"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 4




Một tuần hương kết thúc, mọi người đều nín thở chờ đợi Vương gia chấm bài thi viết, xong xuôi hết mới bước vào vòng tiếp theo – đấy là nếu vượt được vũ môn.

Từ khi cầm bút lên đến khi nộp bài, Tư Duệ cứ vậy mà bất động, cả thân thể cứng đờ.

Cô biết chắc chắn mình sẽ trượt, phát tiết đến mức cuối giờ định ghi câu chửi rủa: "--Ngươi điên rồi sao?--" May mắn cho đám người đó, cô chỉ mới ghi được chữ "--Ngươi--" , chưa xong lời chửi rủa thì đã hết giờ. Thậm chí thứ bút lông này cũng làm Tư Duệ muốn phát điên, nguệch ngoạc mãi mới xong nổi một chữ, không còn tâm trạng làm bất kể điều gì.

Tư Duệ thẫn thờ như vậy là nghĩ đến cảnh hai người anh em chí cốt đều vượt qua vòng thi, thậm chí là cười cợt vì cô quá vô dụng. Tự trọng của cô bị đả kích sâu sắc.

Thôi đi về, ngồi đây chỉ thêm nhục nhã!!!. Truyện Gia Đấu

"Vương gia đã chấm bài xong, các thí sinh sau sẽ được vào vòng cuối cùng, có tổng cộng 20 thí sinh được chọn. ta sẽ đọc số hiệu: 1, 9, 22, 10..."

Tư Duệ chán nản cứ vậy xách theo túi vải, ủ rũ rời khỏi nơi này trước tất thảy con mắt ngạc nhiên của mọi người.

"Tiểu thư, Tam-tài-đại-phú..." Tiểu Dĩnh kinh ngạc hướng Uyển Dư.

Uyển Dư đương nhiên bất ngờ, sau đó nàng nghĩ ra chuyện gì đấy, lập tức nâng tay che miệng.

Tiểu Dĩnh thấy chủ nhân cười đến híp mắt, trong lòng càng thêm tò mò: "Tiểu thư, sao công tử đó bỏ đi vậy?"

"Sẽ quay lại ngay thôi!" Uyển Dư ánh mắt thâm sâu, vẫn nhìn theo bóng lưng người nọ đang đứng ngay trước đại môn.

"Và cuối cùng là thí sinh hiệu 13! Những người không có tên, lập tức rời khỏi phủ!" Quản thi lớn tiếng truyền đạt,

H-H-Hả???

Tư Duệ cả kinh, tức khắc xoay người.

Cô chớp mắt liên tục, thậm chí là nhìn lại số hiệu được thêu trên áo.

Vẫn là không tin được, liều mạng lao nhanh như một mũi tên đến chỗ quản thi.

Quản thi nhíu mày vì hành động lỗ mãng này, hắn nhìn về phía Nhan Vương gia cùng Quận chúa, khi thấy ánh mắt không sao đâu của cả hai mới dãn chân mày ra.

13, 13, 13... Đúng là tên mình có trong danh sách!!!!

Tư Duệ gào thét sung sướng trong lòng, ánh mắt long lanh xúc động nhìn quản thi khiến hắn hình thành sợ hãi mà lùi lại thủ thân.

Cô cười hì hì vô hại với quản thi, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo về vị trí mọi người đang xếp hàng.

Uyển Dư nhịn cười, mỗi lúc càng thích thú quan sát động thái của thí sinh mang áo thêu con số thập-tam.

Hahahaha, may mắn thật, không hiểu sao mình được vào vòng trong!!! Tư Duệ híp mắt, cười ngoác miệng.

"Trước khi sang vòng sau, ta có đôi lời muốn nói!"

Nhan Vương gia đánh tiếng, tất cả im bặt, tập trung lắng nghe.

"Để phần thi căng thẳng và quyết tâm hơn. Ta sẽ nói ra cái tên đang xếp đầu trong lòng mình!"

Vài tiếng nuốt khan nổi lên.

Duy nhất Tư Duệ vẫn không quan tâm, chỉ tủm tỉm cười khi nghĩ về sự thần kỳ mình nhận được, cô còn ngầm định, từ giờ con số 13 sẽ là con số may mắn của cuộc đời cô nữa kìa.

"Thí sinh mang hiệu 13, Lâm Tư Duệ! Hiện tại người này đang đứng đầu!"



H-H-H-Hả?

Tất cả cặp mắt đều đổ dồn về chỗ này.

Tư Duệ méo xệch mặt mũi, thậm chí còn nghĩ mình nghe nhầm, hoặc lão Vương gia đại nhân kia hồ đồ nói lung tung, không thể nào qua phần thi thứ hai mình vẫn đứng đầu cho được.

Mà gác lại chuyện đó qua một bên, Tư Duệ hiện tại đã nhận ra hoàn cảnh của mình: tất cả đều đang coi cô là kẻ thù.

Lão già chết tiệt, sao lại bô bô ra như vậy???

Tư Duệ không lấy làm vinh dự, khốn khổ cúi gằm mặt xuống.

