Đi vào trong phòng của thím Mai, ánh mắt của Lưu Vũ bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Căn phòng này thật sự được xử lý
rất gọn gàng, cũng không có đồ vật gì bị vứt bỏ bừa bãi, hay lộn xộn.
Nhưng Lưu Vũ vẫn có thể “vô tình” bắt gặp được, vài thứ đồ vật khác thường. Chẳng hạn như, phía trên đầu giường lúc
này là một chiếc quần lót màu đỏ, bên trên dường như còn lưu lại mấy cọng tóc ngắn, hơi xoăn tít lại, trông có vẻ rất kỳ
quặc. Hơn nữa, theo Lưu Vũ nhớ rõ, tóc của thím Mai cũng không nên xoăn như vậy mới đúng?
Chỉ có điều, việc này cũng không quá mức trọng yếu. Đồ vật mà Lưu Vũ muốn tìm, là một vài thứ bằng chứng quan
trọng, có thể dùng để chứng minh thím Mai có liên quan đến cái chết của chồng mình.
Hơn nữa, từ nội dung nói chuyện của hai người bọn họ vào tối hôm đó bên trong miếu thần. Lưu Vũ rất nghi ngờ, đằng
sau cái chết của chú Bạch, nhất định có một ẩn tình nào đó, mà đến lúc này cậu vẫn không thể biết được. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом
Đáng tiếc, những thông tin này Lưu Vũ không có cách nào lục soạt được từ trong suy nghĩ của thím Mai. Thế nên, cậu
chỉ có thể nghĩ ra phương pháp hơi có phần ngốc nghếch này, thử một chút thời vận, không biết có thể tìm thấy được đồ
vật hữu dụng gì không?
Nhưng tìm mãi một hồi, cho đến lúc này ngoài mấy vật dụng cá nhân dùng để sinh hoạt hàng ngày, Lưu Vũ thật sự không
thể tìm thấy bất kỳ thứ gì có liên quan đến bí mật giữa hai người bọn họ.
Hơn nữa, từ bên trong đống quần áo của thím Mai, Lưu Vũ còn tìm thấy mấy bộ đồ cực kỳ hở hang, không biết rõ nó
dùng để làm gì. Nhưng Lưu Vũ có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là trang phục mặc ở nhà, cũng không phải đồ
dùng để mặc mỗi khi đi ra ngoài.
Thế nên, những món đồ này ngoài việc mặc cho đàn ông ngắm, Lưu Vũ thật sự cũng không nghĩ ra được một chút tác
dụng gì. Chính vì vậy, ở trong lòng của Lưu Vũ lúc này, không khỏi âm thầm nhổ lên mấy ngụm nước bọt.
Người phụ nữ này, thật sự là thứ không biết xấu hổ!
Tìm một lúc, cuối cùng cũng không tìm thấy được kết quả gì. Lúc này, Lưu Vũ chỉ có thể buồn bực, xoay người đi ra khỏi
phòng. Thế nhưng, ngay lúc cậu vừa nhấc chân bước đi, đột nhiên dưới chân lại có cảm giác giống như đạp phải một
thứ gì đó.
Thế nên, cậu mới dừng lại, đưa người nhấc chân, cúi đầu nhìn xuống. Lúc này, cậu mới phát hiện ra thứ mà mình đạp
phải, chỉ là một chiếc nhẫn được làm bằng một loại đá màu xanh, có màu sắc khá tối, phía trên còn bám không ít bụi bẩn.
Mặc dù nhìn hình dáng bên ngoài, chiếc nhẫn này trông có vẻ được làm rất tinh tế, tỉ mỉ. Nhưng đối với Lưu Vũ, cậu thật
sự cũng không biết được giá trị chân chính của nó.
Theo cậu thấy, đây chẳng qua là một loại vật phẩm dùng để làm đồ trang sức. Ở trên thị trấn, có mấy gã thanh niên cũng
từng mua thứ tương tự như thế này đeo ở trên ngón tay cái, bộ dáng còn rất kiêu căng, đắc ý. Nhưng sau khi hỏi ra, biết
được giá của một chiếc nhẫn như vậy chỉ có mấy chục ngàn, còn chưa đủ năm phân vàng, trong lòng của cậu không khỏi
khinh thường.
Thế nên, lúc này nhìn thấy chiếc nhẫn cẩm thạch rơi ở trên mặt đất, Lưu Vũ cũng không có ý định cúi xuống nhặt lên.
Cậu đem nó gạt sang một bên, rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng chỉ đi được vài bước, bỗng dưng thân hình của cậu hơi khựng lại. Trong đầu cậu lúc này, đột nhiên nhớ đến trên
tay của chú Bạch cũng từng đeo một chiếc nhẫn giống vậy. Hơn nữa, nhìn chú ấy lúc đó còn rất vui vẻ, thường xuyên
đem nó cầm ở trong tay, nhìn ngắm giống như một thứ đồ vật vô cùng quý giá vậy.
Lúc này, cậu mới quay trở lại phòng, tò mò đem chiếc nhẫn cẩm thạch này nhặt lên. Sau khi đem lớp bụi ở bên ngoài thổi
đi, Lưu Vũ mới tỉ mỉ quan sát, phát hiện ra được hoa văn ở trên chiếc nhẫn này hoàn toàn khác biệt với những gì mà cậu
đã từng thấy. nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом
Phía trên này, giống như một cái đồ án, bên trên có cỏ cây, hoa lá, núi non trùng điệp. Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài, phong
cảnh nơi này dường như rất quen thuộc. Trong lúc nhất thời cậu cũng không rõ, mình đã từng thấy nó ở nơi nào.
