Ban đầu, Lưu Ngọc Khuê rất ngượng ngùng, không biết xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng thấy Lưu Vũ đã đi tới phía trước, cúi thấp người xuống. Đứng ở một bên, ánh mắt của em chồng cũng nhìn qua. Nhất thời, trên khuôn mặt của cô lộ ra một vệt ửng hồng, lúng túng bò lên trên lưng của Lưu Vũ. Sau đó, trong miệng của cô phát ra âm thanh lí nhí.
“Xin lỗi!”
Biết rõ là Lưu Ngọc Khuê muốn nói xin lỗi mình vì chuyện gì. Nhưng Lưu Vũ cũng chỉ cười cười không đáp, nhanh chóng cảm nhận được hai luồng mềm mại áp về phía trên lưng của mình.
Cậu cũng chẳng thèm khách khí, đưa hai tay ôm chặt lấy bờ mông của Lưu Ngọc Khuê, tránh đi ánh mắt dòm ngó của Phạm Thanh Thanh, cố ý bóp mạnh vài cái.
Vốn đang lo lắng, sợ hãi vì bị em chồng phát hiện ra chuyện gì đó. Lúc này đột nhiên bị Lưu Vũ tập kích, sắc mặt của Lưu Ngọc Khuê có chút cứng đờ.
“Cậu…”
Nghe được âm thanh u oán lẫn tức giận của cô truyền vào bên tai, nhưng Lưu Vũ vẫn không e sợ, còn cố ý bóp nặn vài cái.
Sau đó, trên miệng của cậu còn nói ra mấy lời lưu manh.
“Đây là trừng phạt nho nhỏ dành riêng cho chị, vì có một đứa em chồng không biết lý lẽ. Nếu chị có trách, thì hãyđi trách con bé Phạm Thanh Thanh ấy!”
Từ trước đến nay Lưu Vũ là một người rất thành thật, được nhiều phụ nữ trong thôn ưa thích. Lúc này, nghe được những lời như vậy từ chính miệng của cậu, trong lòng Lưu Ngọc Khuê hơi có mấy phần bất ngờ.
Nhưng suy nghĩ lại, chuyện này cũng không thể nào đi trách cậu ta được. Thật sự cô em chồng này của mình quá mức ngang ngược. Nếu như không phải là cậu ta ra tay cứu mạng, thì cô hôm nay khó có thể trở về nguyên vẹn được rồi.
Lưu Ngọc Khuê đang định lên tiếng nói thêm một điều gì đấy, Phạm Thanh Thanh vốn đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn lấy hai người.
“Này, vừa rồi hai người thì thầm cái gì đấy? Có phải là đang nói chuyện yêu đương hay không?”
Nghe được giọng điệu mang theo một chút mùi vị chua chua của Phạm Thanh Thanh, không hiểu sao Lưu Vũ luôn có cảm giác kỳ lạ. Mà Lưu Ngọc Khuê thì sợ đến vỡ mật, vội vàng lắc đầu phủ định.
“Không… không có!”
“Hừ, tốt nhất là nên như vậy, nếu không chuyện này tôi sẽ không để yên cho hai người đâu!”
Cũng không biết cô bé này vì sao phản ứng như vậy, Lưu Vũ lúc này thật sự rất lười để ý đến cô ta. Cậu ta vẫn còn đang mân mê, thưởng thức đồ vật mềm mềm nắm ở trên tay.
Mặc dù lúc này không dám hành động quá mức, nhưng cảm giác da thịt đàn hồi ở trên người của Lưu Ngọc Khuê làm cho Lưu Vũ hơi có một chút hài lòng.
Ít ra, cậu ta cũng không cảm thấy oan uổng, khi vô duyên vô cơ bị cô em chồng kia của cô ta đánh cho một trận.
Biết rõ là bàn tay của Lưu Vũ không được thành thật, nhưng lúc này Lưu Ngọc Khuê tuyệt đối không dám phát ra âm thanh gì, chỉ có thể ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, chịu đựng một ít dày vò.
Chỉ có điều, cảm giác này thật sự hơi có một chút kỳ lạ, vừa xấu hổ, lại vừa mang theo một tia hưng phấn. Trong lòng hơi mang theo một phần kinh hoảng, Lưu Ngọc Khuê cố trấn an bản thân của mình.
“Ngọc Khuê ơi Ngọc Khuê, mày đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì vậy? Không được nghĩ bậy, tuyệt đối không được… a…”
Thế nhưng, cho dù cố gắng trấn an như thế nào, một bộ vị nào đó ở trên người của cô vẫn bị kích thích một cách mãnh liệt, lúc này đã rơi vòng trong trạng thái ẩm ướt.
Mà đi ở phía trước, lúc này Phạm Thanh Thanh hoàn toàn không hay biết gì cả, bước chân của cô vẫn đi thoăn thoắt hướng về phía dưới sườn núi đi xuống.
