm cụi xem video trên điện thoại di động. Chủ nhiệm Đổng nói chuyện với tôi về vài thứ lưu ý cho việc dạy, quay đầu lại, thấy Dư Hỉ Hỉ đang vui vẻ nhìn điện thoại di động, ông tò mò liếc nhìn qua.
"Cô đang xem gì vậy? Phim thanh xuân vườn trường à?"
Dư Hỉ Hỉ hào phóng để điện thoại lên bàn, nhích qua phía Chủ nhiệm Đổng để ông nhìn rõ hơn.
"Không phải thanh xuân vườn trường, mà là một bộ điện ảnh bối cảnh đô thị. Này là phim cũ cách đây mười năm rồi ạ. Hồi đó không có tiếng vang lớn, nhưng nhiều người trong giới nhỏ coi nó như một kiệt tác, tiếc là diễn viên chính của phim sau đó cũng không đóng thêm bộ phim nào khác."
Chủ nhiệm Đổng rất hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc xem video, thỉnh thoảng lại hỏi về mạch phim: "Đây là nữ chính sao, xinh thật, nhưng trông nhỏ thế."
Dư Hỉ Hỉ nói: "Lúc đóng phim này cô ấy chỉ mới 19 tuổi thôi, rất thuần khiết và xinh đẹp. Nội dung bộ phim này khá xúc động, kể về một câu chuyện cấm kỵ về một nhân viên văn phòng phải lòng một nữ sinh trung học. Đáng tiếc là góc quay không đẹp, kịch bản cũng dài dòng. Nếu không có gương mặt nữ chính gỡ lại, phim thật sự chẳng có gì hay."
Chủ nhiệm Đồng khó hiểu nói: "Sao cô bảo có người trong giới nhỏ coi nó như kiệt tác, giới nhỏ nào?"
"Giới những người yêu thích nữ sinh mặc đồng phục."
Trên mặt Chủ nhiệm Đồng lộ ra một dấu chấm hỏi to tướng, hiển nhiên là ông không hiểu.
"Không quan trọng đâu ạ." Dư Hỉ Hỉ xua tay. "Chỉ cần thầy biết có rất nhiều đàn ông thèm muốn quỳ xuống liếm chân cô ấy là được."
Chủ nhiệm Đông ngồi thẳng người, vội vàng gạt đi: "Tôi không có nha, dù có liếm chân cũng chỉ liếm chân vợ tôi tôi."
Tôi vừa nghe được phải cố nén cười. Chủ nhiệm Đồng nổi tiếng sợ vợ, đi liên hoan tiệc rượu còn phải hỏi ý kiến vợ, bà xã không phê chuẩn thì tuyệt đối không dám uống một giọt rượu nào.
Dư Hỉ Hỉ thần bí nói: "Người chồng mà cô ấy cưới sau này chắc hẳn mọi người đều biết đó. Đoán xem?"
Chủ nhiệm Đồng lập tức bỏ cuộc nói: "Tôi chắc chắn không đoán ra được đâu. Bắc Giới, cậu thử xem?"
"Anh Bắc, em nghĩ là anh đoán được đó. Trước đây em cũng tám chuyện với anh về họ rồi." Dư Hỉ Hỉ đưa điện thoại cho tôi. "Nghệ danh của cô ấy là Tư Ảnh, không rõ tên thật. Cô ấy chỉ đóng có mỗi phim này thôi, phim đầu tư cũng không nhiều, mười năm qua không nghe tên tuổi trong làng giải trí, nếu không phải lúc kết hôn bị nhận ra, cũng không ai biết hóa ra cô ấy vẫn còn trong giới." Nói xong câu cuối, dường như cô nàng cảm thấy lời mình còn chính xác, tự sửa lại. "Nói như vậy cũng không đúng, chồng thực cô ấy cũng sự không còn ở trong giới giải trí nữa. "
Tôi dừng đũa, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cảnh quay đang tạm dừng trên màn hình điện thoại.
Trong phim, nhân vật nữ chính mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đen, để tóc dài thẳng, mái bằng, trang điểm mắt mèo, khiến cô vừa thuần khiết vừa hoang dã pha chút gợi cảm.
Tôi cảm thấy khuôn mặt này có hơi quen thuộc...