Trong lúc Lưu Vũ đang trầm tư suy nghĩ, cậu cũng không để ý thấy, phía trên chiếc nhẫn lúc này đột nhiên hiện lên một
chút linh khí dao động. Mà đang ở bên trong thức hải của Lưu Vũ, Đại Hắc Cẩu giống như phát hiện ra thứ gì, thân hình
của nó bỗng dưng phóng ra ngoài, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn về phía chiếc nhẫn đang cầm ở trên tay Lưu Vũ.
Đột nhiên thấy con chó đen này xuất hiện ở ngay trước mặt, hơn nữa bộ dáng của nó còn hèn mọn như vậy, Lưu Vũ
không khỏi bị dọa cho giật mình, vội vàng lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, cậu rất tức giận, trừng mắt nhìn nó.
Ngay tại lúc này, Hồ Mị Nhi cũng hiện thân, ánh mắt của nàng chỉ nhìn về phía Đại Hắc Cẩu một chút, sau đó mới bắt đầu
chăm chú, nhìn về phía chiếc nhẫn cầm ở trên tay của Lưu Vũ, trong lòng không ngừng tấm tắc, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Chỉ có điều, giọng nói của Đại Hắc Cẩu lúc này bỗng dưng vang lên, làm cho bầu không khí càng thêm trở nên vi diệu.
“Ta còn tưởng là thứ gì tốt, hóa ra chỉ là một kiện linh khí địa giai. Phẩm chất kém như vậy, còn làm cho ta phải tốn công
đi ra quan sát một hồi?! Thật đúng là lãng phí! Hừ!”
Nói xong, thân hình của nó lại lần nữa chui vào bên trong thức hải của Lưu Vũ, hoàn toàn không xem cậu ta ra gì, giống
như, nơi này chính là nhà của nó vậy.
Trong lòng Lưu Vũ lúc này thật sự rất tức giận, chỉ muốn đi vào, đem con chó đen này lôi ra ngoài đánh cho một trận.
Mặc dù cậu không phân biệt được đẳng cấp của chiếc nhẫn này, nhưng cấp bậc của linh khí, cậu vẫn có thể hiểu. Đối với
người tu luyện, ngoài công pháp và tài nguyên dùng để tăng cường thực lực của mình lên, thì linh khí cũng chiếm một vị
trí rất quan trọng.
Mỗi một kiện linh khí, đều được phân chia thành các loại cấp bậc khác nhau, theo thứ tự từ cao đến thấp, đó là: Thiên,
Địa, Huyền, Hoàng.
Mà một kiện linh khí địa giai, đã là đẳng cấp cực cao. Giống như chiếc nhẫn Hồ Mị Nhi đưa cho Lưu Vũ, mặc dù nó là
thánh vật dùng để truyền thừa của Hồ tộc, nhưng cũng chỉ là một kiện linh khí Thiên giai mà thôi. Hơn nữa, số lượng của
linh khí cấp bậc như thế này, cực kỳ thưa thớt.
Chính vì thế, trong giới tu luyện, việc được sở hữu một kiện linh khí có cấp bậc địa giai, đã là bảo vật vô cùng quý giá.
Vậy mà, con chó đen này còn tỏ ý khinh thường, chẳng phải là rất đáng đánh đòn hay sao?
Trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt của Hồ Mị Nhi liên tục nhìn về phía chiếc nhẫn đang cầm ở trên tay của mình, Lưu Vũ cũng nảy sinh tò mò, nhìn về phía nàng hỏi thăm.
“Mị Nhi, ngươi có thể nhận ra lại lịch của chiếc nhẫn này sao?”
Đáng tiếc, lúc này Hồ Mị Nhị lại lắc đầu. Thế nhưng, ánh mắt của nàng thì vẫn không có thu hồi, vẫn nhìn chằm chủ lên trên người của Lưu Vũ.
Mặc dù mấy ngày gần đây, chứng kiến rất nhiều chuyện, tâm tình cũng biến đổi không ngừng. Nhưng bị Hồ Mị Nhi cứ nhìn như vậy, thật sự là Lưu Vũ không thế nào nhịn được, hơi có mấy phần đỏ mặt, giọng nói cũng bắt đầu gắt lên.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ trên mặt của ta có dính thứ gì hay sao?”
Vừa nói, Lưu Vũ cũng vừa cố ý, đưa tay lau lên trên mặt của mình. Nhưng lúc này, cậu ta không có nghĩ đến, Hồ Mị Nhi vậy mà cười lên khúc khích, còn giở giọng trêu đùa.
“Chủ nhân, ngài có biết, lúc này nhìn ngài rất đáng yêu hay không?”
Đột nhiên bị trêu chọc như vậy, Lưu Vũ hơi có mấy phần tức giận, muốn nhào lên đem nàng đè xuống, sau đó hung hăng đánh cho một trận.
Nhưng lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên đây ra, âm thanh của thím Mai vô cùng kinh ngạc, vang lên.
“Tiểu Vũ, con làm gì ở trong này?”