Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 52: Đau Lòng Thật Đấy




-…: Uống một ngụm trà “Không ngờ hắn lại có thể dễ dàng tiêu diệt bọn người nhị hoàng tử như vậy. Chúng ta không thể xem thường hắn rồi ”

-Liêu Thái Sư: “Chủ tử có nghĩ là hắn đang theo phe Đại Hoàng Tử không.”

-…: “Không chắc, nhưng ta chắc hắn đang dọn đường cho tân đế vương.”

-Liêu Thái Sư: “Hắn là ai mà có thể. Thần sẽ nói Lãnh nhi chăm sóc hắn, nếu hắn đang âm thầm theo phe Đại Hoàng Tử thì tìm cách chia rẽ.”

-…: “Ừ, nhưng nên nhớ bảo Liêu Cao Lãnh hắn cũng phải cẩn thận tránh bị bại lộ bản thận.”

-Liêu Thái Sư: “Thần đã rõ. À thận nhận được tin báo từ thái tử nước láng giềng.”

-…: “Ừ, chúng ta cũng nên chuẩn bị đoán tiếp.” Ánh mắt sắc lạnh /Bạch Gia Khang ngươi nên bảo trọng tính mạng mình đi./

--------------------

Anh bị hoàng thượng trách tội tự ý đi đến núi Mộc Hưng. Nên đã bị bắt đến tàn kinh các chép luận kinh một ngày. Hôm nay anh mới được thả về. Anh bước về phủ với vẻ đờ đẩn và mệt mỏi vô cùng.

-Lục Minh: “Tam công tử! Người về rồi.”

-Bạch Tử Khiêm: “Ừ, Quận chúa đâu?”

-Lục Minh: “Đang tiếp khách ở biệt viện.”

-Bạch Tử Khiêm: “Ta đi tắm chút.”

-Lục Minh: “Người có muốn dùng gì không công tử?”



-Bạch Tử Khiêm: “Không, ta chỉ muốn nằm nghỉ ngơi.”

Tại hiên đình biệt viện

-Liêu Cao Lãnh: Đỡ nàng “Đinh Yên cẩn thận.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh đứng lặng nhìn thấy viễn cảnh trước mắt.

-Triệu Đinh Yên: Nhìn thấy anh nàng vội đứng dậy chỉnh lại trang phục “Đa tạ.” /Về rồi sao? Không biết có nghĩ vớ vẫn gì không nữa./

-Liêu Cao Lãnh: Cười “Đinh Yên muội không sao là được rồi.”

-Đại Công Chúa: “Hôm đó nhớ đến sớm. Với tìm thêm thông tin chúng ta sẽ có lợi.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh nhanh chóng lướt qua bọn họ mà đi về phòng /Giọng nói cử chỉ luôn nhẹ nhàng nhỉ? Nương tử trước mắt cùng với ý trung nhân vui vẻ mà mình còn không có quyền để nói gì. Đúng là… đau lòng thật đấy nàng ơi./

--------------------

Sao khi tiễn khách nàng cũng nhanh chóng về phòng. Để tìm người mà nàng trông chờ một tuần trăng mới được gặp.

-Triệu Đinh Yên: Mặt không hề biểu đạt cảm xúc nhưng trong lòng là vô cùng vui mừng. Mở cửa phòng“~ Cạch ~”

-Bạch Tử Khiêm: Nằm ngay ngắn trên ghế trường. Mắt nhắm tịt lại. Hơi thở điều điều. Tiếng ngáy rất nhỏ “khò ~ khò ~ khò ~”

-Triệu Đinh Yên: Đi đến ghế trường, nhìn người đang say giấc “Ngủ rồi sao? Mặt sao lại hóc hác thế chứ.” Ngồi cạnh mép ghế. Một tay vuốt từng nét trên gương mặt anh. Tay còn lại năm lấy tay anh “Như chỉ có xương không vậy nè.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh mệt mỏi quá mà chìm vào giấc ngủ, nên anh không thể thấy được người anh thương lại quan tâm anh. Nếu anh biết được sẽ không biết vui mừng như thế nào nữa “~ khò ~ khò ~ khò ~”



Anh thức giấc thì trăng đã mọc.

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn trên bàn đầy ấp là muốn ăn, Anh cũng không quá bất ngờ. Ngược lại mặt có phần bất mãn.

(Nhớ lại) /Đại Công Chúa: “Hôm đó nhớ đến sớm. Với tìm thêm thông tin chúng ta điều sẽ có lợi.”/

(Hiện Tại) Anh đi rửa mặt thay y phục bước ra thì thấy nàng ngồi đợi tại bàn ăn.

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh ôn giọng “Quận mã đã dậy rồi thì cùng ngồi xuống dùng bữa.”

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn ra ngoài cửa sổ “Giờ cũng khuya rồi mà quận chúa chưa dùng bữa sao.”

-Triệu Đinh Yên: Mút một chén cơm đưa đến trước anh “Là đợi quận mã cùng dùng.” Nhìn anh.

-Bạch Tử Khiêm: Nhận lấy nhưng không nhìn nàng mà trực tiếp lùa cơm vào miệng. Nuốt xuống rồi nói “Sao này cứ ăn trước không cần đợi.”

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Sao Quận mã lại nói vậy. Ăn hai người sẽ vui hơn chứa?” Gắp một ít thịt và cá vào chén anh. Anh lúc này thấy và nhíu nhẹ mài. Nàng thấy thế liền nói “Trông quận mã xanh xao mà còn gầy đi chắc chỉ còn xương thôi. Nên là đừng chê mà dùng thêm thịt cá cho có sức. Sau lại ăn món mình thích.”

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn vào chén mình rồi cũng lùa ăn. Không nói gì cũng trực tiếp gắp vài muốn bỏ vào chén nàng.

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh /Chỉ cần như này có phải là quá hạnh phúc rồi không!/ Nhẹ cười “Ăn nhiều vào. Ừ Thanh Di nhắc Quận mã đi mất tâm cả tuần, nên gửi lời sau khi về thì đến thăm Thăng nhi.”

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn nàng với vẻ bất ngờ /Ủa tưởng hỏi gì nữa chớ./ “Mai tôi đến thăm. Cô có muốn cùng?”

-Triệu Đinh Yên: “Sẽ cùng đi.”

Bữa ăn diễn ra trong sự bình yên với sự hài lòng của cả hai người. Trong lòng anh lại ước thời gian giữa cả hai chỉ dừng lại ở đây. Nàng lại cảm thấy hạnh phúc khi có anh bên cạnh như lúc này.