Chương 50: Gia Khắc Hỏa Vân vs Lâm Lôi
Chương 50: Gia Khắc Hỏa Vân vs Lâm Lôi
"Chậc. Cũng đặc sắc đó."
Hữu Tình lại nhấp một ngụm trà. Còn gì tốt hơn vừa xem đánh nhau lại vừa được uống trà thượng hạng. Chẹp, nếu có thêm ít hạt dưa nữa thì tốt ...
Kế tiếp cũng diễn ra vài trận đấu tương đối đặc sắc. Như trận của Triệu Phi Yến chẳng hạn, một thương miểu sát cả trận kéo dài chưa được năm giây. Vị Yến tỷ này vẫn hung mãnh như xưa, nhớ tới hồi còn ở Đại Lý ... mà thôi không nhớ tới nữa.
Vòng đấu loại kế tiếp cũng là một trong những trận được mong đợi nhất ngày hôm nay: Gia Khắc Hỏa Vân vs Lâm Lôi.
Về thực lực của Gia Khắc Hỏa Vân thì nàng không có gì lạ lẫm nữa, nhưng về Lâm Lôi, đây là một cái nhân vật truyền kỳ. Nghe giang hồ đồn đại, vị Lâm Lôi này khi sinh ra sấm vang liên tục bảy ngày bảy đêm ở Lôi Thần Thành, mẹ của hắn khi vừa sinh hắn ra liền hô to bốn tiếng "Lôi Thần Xuất Thế!" liền tắc tử. Cha của hắn do vợ c·hết khi sinh nên quá đau thương nên cũng buồn rầu mà đi theo. Cả họ hàng của hắn chỉ còn lại đúng người dì vừa câm vừa điếc nuôi hắn khôn lớn. Nhưng còn khoa trương hơn nữa là khi hắn vừa đón sinh nhật một tuổi trời liền giáng xuống đầu hắn một tia sét, hai tuổi là hai tia, ba tuổi là ba tia,... cứ như thế tới bây giờ đã 15 tia rồi. Thành ra cứ mỗi lần tới sinh nhật của hắn thì mọi người xung quanh ngay cả dì của hắn cũng chỉ có thể chạy ra xa mà giữ mạng. Còn vì sao hắn còn sống tới bây giờ thì chỉ có hắn mới rõ.
Ngoài ra cái danh hiệu Lôi Đình Kiếm của hắn cũng không phải là do Đấu Kỹ hoặc Khí Linh của hắn liên quan tới Lôi hệ, mà là do hắn bị sét đánh quá nhiều mà có, còn Khí Linh của hắn lại là ngàn năm có một - vô hệ Khí Linh, tức là không có hệ nào cả. Không có hệ đồng nghĩa với việc không thể dựa vào Linh Khí Ngũ Hành của trời đất mà tu luyện, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào bản thân mà ngưng tụ ra từng tia Linh Khí, nhưng nếu sử dụng tia Linh Khí đó liền mất chứ không thể dựa vào ngoại lực mà phục hồi.
Nhưng nếu như vậy mà xem thường hắn là sai lầm. Có biết bao nhiêu kẻ xem thường hắn muốn ức h·iếp hắn cho tới bây giờ đều ăn quả đắng cả. Dù hắn là phế tài, dù hắn hậu đậu và xui xẻo nhưng dựa vào nghị lực phi thường hắn cũng đột phá thành công tới Đấu Sư cấp 1 nhưng hắn bây giờ đã là 15 tuổi, thuộc lứa tuổi già nhất của Quang Minh Học Viện, nếu so hắn với người đồng trang lứa khác thì tiến cảnh tu vi của hắn có chút quá chậm. Còn một điểm nữa là những người từng giao đấu với hắn đều bị thua một cách khó hiểu, giống như trong u minh có ai đang phù hộ cho hắn, riết sau này cũng không ai còn dám xem thường Lôi Đình Kiếm Lâm Lôi nữa không phải vì hắn quá mạnh mà là hắn có tà a~~
Lâm Lôi và Gia Khắc Hỏa Vân lần lượt vào vị trí chiến đấu.
Trọng tài phất cờ ra hiệu, vòng loại cuối cùng của ngày hôm nay liền được bắt đầu.
Lâm Lôi t·ấn c·ông trước, hắn từ bên hông rút ra một thanh kiếm sắc bén chậm rãi tiếp cận Gia Khắc Hỏa Vân, dù nghe nói Khí Linh của hắn cũng hình kiếm nhưng có vẻ do muốn tiết kiệm Linh Lực nên hắn không muốn sử dụng.