"Đứng đầu vòng đầu tiên, Lâm Tư Duệ hoàn thành phần thi sớm nhất, một người có sức khoẻ và sức chịu đựng bền bỉ, rất đáng biểu dương. Ta không ngờ đến phần thi thứ hai, y vẫn đứng đầu. Quả là kẻ có trí lực nữa, hết sức ưng ý!" Nhan Vương gia vừa vuốt chòm râu, vừa tấm tắc khen ngợi.

C-C-Cái gì? Đứng đầu vòng hai? Ông ta bị điên rồi sao?

Tư Duệ nghệt mặt, miệng còn há ra, không hiểu nổi diễn biến hiện tại.

Nhan Vương gia đắc ý, đưa tờ bài thi của Tư Duệ lên trước mọi người, mở căng đáp án cô viết cho toàn bộ những kẻ khác chiêm ngưỡng.

"Một đáp án, một chữ "Ngươi" duy nhất! Khí phách nam nhi, không dông dài, lại vô cùng sâu sắc. Tất cả các ngươi, khi các ngươi là người của phủ Vương gia, nơi này sẽ là nhà của các ngươi. Vậy nhà của các ngươi, không phải là "Ta" hay sao? Lòng trung thành của các ngươi sẽ đổ về ta. Một đáp án xuất sắc đến vậy, đến ta cũng không thể cơ liệu đến, quả thực học thức hết sức uyên thâm!"

K-Không có... Tôi chỉ định chửi rủa ông ra đề khiến tôi không hiểu nổi đang hỏi cái gì thôi...

Tư Duệ tái xanh mặt mũi, hiểu lầm đã đành, giờ cái hiểu lầm này kéo theo một tá kẻ thù, thậm chí còn kéo thêm kỳ vọng của Nhan Vương gia. Cô biết đến vòng ba nếu không thể thể hiện xuất sắc chính là dấu chấm hết. Không được chú ý đã đành, bây giờ được chú trọng đến vậy, không thể nào không bán mạng cho cái vòng thi sắp tới.

"Các ngươi hãy cố gắng mà đánh bại Lâm Tư Duệ nếu muốn ta để ý. Còn Lâm Tư Duệ..." Nhan Vương gia liếc nhìn sang phía cô.

"Â-ÂN???" Tư Duệ giật thót, lập tức đứng lên.

"Ngươi cũng hãy cố gắng mà đánh bại những người khác, để bảo tồn vị trí dẫn đầu!"

"Â-ÂN!!!"

"Được rồi, phần thi thứ ba bắt đầu!!!"

.

["Nghe đây hảo chí cốt, tôi có câu hỏi muốn hỏi các cậu!" Bân Bân nghiêm túc, trước khi ba người tách nhau mỗi người một ngả, anh khoác cổ hai người bạn thân của mình, ba gương mặt xích lại gần nhau. Tiếp lời: "Tôi lên được chức vụ Giám đốc, các cậu thấy tôi có phải người thành đạt không?"

"Đương nhiên! Hết sức thành đạt!" Không hẹn, cả Tư Duệ là Quốc Thành nâng ngón tay cái lên, biểu quyết.

"Phải, và để đạt được thành tựu đó, tôi đã tuân theo rất nhiều nguyên tắc. Nên tôi có đôi lời muốn dặn dò các cậu, và yêu cầu các cậu tuân thủ triệt để. Mục tiêu là tích đủ tiền để lập một quân đội hùng hậu đi tìm khu rừng chết dẫm kia!"

Ực

Tư Duệ cùng Quốc Thành nuốt khan, gật gật đầu nghiêm túc: "Cậu cứ chỉ bảo!"

"Thứ nhất: Phải tuyệt đối bảo quản tiền an toàn!"

"Thứ hai: Phải tuyệt đối tiết kiệm, hà tiện cũng được, nhất định phải bằng sống bằng chết tích cóp từng đồng!"

"Thứ ba: Chúng ta không phải người ở đây, nếu vô sỉ mà kiếm được tiền, nếu vô sỉ mà giữ được mạng, nếu vô sỉ mà tránh phiền phức thì cứ vậy đi. Không cần quan tâm ai đánh giá, vì chúng ta KHÔNG, PHẢI, NGƯỜI, Ở, ĐÂY!!!"

"Cuối cùng: Cấm yêu đương! Tuyệt đối không được liên quan gì đến tình cảm với người ở thời đại này. Phải nhớ rõ!"



Tư Duệ và Quốc Thành đương nhiên hiểu những lời này, tức khắc quyết tâm cao trào, gật cái rụp dứt khoát.

"Bốn điều này bọn tôi sẽ không quên!" Tư Duệ chắc nịch.

"Chắc chắn khắc cốt ghi tâm!" Quốc Thành bồi thêm một câu.

"Tốt lắm! Tôi thăm dò rồi, cứ 28 ngày sẽ có một ngày phép coi như một tháng giống khi chúng ta còn ở hiện thực, tính từ lúc đi làm. Vì vậy nếu chúng ta đỗ hết, cứ cuối tháng đều tập trung về nhà. Với căn hầm mới dựng công phu, chắc chắn sẽ không ai có thể tìm thấy tiền của chúng ta. Để lương tại đó sau mỗi tháng, hiểu chứ!?" Bân Bân dặn dò thêm.