Tôi đưa tay ra che nửa trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trong điện thoại, chỉ để lộ môi và hàm, nhìn một lúc, não tôi lóe sáng, cuối cùng tôi cũng biết cảm giác quen thuộc này đến từ đâu — cô ấy trông thật giống với mẹ của Thương Mục Kiêu.
Đặc biệt là nửa dưới của khuôn mặt, giống hệt nhau. Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt, Tư Ảnh trông quyến rũ hơn, trong mắt lộ ra vẻ nổi loạn thanh xuân, khác hẳn với sự trầm tư điềm đạm của Mai Tử Tầm.
"Cô ấy có phải là vợ mới cưới của Thương Lộc không?" Kết hợp với gợi ý của Dư Hỉ Hỉ, tôi có lẽ đã đoán được.
"Đúng vậy!" Dư Hỉ Hỉ ngoắc ngoắc ngón tay, "Năm nay mới hai mươi chín, kém con gái lớn của Thương Lộc một tuổi. Đúng là đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng thích gái đôi mươi."
Người ngoài nhìn vào còn thấy người kia giống Mai Tử Tầm, làm sao mà Thương Mục Kiêu lại không nhìn ra được?
Chẳng trách cậu rất chán ghét chuyện tái hôn của Thương Lộc. Tuy rằng mỗi người đều có sở thích nhất định đối với việc lựa chọn nửa kia của mình, nhưng quả thực lựa chọn như thế này thì rất quá đáng.
Tôi nhớ Thương Mục Kiêu trước đây đã nói rằng Thương Lộc không quan tâm đến hai chị em họ, ông ấy vẫn còn sống trong mơ.
Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, giờ nghĩ lại, đây thật sự là câu nói đầy ẩn ý.
" Đoạn kết là phần hay nhất của bộ phim này, nhưng cũng bị mắng rất nhiều." Dư Hỉ Hỉ kéo thanh tiến trình của bộ phim đến gần cuối.
Bên bờ sông, nam chính nhân viên văn phòng do một diễn viên trung niên thủ vai quay lưng về phía máy quay, không nhìn rõ biểu cảm. Trước đó không xa, một thiếu niên mảnh khảnh áo sơ mi trắng quần đen đang đứng thẳng ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Nam chính khẽ gọi một tiếng, thiếu niên nghe thấy tiếng khẽ cử động, xoay người chậm rãi theo làn tóc gió thổi qua.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn choáng váng, khuôn mặt đó chính là nữ sinh cấp ba lúc trước. Chỉ là, mái tóc dài không còn, lớp trang điểm trên gương mặt cũng không còn, từ một thiếu nữ trong sáng diễm lệ trở thành một thiếu niên thanh thuần tuấn tú.
"Đúng không, cuối phim cũng thật kỳ cục. 89 phút đầu tưởng phim ngôn tình, phút thứ 90 cua té bể đầu thành phim đam mỹ. Cái quái gì đâu không!" Cảm nhận được ánh mắt chỉ trích của Chủ nhiệm Đổng, Dư Hỉ Hỉ cũng không quên nói thêm: "Tất nhiên, em không có nói phim đồng tính là xấu, chỉ là cảm thất cốt truyện quá lố bịch thôi."
Sau đó, chủ nhiệm và Dư Hỉ Hỉ bắt đầu thảo luận sôi nổi về hiện trạng của nhóm thiểu số giới tính này và phân tích xem nhân vật nữ chính trong phim là phụ nữ, chuyển giới hay là người hai giới tính, thảo luận một hồi còn suýt cãi nhau vì bất đồng.
Tôi linh cảm rằng tiếp theo họ sẽ hỏi ý kiến của tôi rồi kéo tôi vào nên nhanh chóng bưng khay bỏ chạy. Cuối cùng tôi cũng không biết họ đã phân biệt thắng thua hay chưa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khiến người ta chỉ muốn nằm im lẳng lặng trong căn phòng ấm áp, chẳng đi đâu cả.
Tuần thi đến gần, Thương Mục Kiêu lại bận rộn, cho dù có đến gặp tôi, cậu cũng chủ yếu dựa vào sô pha đọc sách.
Tôi không dám quấy rầy việc ôn tập của cậu, nên tôi đành phải lấy sách ra cùng ngồi đọc.
"Yên lặng quá..." Thương Mục Kiêu đặt sách xuống, "Mở một chút nhạc đi? Em sắp ngủ gật rồi."