Gia Khắc Hỏa Vân lạnh lùng nhìn thiếu niên có dáng vẻ bình thường trước mặt đang tiến lại gần mình. Do được nuôi dạy trong môi trường quý tộc từ nhỏ nên hắn cực kỳ khinh thường kẻ yếu, chỉ có những kẻ mạnh như Tiểu Ma Sa mới thắng được sự tôn trọng của hắn.
Lâm Lôi lia nhẹ thanh kiếm về phía trước đâm thẳng tới Gia Khắc Hỏa Vân. Động tác của hắn rất tiêu chuẩn và hoàn mỹ giống như hắn đã tập luyện động tác này rất nhiều lần rồi.
Gia Khắc Hỏa Vân nhẹ nhàng né tránh một kiếm.
Lâm Lôi lại xoay nhẹ cổ tay chém ngang, nhưng vẫn bị né một cách dễ dàng. Thấy vậy hắn liền xuống tấn, vận khí, dùng thân thể áp sát, thân kiếm thì đặt ngang phòng hờ bị t·ấn c·ông.
Động tác của Lâm Lôi rất tiêu chuẩn và chính xác, chuẩn xác như sách giáo khoa dạy kiếm thuật cho trẻ em vậy. Nhưng trong mắt Gia Khắc Hỏa Vân vẫn chỉ là trò mèo mà thôi. Hắn tùy tiện tung nhanh một cước.
Lâm Lôi dù đỡ được nhưng lại bị lực lượng khổng lồ đánh văng ra xa.
Gia Khắc Hỏa Vân mặt không cảm xúc lạnh nhạt nói:
"Bỏ cuộc đi Lâm Lôi, người như ngươi không xứng đáng được ở Quang Minh Học Viện này. Mau trở về nơi mà ngươi thuộc về, chớ để ta đem ngươi đánh trở về nguyên hình là dân đen."
Ban đầu Lâm Lôi còn bình tĩnh, nhưng khi nghe tới hai chữ "dân đen" hắn liền cắn chặt răng. Cả đời hắn ghét nhất chính là bị gọi là dân đen. Dù nhà hắn có nghèo thật, dù da hắn có đen sạm đi vì phải liên tục lao động dưới ánh mặt trời thật, nhưng đồng tiền mà hắn và dì của hắn cực khổ kiếm được chính là đồng tiền lương thiện. Cớ sao những kẻ quý tộc suốt ngày xem thường hắn và dì của hắn, chẳng phải họ cũng là con người sao, cũng lao động hăng say miệt mài như mọi người, không trộm không c·ướp, nhưng sao không ai công nhận hắn và gia đình của hắn.
Lâm Lôi gầm lên, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay ma vung ra một kiếm nhanh như thiểm điện, hoàn mỹ và tinh chuẩn. Đây cũng là Đấu Kỹ duy nhất mà hắn học được Thiểm Trảm.
Gia Khắc Hỏa Vân liền hơi bất ngờ, không phải vì do Lâm Lôi có thể sử dụng Đấu Kỹ, hắn dùng hai ngón tay liền có thể kẹp cứng mũi kiếm của hắn, mà là vì Thiểm Trảm dù là một trong nhưng Đấu Kỹ cơ bản nhất nhưng lại là khó thành thục nhất. Gia Khắc Hỏa Vân tự hỏi bản thân cũng không thể sử dụng Thiểm Trảm hoàn mỹ như Lâm Lôi.
Nhưng ... kẻ yếu vẫn là kẻ yếu, Gia Khắc Hỏa Vân lại tung ra một cước, lần này hắn càng dùng lực. Lâm Lôi vừa bị đá văng liền ọc ra máu tươi.
"Lâm Lôi bỏ cuộc đi!"
"Đúng đó bỏ cuộc đi Lâm Lôi. Cứ như vậy ngươi sẽ bị đ·ánh c·hết đó."
"Bỏ cuộc đi Lâm Lôi. Dân đen như ngươi không xứng đáng bước chân vào Quang Minh Học Viện!"
"Bỏ cuộc đi!"
Từng tiếng la ó từ trên khán đài kêu gào hắn bỏ cuộc. Nhưng hắn vẫn cắn răng mà đứng dậy, lau sơ v·ết m·áu nơi khóe miệng. Hít thở sâu, hắn nhớ về động lực để hắn vào ngôi trường này, chính là người dì câm điếc không ngại khó khăn mà nuôi dạy hắn khôn lớn. Hôm nay dù hắn có b·ị đ·ánh đến b·ất t·ỉnh cũng phải chứng tỏ với mọi người rằng hắn - Lâm Lôi không phải là kẻ yếu, hắn - người mà dì của hắn cực khổ nuôi lớn không phải là phế vật!!!
