Chương 7: Vào Cung
“Thật may, mặc dù b·ị t·hương nặng nhưng không trí mạng, do nàng đang dùng bí pháp trị thương trong Phá Quân thần công của Triệu Gia khiến cho hô hấp của nàng trở nên mỏng manh chứ cũng hoàn toàn là mất đi. Các ngươi có thể yên tâm được rồi.”
Người vừa nói là Thạch Sơn, hắn vừa là lão sư của Quốc Tử Giám chuyên dạy về y thuật cũng vừa là ngự y của hoàng cung.
Nghe hắn nói vậy, tất cả lão sư đang ở trong phòng của Từ Trúc mới thở phào nhẹ nhõm. Không ai dám tưởng tượng lửa giận của Triệu gia sẽ lớn đến cỡ nào nếu con gái của Long Uy đại tướng quân c·hết ngay tại ngày đầu nhập học ở Quốc Tử Giám.
Nên biết Thanh Long quân dưới trướng của cha Triệu Phi Yến là một trong năm binh chủng mạnh nhất của Đại Lý quốc, còn chưa kể cha nàng - Long Uy tướng quân là một vị Vương Giả trăm phần trăm, dù là viện trưởng của Quốc Tử Giám cũng chỉ mới là Đại Thừa đỉnh phong thôi.
Thạch Sơn đợi các đồng nghiệp của mình bình tĩnh xuống hắn liền nói:
“Vết thương của Triệu Phi Yến rất nặng, miệng v·ết t·hương lại có ma độc ăn mòn khiến cho dù nàng thân có thần công hộ thể cũng không thể liền trị lành v·ết t·hương được, nàng chỉ có thể tạm thời áp chế để v·ết t·hương không bộc phát thôi, may mà ta phát hiện kịp thời nếu chậm nữa canh giờ nữa nàng liền thân tử.”.
Hắn dừng một chút nhìn tất cả các lão sư ở đây một lượt liền nói:
“Vết thương có ma độc là đặc trưng của việc trúng ma công, mặc dù Hắc Ám Thần Điện đã tuyệt tích gần năm ngàn năm nhưng tư liệu về bọn chúng vẫn còn rất nhiều, các ngươi hiểu việc này có ý nghĩa gì chứ?”.
Các lão sư bắt đầu xôn xao một trận ai cũng thần sắc lo lắng.
“Xem ra Ma Điện lại muốn một lần nữa ngóc đầu dậy, lần này bọn chúng t·ấn c·ông chắc hẳn là vì muốn c·ướp lấy Chân Hồn Khí của Triệu Phi Yến, bất quá rất may là nàng được cứu kịp thời “.
Người vừa nói là Lâm lão sư tên đầy đủ là Lâm Thừa Chí, hắn là lão sư dạy kiếm đạo đồng thời cũng kiêm luôn giám thị của Quốc Tử Giám.
Hắn lại nói:
“Hi vọng nàng mau tỉnh dậy để giúp chúng ta tìm hiểu thêm manh mối. Việc này can hệ trọng đại không phải chúng ta có thể quyết định được, ta phải mau chóng báo cho viện trưởng, đồng thời cũng cần phải phái người báo cho Triệu tướng quân. Các ngươi ở đây coi chừng nàng, ta xin được đi trước.”.
Nói rồi hắn chắp tay xá chào các lão sư rồi đi mất, hắn lúc này cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài chuyến này tám thành bị viện trưởng trách mắng, thậm chí còn bị trừ lương bổng, hắn cũng chỉ biết rủa thầm, thủ đoạn của bọn chúng quá mức quỷ dị, dù hắn đã cho người đi tuần suốt đêm, thậm chí mở ra trận pháp cũng không ngăn được thủ đoạn của Hắc Ám Thần Điện.
Từ Trúc lúc này vẫn còn đang ngồi ở văn phòng lão sư, vì sự việc quá nghiêm trọng nên các lão sư liền để nàng ngồi chờ ở đây, lúc này nàng đang được các nữ lão sư chăm sóc, người thì pha trà cho nàng, người thì hát cho nàng nghe, người thì ôm nàng vào lòng vỗ về.
Nếu là bình thường thì Từ trúc tám thành là sướng ngất vì được các nữ lão sư săn sóc như vậy, nhất là nữ lão sư đang ôm nàng vào lòng có bộ ngực rất lớn ít nhất cũng F cup~. Bất quá bây giờ nàng cũng chả có tâm trạng mà thưởng thức sự ôn nhu của các nữ lão sư, nàng chỉ muốn được về Địa Cầu, thế giới này cũng quá đáng sợ rồi.