Tôi đặt cuốn sách lên đùi, đi đến giá CD, chọn bản "Tristan và Isolde" của Wagner.
Khi khúc dạo đầu đầy ắp câu chuyện vang lên, Thương Mục Kiêu lại ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, nhướng mày nói: "Nhạc cổ điển?"
Tôi ngẩn người, thấy cậu có vẻ không thích lắm, ngượng ngùng nói: "Nhà anh... có mấy thứ này thôi."
Triết học luôn không thể tách rời khỏi bàn luận về nghệ thuật, và trong nghệ thuật, âm nhạc là thứ quan trọng nhất. Để hiểu triết học, người ta phải hiểu lịch sử triết học và thời đại của những triết gia đó, vì vậy tôi nghe nhạc cổ điển rất nhiều.
"Quên đi, như vậy cũng được." Thương Mục Kiêu lại dựng sách lên, "Lát nữa em có ngủ gật anh phải đánh thức em..."
"Cũng không phải chỉ có nhạc, có tiếng ca nữa."
Thay vì tiếp tục đọc, tôi vào bếp rót hai ly rượu vang đỏ.
"Uống một chút cho sảng khoái tinh thần." Tôi đưa rượu cho cậu.
Thương Mục Kiêu nhận lấy ly rượu trên tay tôi, nhấp một ngụm, mặt mày nhăn lại.
"Chua quá."
Tôi bật cười, không kìm được mà cúi xuống, hôn lên môi cậu một cái.
Cậu dường như không ngờ rằng tôi sẽ hôn, duy trì một tư thế hồi lâu không cử động, có vẻ nhẹ nhàng hơn mọi lần.
Tôi khẽ quét qua môi cậu, muốn tiếp tục, nhưng bản giao hưởng nồng nàn và buồn bã bên tai khiến nụ hôn này dường như có chút bi thương.
Chọn sai nhạc rồi...
Tôi đang định thẳng người đi đổi đĩa CD, Thương Mục Kiêu đã nắm lấy cánh tay tôi, khác hẳn với nụ hôn chiếu lệ của tôi, cậu hoàn toàn dùng đầu lưỡi đẩy môi tôi, xâm nhập khoang miệng của tôi, thậm chí còn tiến sâu vào cổ họng.
Cậu ta biết nơi nào là ngon nhất, và cũng biết cách để nhấm nháp món ngon này được lâu hơn.
Tay tôi khẽ run, thấy rượu trong ly như suýt trào ra ngoài, tôi quay đầu lại dứt khoát kết thúc nụ hôn.
Thương Mục Kiêu có chút không vui, muốn kéo tôi lại, tôi dứt khoát lùi lại không để cậu vươn tới.
"Anh đi đổi đĩa..." Đặt ly rượu lên bàn cà phê, tôi xoay người đi tới giá đĩa CD, chưa đi được vài bước, bên phía Thương Mục Kiêu phát ra tiếng người đứng dậy.
Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ và mạnh mẽ bao lấy tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả ra quanh cổ tôi: "Thầy ơi, đừng uống rượu nữa, chúng ta làm gì đó sảng khoái hơn được không?"
Tôi nghe mà cơ thể hơi cứng đờ. Những thứ khác sảng khoái hơn... ám chỉ đã quá rõ ràng, tôi cũng không phải là cái tuổi không biết gì cả, tôi tự nhiên biết cậu đang muốn nói đến chuyện gì.
Hai mươi là cái tuổi sung sức và dễ bị trầm mê. Thương Mục Kiêu thật lâu mới lại đề cập đến chuyện đó, tôi nghĩ cậu đã nghẹn lắm rồi.
Đối với những cặp đôi đang yêu say đắm, giao tiếp thể xác mỗi tuần một lần đã được coi là lạnh nhạt. Hơn nữa, đã hơn một tuần kể từ lần cuối cùng chúng tôi "an ủi" nhau trên ghế sô pha.
Hơn nữa... Từ khi tôi phát hiện ra dùng mặt sau cũng có thể có cảm giác, cấm dục đã trở thành một điều rất khó khăn đối với tôi, nhất là khi tôi nhận ra rằng hạnh phúc đến thật dễ dàng.
Không thể phủ nhận rằng mức độ kỳ vọng của tôi đối với việc này ở một khía cạnh nào đó cũng không ít hơn Thương Mục Kiêu là bao nhiêu.