Tay nắm chặt thanh kiếm sắt. Một lần nữa hắn lại lao tới vung ra một kiếm. Lại Là Thiểm Trảm, nhưng lần này có chút ... khác biệt.
Hữu Tình lúc này cũng không tiếp tục uống trà mà chăm chú theo dõi trận đấu. Chậc, lâm trận hồi tưởng ký ức xong đột phá à? Nhân vật chính chắc?
Một kiếm của Lâm Lôi lần này không chỉ nhanh mà còn hiểm. Nếu Thiểm Trảm bình thường dựa vào lực của hông kết hợp cổ tay rồi bạo phát Linh Lực thì Thiểm Trảm lần này của Lâm Lôi hắn còn dùng lực đạp của chân. Hắn đạp mạnh xuống đất khi vừa tung ra Thiểm Trảm, theo quán tính cả người hắn liền xoay thành một vòng tròn trên không trung vẽ ra một vầng trăng kiếm rất đẹp mắt.
Gia Khắc Hỏa Vân cũng không ngờ tới điều này, đồng thời cũng do hắn khinh thường Lâm Lôi nên hắn đứng quá gần không kịp né tránh, khiến cho phần trước ngực của hắn b·ị c·hém trúng vạch ra một vệt máu tươi.
Cảm nhận cảm giác nóng rát ở trước ngực Gia Khắc Hỏa Vân liền tức giận. Hắn mạnh mẽ tung một quyền mang theo ảnh tượng sư tử đánh thẳng vào ngực Lâm Lôi khiến hắn lại b·ị đ·ánh bay ra xa. Hắn cũng không dám đ·ánh c·hết người nên không sử dụng toàn lực vì vậy Lâm Lôi mới có thể giữ được một mạng.
Ọc ra hai ngụm máu tươi, toàn bộ nội tạng của hắn như muốn mở lễ hội, nhưng Lâm Lôi một lần nữa đứng dậy.
Cả đấu trường lại vang lên tiếng mắng chửi. Nhưng đâu đó lại văng vẳng như có tiếng cổ vũ.
Hắn chậm rãi nhìn ra cổng ra vào đấu trường. Hắn thấy dì của hắn đang đầm đìa nước mắt mà cổ vũ hắn, bên cạnh là nhóm bạn quấn khố của hắn, bọn họ không ngừng gào hét kêu hắn phải đứng vững.
Hữu Tình: Chậc, được buff sức mạnh tình bạn à. Một lát lại được mỹ nữ buff sức mạnh tình yêu chắc ?
Nhưng nàng lại nhìn thấy Thanh Khâu Mộ Uyển nấp ở một góc đang chăm chú nhìn lấy Lâm Lôi, trong mắt nàng có chứa một tia nhu tình khó thấy.
Hữu Tình: ... Đệt!!!
Tình tiết quá cẩu huyết, Hữu Tình liền nhịn không được mà lại nhấp nhẹ một ngụm trà. Haiz, rốt cuộc ta hay hắn mới là nhân vật chính đây ...
Gia Khắc Hỏa Vân đương nhiên không để cho hắn có cơ hội thở dốc, lại lao tới tung thêm một quyền cực mạnh. Lâm Lôi một lần nữa b·ị đ·ánh bay, lần này hắn đã ở sát mép Lôi Đài nếu b·ị đ·ánh ra khỏi Lôi Đài hắn liền thua cuộc.
Lâm Lôi lồm cồm bò dậy, tay vẫn cầm chắc thanh kiếm. Mắt nhắm chặt lại, miệng lại lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.
"Hệ thống! Cộng ta full điểm thuộc tính!!!" - Hữu Tình không nhịn được mà tiếp tục nhả rãnh trong lòng.
Đột nhiên từ thanh kiếm sắt của hắn từ từ tỏa ra Lôi Điện. Đôi mắt của hắn mở ra lấp lánh hàn quang.
~ Xoẹt ~
Một tia lôi điện lóe qua. Trang phục mà Gia Khắc Hỏa Vân đang mặc lại mất thêm một miếng vải, nhưng cơ thể lại không có thương tổn gì.
Còn về Lâm Lôi hắn đã nằm gục trên lôi đài. Hắn b·ị t·hương khá nặng lại miễn cưỡng sử dụng Đấu Kỹ ... đã hôn mê b·ất t·ỉnh.
Trọng tài thấy vậy cũng khẽ lắc đầu, nhưng vẫn tuyên bố:
"Gia Khắc Hỏa Vân thắng!"