Chương 32: Trách nhiệm của Thái Tử Phi
Sau c·ái c·hết của Thiết Kinh Thiên và Thục An An thì Từ Trúc đã khóc rất lâu, rất lâu rồi nàng chìm vào trong hôn mê. Khi nàng thức dậy thì đã về Hoàng Cung.
Theo nàng nghe ngóng được thì Đại Lý quốc đã xuất động một vị Thân Vương là Hoàng Cấp cường giả để dẹp loạn đám sâu mọt Hắc Ám Thần Điện. Ngoài ra, Huyền Vũ binh đoàn đã thành công bắt được một tên Trưởng Lão của Hắc Ám Thần Điện, mấy ngày kế tiếp sẽ áp giải hắn đến Quang Minh Giáo Hội ở Trung Châu để thẩm vấn.
Sau khi sửa soạn một chút đồ dùng cần thiết, Từ Trúc liền muốn xuất phát đi đến Lục Phiến Môn. Tuy nhiên, vừa mở cửa ra Thái Tử đã ở trước mặt nàng, cũng không biết hắn đã đứng đợi nàng được bao lâu.
Nhìn Thái Tử nàng bỗng nhiên thấy hắn dường như anh tuấn hơn một chút phảng phất có gì đó càng thêm yêu dị. Nhưng nàng nào có tâm trạng quan tâm tới hắn liền né qua một bên hướng bên cạnh mà đi.
Thái Tử nào để nàng đi dễ dàng đến như vậy. Hắn liền nắm chặt tay nàng lạnh giọng:
“Nàng lại muốn đến Lục Phiến Môn? Thiết Kinh Thiên c·hết không phải do hắn không biết lượng sức dám mơ tưởng tới nàng sao? Thiên hạ này trừ ta ra không còn ai xứng với nàng.”
Từ Trúc nghe vậy bỗng có một cổ tà hỏa từ dưới bụng dâng lên, cũng không biết nàng lấy dũng khí ở đâu mà thẳng thắn cho Thái Tử một bạt tay.
Tiếng bạt tay chói tai vang vọng khắp không gian, mấy tên thái giám và nô tì liền cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân.
“Nàng dám đánh ta?”
“Đánh cho cha mẹ mi còn nhìn không ra ấy! Đồ hâm!!!” – Đương nhiên, cái này là Từ Trúc rủa thầm trong bụng chứ nàng còn chưa mất lý trí tới độ mà nói ra thành lời.
Nhưng điều mà nàng không ngờ nhất là Thái Tử cũng không thực sự tức giận mà hắn đem nàng ấn mạnh vào tường rồi cúi xuống hôn nàng.
Từ Trúc lúc này thật sự tức giận, nàng bây giờ cực kì muốn về Lục Phiến Môn để hỏi thăm các sư tỷ của nàng và dự t·ang l·ễ của Thục An An và Thiết Kinh Thiên. Nhưng trời đánh tên Thái Tử này lại dám cưỡng hôn nàng ở chỗ thanh thiên bạch nhật thế này.
Mấy tên thái giám và nô tỳ liền biết điều mà lặng lẽ lui ra. Chừa lại một mảnh không gian yên tĩnh cho hai người.
Ngoài ra, do tiếp thu từ đêm Tân Hôn nên Từ Trúc để mặc cho Thái Tử muốn làm gì làm, nàng biết chỉ cần nàng chống cự thì hắn càng nổi thú tính mà lấn tới.
Cứ như vậy hai người yên lặn hôn nhau hơn một nén nhang đồng hồ, tới khi Từ Trúc cảm thấy hít thở không thông thì Thái Tử mới buông tha cho nàng.
Hắn nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Từ Trúc nhìn mình không hiểu sao trong tim hắn có chút mất mát. Nhưng hắn lại nghĩ tới Thiết Kinh Thiên dám ở sau lưng hắn mà cầu hôn nàng liền nổi lên sự ghen tuông vô cớ. Hắn nhìn vào mắt Từ Trúc rồi nghiến lấy từng chữ:
“Nàng…Vĩnh…Viễn…Là…Của… Ta…!”
Nói xong hắn liền phất tay áo mà hướng đi ra khỏi mảnh sân, tuy nhiên đi một lát hắn lại trầm giọng nói:
“Từ nay nàng đừng hòng mà đi khỏi Hoàng Cung, ta đã cho người canh giữ nàng, mỗi nhất cử nhất động nào của nàng ta điều nắm rõ. Kế tiếp nàng liền tới Hậu Cung tìm Mẫu Hậu. Ở đó sẽ có việc cho nàng làm. Ngoài ra … tối nay ta sẽ tới đây, hi vọng nàng đừng làm ta thất vọng !”
Hắn nói xong liền tiêu sái rời đi, để lại Từ Trúc trầm mặc đứng ở đó.
Từ Trúc bây giờ lòng đầy ngổn ngang, trên vai nàng bây giờ ngoài việc đi cứu phụ mẫu thân đang ở hiểm địa thì còn trách nhiệm với Lục Phiến Môn nữa, nay lại phải vào Hậu Cung.
Nói thật Từ Trúc không hề muốn vào Hậu Cung một chút nào. Mặc dù kiếp trước nàng luôn mơ ước được vào Hậu Cung có tám ngàn giai lệ, nhưng khi đó nàng mơ được làm nam nhân. Còn bây giờ nàng lại là “Thái Tử Phi” của một quốc gia, điều này làm cho mong ước kiếp trước của nàng trực tiếp có sự thay đổi nghiêm trọng về tính chất. Hậu Cung tám ngàn giai lệ giờ đây thành đầm rồng hang hổ, nàng không muốn bước chân vào đó một chút nào.
****
Hậu Cung, Hoàng Cung Đại Lý Quốc.