Cũng may nhóm các lão sư đi cũng không quá lâu, sau khi nàng thấy Mã Vân Lạc về nàng liền ngồi dậy nhìn hắn.
Mã Vân Lạc lúc này tâm trạng cũng rối bời, không ngờ ma tộc lại một lần nữa trỗi dậy n·ạn n·hân đầu tiên lại là học sinh của hắn, khiến hắn trên đường về luôn tự trách bản thân không bảo vệ tốt học sinh của mình, nhưng khi hắn nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của Từ Trúc tâm hắn lại mềm xuống, hắn ôn tồn nói:
“Yến tỉ tỉ của ngươi không sao, Thạch Sơn lão sư đã chữa trị và kê đơn thuốc cho nàng, không quá mấy ngày nữa ngươi lại được gặp nàng thôi.”.
Chuyện về ma tộc can hệ quá trọng đại hắn cũng không muốn nói cho Từ Trúc biết.
Từ Trúc nghe vậy liền thở phào nói:
“Thật tốt quá…”
Nàng lúc này tâm rất mệt, nàng chỉ muốn được ngủ một giấc, nàng hi vọng khi tỉnh lại tất cả chỉ là một giấc mộng thôi.
Bỗng sau lưng Mã Vân Lạc vang lên tiếng của Đại Tổng Quản: “Tiểu Quận Chúa ngài không sao chứ, nếu ngài có việc gì ta liền không biết ăn nói sao với Từ phu nhân và Thái Tử. "
Hắn bước vào thấy Từ Trúc không bị làm sao hắn mới thở ra một hơi rồi nói:
"Ta vốn đợi ngài ở Từ phủ cùng với Từ phu nhân, nhưng thật lâu không thấy ngài về ta sợ có chuyện không hay nên ngay lập tức đến đây tìm ngài.”
Thật ra Đại Tổng Quản đúng là có đến Từ phủ gặp Từ phu nhân để đón Từ Trúc đi dự lễ nhận sắc phong quận chúa, tuy nhiên hắn đợi khá lâu không thấy nàng về nên hắn tính về trước chỉ để lại một tên tiểu thái giám ở Từ phủ đợi nàng về rồi mới mang nàng tới hoàng cung.
Nhưng trên đường về hắn lại nhân được tin báo từ tai mắt của hắn cài trong Quốc Tử Giám, hắn liền ngay lập tức chạy một mạch tới Quốc Tử Giám, lòng thầm cầu nguyện Từ Trúc tốt nhất đừng b·ị t·hương, nếu không hắn nhất định nhận lấy lửa giận ngập trời của Thái Tử, chỉ cần nghĩ tới Thái Tử tức giận hắn liền không rét mà run. Còn Triệu Phi Yến sống c·hết thế nào, hắn còn chưa để vào mắt.
Từ Trúc cũng không ngờ Đại Tổng Quản đến tận đây kiếm nàng, lòng nàng có chút cảm động. Nàng nói:
“Cảm ơn Đại Tổng Quản đã quan tâm, ta thật sự không sao, chẳng qua ta thấy có chút mệt, mong Đại Tổng Quản cho ta thời gian nghỉ ngơi, sau đó ta lập tức về nhà thay y phục để vào hoàng cung dự lễ.”
Đại Tổng Quản nghe nàng nói vậy liền đáp: “Quận chúa yên tâm, y phục của ngài ta đã chuẩn bị sẵn, còn nếu ngài mệt thì ngài có thể lên xe ngựa của ta nghỉ ngơi trong khi khởi hành tới hoàng cung, không phải khoe khoang chứ xe ngựa ta cũng được coi là trân phẩm, đảm bảo sẽ không làm phiền quận chúa nghỉ ngơi.”.
“Vậy thì làm phiền Đại Tổng Quản rồi....”.
Nói rồi nàng liền cáo biệt các lão sư mà theo Đại Tổng Quản lên xe ngựa, mặc dù nàng còn muốn nằm trong lòng các nữ lão sư hưởng thụ tiếp đãi ngộ mát xa 5 sao, nhưng Đại Tổng Quản đã đến tận nơi để mời nàng cũng không tiện tiếp tục từ chối.