"Rất hiểu!" Tư Duệ và Quốc Thành đồng thanh.

"Được rồi, giờ chúng ta đi thôi! Nhất định phải đỗ!"

"ĐƯỢC!!!"]

.

"Vậy Lâm thị vệ, tại sao ngươi lại mạo hiểm với đáp án ngắn ngủi như vậy, Nhan Uyển Dư ta hết sức tò mò đấy!"

"..."

Tư Duệ giây phút nhận ra người hôm trước cô đắc tội tại tửu lâu là Quận chúa thì đã tái xanh gương mặt, đến khi nàng cất lời hỏi nguyên nhân về đáp án được ghi ở vòng thứ hai, từ xanh chuyển thành trắng bệch, không có chút huyết sắc.

Có một điều ở Tư Duệ, rõ ràng có tự trọng. Đối phương khen ngợi một việc cô ăn may đã ngượng lắm rồi, chỉ hận không thể mở mồm giải thích. Phải bỏ đi, tự trọng gì tầm này cũng chỉ đáng vứt cho quạ tha – cô nghĩ thầm: Sống sót và cầm tiền về mới mới là quan trọng, trở về Bắc Kinh sống cuộc sống hiện đại tươi đẹp mới là thứ mình nhất định phải thực hiện! Tư Duệ hạ quyết tâm.

"Ha... Ha... L-Liều mạng là sở trường của ta... Ha...Ha...Ha..." Mình không thể nói là ăn may được, nói ra chắc chắn sẽ bị đuổi....

"Vậy sao?" Uyển Dư thâm sâu đánh giá: Nói dối tệ thật!

"Ân!" Tư Duệ không dám đối diện đôi mắt Quận chúa, đảo ánh nhìn sang chỗ khác tức thì.

Đối với người không muốn nói tiếp, Uyển Dư cũng không làm khó. Nàng nén nụ cười, vẫn giữ thái độ thản nhiên: "Xem ra Lâm thị vệ là lợi hại nhất trong các nam nhân cường tráng hôm nay. Trí dũng đều vẹn toàn. Làm thị vệ cho ta chỉ sợ ngươi chịu uỷ khuất!"

Tiền độ rộng mở chắc chắn sẽ không uỷ khuất! Tư Duệ mắt sáng lên, nhưng không vì vậy mà lỡ lời câu nào hết. Cô đáp: "Ta nhất định là sẽ bảo vệ người tuyệt đối, không để ai bắt nạt người!!!"

Bắt nạt sao? Uyển Dư chớp chớp mắt mấy cái, sau cùng cũng phải bật cười. Nụ cười của nàng vô cùng xinh đẹp nữ tính, cùng điểm xuyến má lúm lại càng tôn thêm nhan sắc đệ nhất giai nhân chốn kinh thành.

Thấy Uyển Dư bật cười, Tư Duệ khó hiểu ngẫm nghĩ lại, nhớ ra người đối diện là Quận chúa thì cảm thấy trong lời nói có phần ngu ngốc lại trẻ con, tức khắc lần nữa cúi người cung kính chỉnh sửa: "L-Là... Thần sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ người!"

"Nghe vậy ta hết sức yên tâm!" Uyển Dư gật đầu, nói tiếp: "Ngươi được thu xếp ở khá gần chỗ với ta. Mà ta vốn là Quận chúa, phủ ta toàn tỳ nữ, nam nhân như ngươi có bất tiện không?"

Không bất tiện, tôi còn đang mừng rớt nước mắt đây... Tư Duệ nuốt lại lời này, cô biết nếu nói ra bản thân sẽ rất giống biến thái. Cô dứt khoát không phải người ngu ngốc.

"Ta không quan tâm đến người khác, người ta cần bảo vệ là người. Nếu người không bất tiện thì ta cũng vậy!"

Sao?

Mỗi lời nói ra của Tư Duệ đưa Uyển Dư từ ngạc nhiên đến thích thú. Cách ăn nói của Tư Duệ không hề giống người khác. Kẻ khác sẽ khéo léo hơn rất nhiều, hầu như là sẽ khẳng định cư xử hợp tình hợp lý, không để tỳ nữ xung quanh khó xử. Nhưng người kia vào thẳng trọng tâm, tuy có phần ích kỷ, nhưng lại là kiểu ích kỷ không thể khiến nàng ghét bỏ.

Có thể hiểu là quan tâm đến chủ tử, nên cái ích kỷ này hoàn toàn được chấp nhận.

Đuôi mắt Uyển Dư lại mang theo ý cười: "Được rồi, vậy Lâm thị vệ, có câu hỏi gì dành cho ta không?"

"À..." Tư Duệ sáng lạn ở gương mặt, như chỉ chờ câu hỏi này từ nãy đến giờ vậy, "Lương một tháng của ta là bao nhiêu vậy?"

"..."