“Chà, Nghê Thường cuối cùng con cũng đến đây rồi sao? Ta tưởng con quên mất ai gia rồi chứ ~”
Từ Trúc lúc này liền cúi đầu xấu hổ nói:
“Thưa Mẫu Hậu, thần th·iếp có chút việc tại thân nên không tiện đến thỉnh an Mẫu Hậu. Xin Mẫu Hậu giáng tội.”
Hoàng Hậu nghe vậy liền cười hài lòng:
“Đứa nhỏ này, ngươi đáng yêu như vậy ai nỡ lòng trách tội ngươi. Chẳng qua ngươi bây giờ là Thái Tử Phi, tương lai chính là Hoàng Hậu mẫu nghi của một nước thì không nên liên quan quá nhiều tới môn phái trong giang hồ. Chuyện của sư phụ ngươi Thục bộ đầu và Lục Phiến Môn ta đã biết rõ. Ngươi không cần quá đau buồn. Trong nay mai chúng ta sẽ đem tên Trưởng Lão của Hắc Ám Thần Điện đến Quang Minh Giáo Đường xử tử.”
Từ Trúc nghe vậy liền ngập ngừng hỏi:
“Không biết thần th·iếp có được phép đi theo tới Trung Châu xem xét xử hay không?”
Hoàng Hậu liền nhíu mày:
“Ngươi… có thân phận đặc biệt, trước khi Thái Tử đăng cơ ngươi tạm thời tốt nhất là ở Hoàng Cung này.”
Hoàng Hậu sau đó liền nhấp một ngụm trà cho ấm giọng, hương trà thoang thoảng lan đi khắp căn phòng.
“Lát nữa nữa ngươi theo ta đi thỉnh an mấy vị Quý Phi và Quý Nhân. Chẳng qua ta nói trước không phải ai cũng dễ tính như ta đâu.”
“Thần th·iếp đã rõ!”.
Sau một tuần trà thì Hoàng Hậu cũng đã hưởng thụ xong ly trà thượng phẩm của mình, đương nhiên trong lúc đó Hoàng Hậu còn hỏi Từ Trúc về một số việc trong đó còn có việc nàng sinh hoạt với Thái Tử như thế nào. Từ Trúc liền cố gắng đáp thẳng thừng là: “Thái Tử bây giờ còn bận lo việc nước nên ngài ấy còn chưa muốn có con.”
Thái Tử mà ở đây chắc cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà thở dài, hắn vốn muốn nàng đẻ cho hắn cả một đội bóng ấy chứ, nhưng ai bảo nàng cứ một chút là lấy Khí Linh ra đòi t·ự s·át làm chi.
“Nếu đã không còn việc gì liền đi thôi.”
“Vâng, thưa Mẫu Hậu.”
Kế tiếp Hoàng Hậu liền hướng tỳ nữ hầu cận của mình dặn dò:
“Mau kêu Chiêu Tổng Quản tới đây.”
“Nô tỳ tuân mệnh!”
Thấy Từ Trúc thắc mắc Hoàng Hậu liền nói:
“Chiêu Tổng Quản này vốn là một vị võ tướng có tiếng ngang hàng với ngũ đại tướng quân của chúng ta bây giờ. Hắn là một vị Vương cấp cường giả, tuy nhiên trong một lần trên chiến trường hắn bị người khác ám toán mất đi thứ trân quý nhất của nam nhân. Hắn sau đó liền xin Hoàng Thượng từ chức cáo lão hồi hương. Tuy nhiên ta thấy làm như vậy liền là cô phụ anh tài nên ta mời hắn vào Hậu Cung giúp đỡ, Hoàng Thượng cũng đã ân chuẩn việc này.”
Bất quá Từ Trúc vẫn hỏi:
“Chẳng phải chúng ta cũng chỉ đi dạo Hậu Cung sao? Vì sao còn phải mang theo Vương Cấp cường giả?”
Hoàng Hậu liền cười nhạt:
“Một lát nữa ngươi sẽ biết.”
Sau một hồi tỳ nữ mang theo một người đàn ông trung niên tới. Khuôn mặt hắn vuông vức oai nghiêm, thậm chí có chút đáng sợ, nếu không phải hắn đang mặc trang phục của Đại Tổng Quản thì không ai nghĩ đây là một vị Thái Giám.
Hắn tới nơi liền quỳ xuống hành lễ:
“Thần - Chiêu Mặc Sơn bái kiến Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử Phi.”
Hoàng Hậu liền nhàn nhạt nói:
“Miễn lễ. Kế tiếp ngươi liền bảo vệ Thái Tử Phi cho chu toàn. Nếu không, cho ngươi mười cái đầu cũng không chặt cho hết tội.”
Chiêu Mặc Sơn liền quỳ sạp xuống cung kính:
“Thần tuân mệnh, thần xin thề sẽ bảo vệ Thái Tử Phi cho đến giọt máu cuối cùng.”
Đến lúc này Từ Trúc liền thấy có gì đó không ổn. Thậm chí một ít giác quan cảnh báo nguy hiểm sau khi nàng được rèn luyện ở Lục Phiến Môn bắt đầu báo động.
Từ Trúc liền nuốt một ngụm nước bọt chậm rãi đi theo Hoàng Hậu vào sâu trong Hậu Cung.
Hoàng Hậu thấy Từ Trúc căng thẳng như vậy liền cười cười:
“Không phải lo lắng, đã có ta ở đây. Nhưng mà ngươi cũng phải làm quen dần đi, chẳng mấy chốc Hậu Cung này sẽ do ngươi nắm giữ. Đây là sức nặng trách nhiệm của ngươi, là sức nặng của việc làm chủ cả Hậu Cung và là quốc mẫu nghi của một quốc gia.”