Xe ngựa của Đại Tổng Quản rất xa hoa, ngựa kéo xe chính là bốn con tuấn mã, bên trong lẫn bên ngoài đều được chạm khắc tinh xảo, hai bên lại có cửa sổ đang phủ màn che bằng lụa mỏng màu xanh, bên trong lại có sẵn nệm ngồi rất êm. Nàng vừa lên xe ngựa liền dựa vào thành xe ngồi ngủ, nàng thật sự quá mệt tâm, cả buổi sáng nàng khóc rất nhiều, chưa kể nàng còn chưa ăn sáng bình thường không ăn sáng đã đủ khiến nàng thấy cả người khó chịu toàn thân không có sức lực.
Đoàn người ngựa cũng nhanh chóng khởi hành, xe ngựa chạy rất êm không hề xốc nảy, Đại Tổng Quản cũng không vào xe ngựa Từ Trúc, đoán Đại Tổng Quản muốn cho nàng được an tĩnh nghỉ ngơi nên mới không lên cùng. Nàng mau chóng ngủ th·iếp đi, khi tỉnh lại nàng thấy mình dường như đã ở trong hoàng cung.
Lúc này nàng đang nằm trên một cái giường lớn màu vàng, xung quanh được bài trí rất xa hoa, nàng chỉ cần hơi nhìn liền biết những vật bài trí xung quanh đều có giá trị trên trời. Hơn nữa, trong không khí lại thoang thoảng một loại hương liệu mà nàng không biết tên, nàng ngửi một hơi liền thấy tinh thần thoải mái.
Bỗng có một người đẩy cửa bước vào phòng, đó là một thiếu niên mặc đồ trắng, hắn không đeo bất kỳ món trang sức hay ngọc bội tùy thân nào, nhưng vừa nhìn vào đã thấy hắn toát lên vẻ cao sang quyền quý. Thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, nhìn khá thanh tú, đặc biệt nhất là ánh mắt của hắn ánh lên quang mang của trí tuệ, nhưng lại cũng có chút đạm mạc.
Trong khi Từ Trúc đánh giá thiếu niên, thì thiếu niên cũng đang nhìn ngắm nàng.
Từ Trúc lúc này mặc một bộ quần áo vàng nhạt,nàng cũng không đeo bất cứ trang sức nào, tóc nàng không được buột quá cầu kỳ, chỉ đơn giản hơi cột lên làm nàng có mấy phần anh khí. Tuy nhiên do nàng khá mệt mỏi nên mất đi vẻ tinh anh thường ngày, đôi mắt nàng trong suốt nhưng lại có mấy phần buồn bã. Bản thân Từ Trúc vốn rất khả ái, nay lại thêm mấy phần thành thục yểu điệu đôi phần an tĩnh, khiến nàng cứ như là tiểu tiên nữ ở thiên đình vì chịu phạt mà bị đày xuống phàm trần chịu khổ.
Thiếu niên vừa nhìn thấy Từ Trúc liền khá kinh diễm, phải nói khí chất và dung mạo của Từ Trúc rất hợp ý hắn, thậm chí cách ăn mặc của hai người cũng khá giống nhau, nhưng rất nhanh thiếu niên liền điều chỉnh lại tâm thái của mình. Hắn lại đánh giá Từ Trúc một lát thấy mí mắt nàng còn hơi sưng vì khóc, hắn mới nói:
“Ngươi vì sao lại khóc ?”.
Nàng cũng không liền trả lời hắn mà hỏi lại: “ Ngài là Thái Tử điện hạ?”.
Hắn cũng không trả lời nàng, mà tiếp tục gặng hỏi: “Là ai làm ngươi khóc?”.
Từ Trúc vẫn không đáp lại hắn mà là tính xoay người ngồi dậy nói chuyện. Thiếu niên thấy vậy liền nói:
“Không cần phải hành lễ, ta đến đây cũng chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện, hỏi xong liền đi, ngươi cứ nằm đó nghỉ dưỡng là được.”
Từ Trúc ngạc nhiên âm thầm nhả rãnh: “ Ai thèm hành lễ với ngươi, ta chính là muốn ngồi dậy nói chuyện, ngươi lớn lên mới có một khúc lại muốn ta hành lễ với ngươi không sợ tổn thọ à.”. Bất quá qua đó nàng biết được thiếu niên trước mặt chắc chắn là đương kim Thái Tử của Đại Lý quốc.