"Anh... anh đi tắm một chút." Tôi đẩy cậu ra, cũng không đi thay đĩa CD, cứ thế lao đầu vào phòng ngủ.
Dùng nước dội qua người, tôi tắt vòi hoa sen, lau khô người nhìn mình trong gương.
Da hơi tái, có chút gì bệnh yếu nhưng được một điểm là trông sạch sẽ, không có vết nám hay sẹo gì. Lại nhìn đến đôi chân mềm rũ phía dưới...
Trắng hơn cả mặt.
Thở dài, tôi bắt đầu mặc quần áo.
Ngay cả khi bác sĩ vật lý trị liệu khen ngợi tôi giữ gìn tốt, tôi biết rằng so với những người đàn ông khỏe mạnh, đôi chân này vẫn có phần khác biệt.
Đôi chân này không có cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, cũng không có nhiều mỡ, xương giữa lòng bàn chân và mắt cá chân rõ ràng từng khối, nhìn yếu ớt như muốn gãy. Thoạt nhìn giống như chân của các cô gái.
Ngay cả bản thân tôi cũng không thích nó, Thương Mục Kiêu hiển nhiên cũng sẽ càng không thích nó hơn.
Mặc quần áo xong, tôi đi ra khỏi phòng tắm, thấy Thương Mục Kiêu cũng đã tắm xong, đang nằm trên giường chơi điện thoại di động.
Thấy tôi đi ra, cậu ném điện thoại sang một bên, trở mình, chống cằm vỗ vỗ vị trí trước mặt nói: "Lại đây."
"Tristan và Isolde" trong phòng khách vẫn đang phát, nghe nội dung thì có vẻ chuẩn bị sang màn 2.
Chú của Tristan là vua của Cornwall, ông đã ra lệnh cho Tristan đến Ireland để đón công chúa Isolde trở lại làm hoàng hậu của Cornwall.
Tristan và Isolde nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng số phận trớ trêu lại không thể ở bên nhau.
Trong cơn tuyệt vọng, công chúa ra lệnh cho hầu gái chuẩn bị thuốc độc để chết cùng Tristan. Nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng cả hay lại ăn phải thuốc tình yêu mà cô hầu gái đã đánh tráo.
Bị dược tính của thuốc, cả hai không còn kìm chế được cảm xúc, ôm nhau, quấn lấy nhau...
Một bản song ca đầy sóng gió của nam và nữ vang vọng bên tai, rõ ràng là Tristan và Isolde đã uống mê dược, không thể thoát ra.
Tôi chạm vào giường, do dự một lúc, xoay người tắt đèn. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của Thương Mục Kiêu.
"Sao thế? Anh mắc cỡ à?" Thương Mục Kiêu chuẩn xác nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi lên giường.
Tôi im lặng ôm cậu, tựa trán vào vai cậu.
"Bắt đầu thôi." Ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy gì, tôi vẫn không được tự nhiên nhắm mắt lại khi sờ soạng thân thể cậu đến xuống phía dưới.
Nhưng trước khi đến được nơi cần đến, Thương Mục Kiêu đã ngăn tôi lại.
"Đừng vội vàng, em đến trước..." Cậu siết chặt cổ tay tôi, ấn các ngón tay lên gối.
Với những đầu ngón tay nóng bỏng, cậu lần lượt cởi từng cúc áo ngủ của tôi từ dưới lên trên, rồi men theo ngực, đến tận bụng dưới của tôi, cuốn lấy quần ngủ của tôi.
Tôi nuốt nước bọt, trong tiềm thức muốn chặn lại, nhưng vừa mới động đậy, Thương Mục Kiêu đã đoán được động tác của tôi, cúi đầu hôn tôi.
Ngón tay đột nhiên đổi hướng, tôi ôm lấy sườn mặt Thương Mục Kiêu, như thể tôi cũng đã trúng mê dược của tình yêu, trong lòng tôi chỉ còn lại khát vọng dành cho cậu.