Bee… bee… bee…
Trong lúc một nhóm ba người đang di chuyển, đột nhiên ở phía bên trong bụi cây ở gần đó, phát ra vài tiếng cừu kêu.
Lúc này, Lưu Vũ vẫn còn đang mải mê thưởng thực cảm xúc tuyệt vời từ trên bàn tay truyền lại. Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Cửu từ trong bụi cây chạy ra ngoài, lao tới dưới chân mình, cậu mới hơi tỏ ra kinh ngạc.
“Tiểu Cửu, mày chạy theo tao đến đây làm gì?”
Bee… bee… bee…
Hiển nhiên Tiểu Cửu chỉ có thể dùng đến âm thanh quen thuộc của nó đáp lại. Nhưng Lưu Vũ nhìn từ biểu hiện ở bên trong ánh mắt của nó, cậu có thể thấy được nó đang lo lắng cho mình.
Nhưng lúc này hai tay vẫn còn đang bận giữ chặt lấy cái mông của Lưu Ngọc Khuê, cậu cũng không thể đi tới an ủi nó.
“Này này, đây là con cừu của anh hay sao?”
Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt linh động của Tiểu Cửu, Phạm Thanh Thanh đột nhiên ngồi xuống, đem cái đầu của nó giữ chặt.
Bee… bee… bee…
Thế nhưng, Tiểu Cửu cực kỳ bài xích hành động thân mật này của Phạm Thanh Thanh, nó tức giận kêu lên vài tiếng, sau đó cố gằng vùng vẫy thoát đi ra ngoài.
Nhìn thấy hành động lúc này của nó, trên khuôn mặt vừa mới hiện ra nụ cười vui vẻ hiếm hoi của Phạm Thanh Thanh, bỗng nhiên tối sầm lại. Sau đó, cô gái này tỏ ra cực kỳ tức giận, muốn vung chân lên đá nó một cái.
Chỉ là, Tiểu Cửu giống như đoán được động tác của Phạm Thanh Thanh, thân hình của nó nhanh chóng nhảy lui về phía sau lưng của Lưu Vũ, trong miệng còn phát ra những âm thanh bất mãn.
Bee… bee… bee…
“Hừ, đồ cái thứ gì chứ? Mày có tin là tao sẽ lột da, xẻ thịt của mày hay không?”
Bị một con cừu nhỏ chống đối, tâm tình của Phạm Thanh Thanh rơi vào trạng thái cực kỳ tồi tệ. Nhưng ngoài miệng thì cô tỏ ra hung ác, thực chất lại chẳng làm ra hành động quá khích nào. Thậm chí, cô còn cố ý tỏ ra ủy khuất, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Tiểu Cửu.
Lần đầu tiên trong đời Lưu Vũ có cảm giác ghen tị với một con cừu. Vừa rồi, rõ ràng cậu chỉ đi tới cứu người, nhưng kết cục bị cô gái này đánh cho một trận, suýt chút nữa thì thừa sống thiếu chết. Lúc này, còn phải làm việc khổ sai. Mặc dù chiếm được một chút tiện nghi, nhưng đây chẳng phải là việc vinh quang gì.
Thế nhưng, ở trước mặt Tiểu Cửu, cô gái tự xưng là “Tiểu Ma Vương” của thôn Kiều, vậy mà lộ ra một mặt thiếu nữ yếu đuối, đây là cái thiên lý gì?
“Được rồi, anh để chị dâu của tôi xuống đây đi!”
Đi qua chỗ dốc núi, gần tới đoạn cầu bắt qua con sông sang thôn, vốn đang một mực im lặng đi về phía trước, Phạm Thanh Thanh đột nhiên xoay người, nhìn lấy Lưu Vũ nói.
Nghe được yêu cầu của cô, Lưu Vũ hiển nhiên là rất vui lòng đồng ý.
Lúc ban đầu chiếm được tiện nghi ở trên người của Lưu Ngọc Khuê, Lưu Vũ còn có một chút cảm giác thú vị nho nhỏ. Nhưng đi lâu như vậy, cậu mới cảm thấy chuyện này chẳng hề thú vị một chút nào.
Lúc này, hai tay của cậu đã trở nên mỏi nhừ. Phía sau lưng, cũng không biết rõ là mồ hôi của bản thân, hay là mồ hôi của Lưu Ngọc Khuê đang trộn lẫn vào nhau, xen kẽ là một chút ươn ướt, vô cùng khó tả.
Nhìn theo bóng lưng của hai người đã đi xa, Lưu Vũ cũng nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình.
Nhưng lúc này, ở phía trước mặt của cậu, Hồ Mị Nhi đột nhiên hiện ra, bên trong ánh mắt còn mang theo một chút trêu chọc.
“Chủ nhân, ngài không nỡ sao?”
Nghe được âm thanh này của nàng, Lưu Vũ không khỏi tức giận, trừng mắt, nói.
“Còn cười được nữa sao?”