Lời đồn về Thái Tử nàng đã được nghe rất nhiều, nào là bạo ngược lãnh khốc vô tình, nào là g·iết người như ngóe, máu lạnh bất cận nhân tình, v..v… Nay nàng mới thấy đó chẳng qua đồn đại bậy bạ, Thái Tử bất quá chỉ là một cái nhóc tỳ sao có thể cái gì mà g·iết người như ngóe được.
Nàng âm thầm bĩu môi bất quá nàng cũng không dám lộ ra ngoài mặt nên hơi cúi đầu. Thái Tử từ ngoài nhìn vào liền thấy Từ Trúc như con chim nhỏ vì quá sợ hãi mà không dám nhìn thẳng mặt hắn.
Hắn lần này cũng không phải lần đầu thấy Từ Trúc, ngày hôm qua khi nàng đến Quốc Tử Giám nhập học hắn đã thấy nàng, bất quá lúc đó hắn chỉ là quan sát nàng từ xa. Trong ấn tượng của hắn Từ Trúc là một nữ hài hoạt bát, tinh ranh, lại đặc biệt thích ăn hàng chứ không phải dáng vẻ nhu nhược như này. Càng nhìn nàng, lòng hắn bỗng nổi lên một cơn giận vô cớ, hắn hận không biết mấy cái lão sư trong Quốc Tử Giám làm cái gì mà khiến Từ Trúc lại khóc tới sưng cả mắt, chẳng qua chỉ là một ma vật cỏn con mà còn xử lý không xong. Hắn thầm nghĩ sắp tới sẽ cho người nghiêm túc chỉnh đốn lại Quốc Tử Giám, những lão sư thất trách cần phải được loại bỏ, như vậy mới có thể nguôi cơn giận trong lòng hắn.
Nếu Từ Trúc biết chỉ vì một cái cúi đầu bĩu môi mà mang tai họa đến cho các lão sư của nàng thì chắc nàng liền khóc cười không xong.
Thái Tử nhìn Từ Trúc, dù trong lòng hắn đã rõ nhưng cũng gặng hỏi tiếp:
“Là ai dám làm ngươi khóc?”
Từ Trúc lại nhủ thầm trong lòng: “ Liên quan gì tới ngươi, ta chính là nhớ nhà muốn quay về Địa Cầu ngươi quản được sao ?”. Bất quá ngoài mặt nàng lại nói:
“Ta vì một người bạn nên mới khóc.”
“Vậy là Triệu Phi Yến làm ngươi khóc?”. Giọng Thái Tử bỗng trở nên nghiêm nghị.
Từ Trúc liền thấy có gì đó không ổn nên nàng liền nói: “Cũng không phải, ta chính xác là vì Phi Yến tỷ tỷ bị sát thủ tập kích nên mới khóc.”
Thái Tử lúc này cũng không tiếp tục đứng hỏi nữa mà kéo một cái ghế ngồi cạnh giường nhìn nàng, hắn lại hỏi:
"Vậy ngươi thấy chúng ta nên xử lý tên sát thủ này như thế nào ?”.
Từ Trúc suy nghĩ một chút liền nói: “ Bắt được liền xẻo thịt lột da ắt không dung tha!".
Ánh mắt Thái Tử vẫn đạm mạc nhưng cách hắn nhìn Từ Trúc đã có thêm mấy phần thú vị, hắn nói:
“Ân,nói rất đúng, suy nghĩ của nàng rất hợp ý ta”.
Thái Tử lại nói: “Ta lại hỏi nàng một câu, theo nàng bây giờ phải làm thế nào để Đại Lý quốc mới trở nên thịnh vượng ?”.
Từ Trúc biết Thái Tử muốn thử lòng nàng, nhưng nàng lại nghĩ dựa theo kinh nghiệm xem hơn trăm bộ tiểu thuyết và phim truyền hình của nàng thì c·ái c·hết của phụ thân nàng hết bảy phần có liên quan đến vị Thái Tử này nên nàng cũng không có bao nhiêu thiện cảm với hắn. Nàng chỉ tính nói qua loa để mau đuổi Thái Tử đi.