Tác giả có điều muốn nói:
Người ta nói rằng tác phẩm "Tristan và Isolde" của Wagner chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tác phẩm "Thế giới như là ý chí và biểu tượng" của Schopenhauer, nếu bạn quan tâm thì có thể tìm hiểu, chuyện này khá thú vị. Những ngày đầu Wagner có mối quan hệ tốt đẹp với Nietzsche nhưng cả hai đã trở mặt nhau thời gian sau đó. Người ta đoán ra nhiều lý do khác nhau, trong đó nổi bật nhất có thể chính là vì Nietzsche cho rằng âm nhạc của Wagner không còn là âm nhạc thuần túy. Ông ấy đã thêm quá nhiều yếu tố tôn giáo, có mục đích mạnh mẽ, quá thực dụng và không còn trong sáng. (Chấp nhận phản bác, đây chỉ là một quan điểm, tôi không thể khẳng định tại sao hai người họ lại trở mặt nhau)
--
Tóm tắt Tristan và Isolde:
Trong truyện cổ Celtic có một câu chuyện tình như thế của chàng Tristan và nàng Isolde. Chuyện kể rằng, Tristan là một chàng trai trẻ được chú của mình - vua Mark xứ Cornwall phái đến Ireland để hộ tống vị hôn thê của ông là công chúa Isolde về nước. Trước khi lên đường, hoàng hậu đã đưa cho con gái một lọ thuốc tình yêu để nàng uống cùng vua Mark trong đêm tân hôn. Ấy vậy mà, số phận run rủi thế nào mà Tristan và Isolde đã vô tình uống lọ thuốc trên đường về. Vậy là đôi trai gái đem lòng yêu nhau. Khi phát giác ra mối tình này, vua Mark vô cùng tức giận vì sự phản bội của người cháu. Ông ra lệnh xử tử Tristan nhưng chàng và người tình đã may mắn chạy thoát và trốn trong rừng sâu. Nhà vua quyết tâm bắt được đôi trai gái nên không ngừng lùng sục. Một đêm nọ, cuối cùng ông cũng tìm được chỗ ẩn nấp của Tristan và Isolde. Cả hai đang say ngủ không hề hay biết đã bị tìm thấy. Nhưng thật kỳ lạ, cả hai nằm bên cạnh nhau nhưng vẫn để một thanh kiếm sắc chia đôi ở giữa, không ai động chạm vào ai. Chứng kiến sự ngay thẳng và tình yêu trong sáng của hai người, vua Mark nguôi cơn giận và quyết định tác thành cho họ... à không, đùa đấy, còn lâu nhé. Nhà vua chỉ chấp nhận tha chết cho họ nhưng Isolde phải ưng thuận làm vợ vua còn Tristan thì rời khỏi vương quốc. Chàng Tristan bắt tàu sang Pháp và làm đám cưới với con gái của một vị công tước, một tiểu thư xinh đẹp cũng có tên là Isolde. Có lẽ Tristan đồng ý lấy nàng không phải vì nhan sắc hay địa vị mà chính bởi cái tên gợi nhớ đến người tình cũ. Rồi đến một ngày nọ, Tristan lâm bệnh nặng. Có lẽ là tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Chàng viết thư cho nàng Isolde - tình yêu đích thực của mình, mong nàng đến gặp một lần. Có như vậy chàng mới có thể hồi phục.Tristan ngày đêm mong ngóng người tình đến nhưng vì bệnh nặng, chàng không thể ra khỏi giường được. Vậy là chàng đành nhờ người vợ hiện tại ra bến cảng ngóng tin. Chàng căn dặn vợ, như trong thư gửi Isolde đã viết, nếu con tàu từ Cornwall cập bến mang buồm trắng thì tức là Isolde có mặt trên tàu, còn nếu con tàu có cánh buồm đen, tức là ngược lại, nàng sẽ không bao giờ đến. Người vợ ra bến cảng và nhìn thấy con tàu mang buồm màu trắng, nhưng vì sự ghen tuông, cô quyết định về nói dối chồng và bảo rằng cánh buồm màu đen. Tristan tuyệt vọng khi nghe tin và trút hơi thở cuối cùng. Khi nàng Isolde đến nơi thì muộn rồi. Quá đau khổ, nàng Isolde cũng qua đời. Từ dưới mộ của 2 người mọc ra 2 cây, cành lá của chúng quấn chặt vào nhau, tựa như số phận của Tristan và Isolde cuối cùng cũng được ở bên nhau mãi mãi.
OK hồi đó OTP của toy có cảnh dduj nhau trên nền nhạc Opera rồi giờ edit cũng gặp cảnh dduj nhau trên nền nhạc giao hưởng........
"Tristan Und Isolde" của Richard Wagner dài gần 4 tiếng, if u know what i mean =))))