Nàng lúc này chỉ muốn ngủ thêm một chút, vì lễ sắc phong quận chúa là vào buổi chiều nên nàng còn rất nhiều thời gian, chẳng qua lúc trước mẹ nàng muốn nàng vào cung sớm để chào hỏi ra mắt làm quen các quan viên và các vương tôn quý tộc. Còn nay, nàng có Thái Tử bảo kê nên nàng cũng lười đi, mẹ nàng cũng chẳng dám trách tội nàng khi có Thái Tử ở đây. Thái Tử cũng rất kiên nhẫn đợi nàng trả lời. Qua một hồi Từ Trúc liền nói:
“Đại lục Chân Võ là một nơi rất rộng lớn, chủng tộc và văn hóa lại đều rất đa dạng. Tuy nhiên, cũng vì đa dạng như vậy mới dẫn tới mâu thuẫn. Theo ta căn nguyên của mâu thuẫn, là do mọi quốc gia và chủng tộc đều tự cho mình có quyền bình đẳng như nhau, nên ai cũng muốn đứng lên nắm quyền giành lấy lợi ích và tài nguyên về phía mình. Cho nên muốn Đại Lý quốc trở nên thịnh vượng chỉ có thể lợi dụng mâu thuẫn này.”.
“Nàng nói nên lợi dụng như thế nào?”. Thái Tử hơi mỉm cười nhìn Từ Trúc nói.
Từ Trúc lúc này cũng đang tự cân nhắc, sau một hồi nàng liền nói:
"Chúng ta cần phải tạo thế, đại lục Chân Võ chính là cần một người nắm quyền tất cả. Khiến cho chư thiên vạn tộc đều tâm phục khẩu phục, khi đó cơ bản không còn c·hiến t·ranh giành tài nguyên nữa mà chuyển thành c·hiến t·ranh giành ngôi vị đứng đầu chư thiên vạn giới. Chỉ cần chúng ta lợi dụng điều này mà để cho các quốc gia đánh lẫn nhau trong khi chúng ta ngư ông đắc lợi, đến chung cuộc cho dù chúng ta không phải người thắng cuối cùng thì Đại Lý cũng từ đó thu lợi mà đứng vững vạn năm”.
“Ha Ha Ha Ha ~". Thái Tử bỗng cười lớn một trận, sau đó hắn mới nói:
"Đúng là suy nghĩ của đàn bà con nít, bất quá nếu xét riêng về ý tưởng đúng là đột phá hơn người, thật lâu rồi ta không được cười sảng khoái đến như vậy.”
Mặc dù Thái Tử tự cảm thấy suy nghĩ của Từ Trúc có chút ấu trĩ thậm chí hoang đường, nếu xử lý không thỏa đáng chính là diệt quốc như chơi,nhưng cái đảm lượng dám nói muốn tính kế chư thiên vạn giới thì chính hắn cũng không có.
Từ Trúc nghe vậy cũng chỉ bĩu môi không nói.
Thật ra chính Thái Tử và Từ Trúc cũng không biết đoạn đối thoại của hai đứa nhóc tỳ này đã gián tiếp sẽ làm nên một cuộc kinh biến lớn nhất lịch sử của Chân Võ đại lục trong ức vạn năm qua, hậu thế còn dựa vào đó mà soạn hẳn thành một điển tích có tên là "Phượng Hoàng giáng ngôn vạn quốc diệt.".
Nói rồi Thái Tử liền nắm chặt tay Từ Trúc nói:
“Hiếm khi ta vui như vậy, nàng nói đi nàng muốn gì ta đều cho nàng.”
Mặc dù ngoài mặt hắn nói vậy nhưng hắn lại nhủ thầm: “Phượng Hoàng mệnh cách thật lợi hại không ngờ tuổi nhỏ lại có thể suy nghĩ được như vậy, đồng thời có thể làm lung lạc tâm cảnh của ta, rất lâu rồi ta chưa từng thất thố như vậy, sau này nói chuyện với nàng ấy cần phải cẩn thận hơn mới được.”
Bị Thái Tử nắm chặt tay liền khiến Từ Trúc liền nổi một trận da gà, bất quá do đối phương là Thái Tử nàng cũng không dám giật tay ra để tùy cho hắn nắm. Nàng liền làm bộ suy nghĩ một chút nàng nói: “ Thật ra ta có một yêu cầu.”
Thái Tử hào sảng trả lời: “Dù yêu cầu là gì ta đều đáp ứng nàng.”
Từ Trúc liền nhoẻn miệng cười nói: “ Ta muốn ăn cơm trưa.”.