Chương 22: Gió Thổi Tắt Đèn
Lúc này tại Lam Yếu sơn mạch.
“Thiết đại ca, xin huynh đừng uống nữa. Huynh bây giờ như vậy dù Từ Trúc biết nàng ấy cũng không muốn huynh cứ cả ngày say xỉn sầu khổ đâu.”
Thiết Kinh Thiên đã ngồi ở trong Lam Yếu sơn mạch uống rượu đã được ba ngày ba đêm rồi.
Thấy Thiết Kinh Thiên hoàn toàn phớt lờ nàng, Tạ Kim Vũ liền cắn môi nhỏ chua xót trong lòng.
“Ta từ khi vào Lục Phiến Môn đến nay cũng đã mười năm. Trong mười năm ta chưa từng lần nào ngừng thích huynh. Cớ sao Từ Trúc mới gặp huynh có một tháng, huynh lại yêu nàng ấy say đắm đến như vậy chứ. Tại sao chứ, ta có chỗ nào không bằng nàng ấy?”
Tạ Kim Vũ thấy Thiết Kinh Thiên vẫn không để ý gì tới nàng, nàng liền tiến tới c·ướp lấy bình rượu đang uống giữa chừng của hắn, đưa lên miệng tu một ngụm.
“Huynh thích uống rượu đúng không ? Tốt, ta liền uống với huynh.”
Thiết Kinh Thiên thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra bình rượu mới rồi tiếp tục uống.
Tạ Kim Vũ thấy như vậy liền bực mình nói:
“Huynh được lắm. Để coi ta với huynh ai say trước.”
Kết quả không cần nói cũng biết.
Tạ Kim Vũ say bét nhè đang nằm một góc ngủ, hơi thở nàng đều đặn, nhìn nàng lúc này như một con mèo con đang ngủ mê, an tĩnh và dịu dàng.
Thiết Kinh Thiên sau khi thấy Tạ Kim Vũ đã ngủ say hắn liền nói khẽ:
“Ta biết tâm ý của muội, nhưng đối với ta muội luôn là một đứa em gái nhỏ hiểu chuyện năm nào. Còn với Từ Trúc ngay khi nhìn thấy nàng ấy là ta biết cần phải bảo vệ nàng ấy, như trong tiềm thức của ta có thứ gì đó luôn thôi thúc ta phải che chở nàng ấy vậy, nếu không có lẽ ta sẽ hối hận cả đời.”
Bỗng có một tiểu bộ đầu gấp rút chạy tới hớt ha hớt hải nói:
“Thiết đại ca ! Có chuyện lớn rồi, Hoàng Hạnh thôn bỗng nhiên xảy ra biến cố. Dân chúng cả thôn trong một đêm đều biến mất. Theo các sư huynh đã tới hiện trường trước suy đoán rất có thể là do Hắc Ám Thần Điện gây ra. Các huynh ấy bảo ta tới đây để mời huynh mau chóng đi tới trấn giữ hiện trường.”
Thiết Kinh Thiên nghe vậy liền trầm giọng nói:
“Lại là Hắc Ám Thần Điện, sau khi biến mất hơn trăm năm nay bọn chúng lại bắt đầu vươn xúc tu gây hại nhân gian.”
Sau đó hắn nhìn về Tạ Kim Vũ đang ngủ say nói:
“Đệ giúp ta đưa nàng ấy về Dược đường, đồng thời báo cho cha ta và các chấp sự biết sự việc này. Ta có cảm giác lần này Hắc Ám Thần Điện ắt có âm mưu lớn, nếu chỉ mình ta có lẽ sẽ không thể trấn áp hết bọn hắn.”
Tiểu bộ đầu liền đáp:
“Đệ đã rõ, xin đại ca cứ yên tâm.”
Nói rồi hắn lấy ra từ túi càn khôn một chiếc phi thuyền nhỏ bằng lòng bàn tay, sau một hồi niệm chú chiếc phi thuyền liền biến lớn bằng một căn phòng nhỏ. Hắn mau chóng đỡ Tạ Kim Vũ còn đang mê ngủ lên phi thuyền, rồi nhanh chóng bay về phía Lục Phiến Môn.
Nhìn chiếc phi thuyền bay đi Thiết Kinh Thiên cũng không chậm trễ nữa mà nhanh chóng chạy tới Hoàng Hạnh thôn.
******
Lúc này tại Hoàng Cung Đại Lý quốc.
Thái Tử lúc này cũng không tiếp tục ngủ ở ngoài sân nữa. Sau khi bị Hoàng Hậu biết tin chạy tới răn dạy một phen thì Từ Trúc cũng phải để hắn vô phòng.
Bất quá hắn cũng phải ngủ dưới đất cũng không khá hơn là bao.
Đối với việc Thái Tử đột nhiên đổi tính nghe lời nàng đến lạ, Từ Trúc liền không rảnh mà quan tâm. Dù sao thì tu vi của hắn cao hơn nàng, quyền lực lẫn địa vị cũng lớn hơn nàng. Nếu hắn muốn g·iết nàng liền một cái vẫy tay thì đầu của nàng liền rời khỏi cổ.
Nàng cứ cho là hắn làm vậy vì để dụ nàng tự động dâng hiến đi. Về chuyện này thì hắn cứ việc mơ đi, chỉ cần trong đầu nàng còn một chút tỉnh táo thì việc nàng yêu hắn cũng là không thể chứ đừng nói dâng hiến cho hắn. Đúng là nực cười!
Thấy Từ Trúc cứ nhìn chằm chằm vào mình lâu lâu lại nhếch miệng cười thì Thái Tử cũng không lấy làm lạ nữa. Hắn đã quá quen với độ “sảng” của cô vợ nhỏ của mình.
Trước mắt nàng còn đang hận hắn thấu xương, hắn tốt nhất làm một người chồng nghe lời. Theo hắn quan sát, thì tính kiểm soát của cô vợ nhỏ của hắn rất mạnh, tuy nhiên cũng rất dễ mua chuộc. Chỉ cần hắn nghe lời nàng, lại cho nàng ăn đồ ngon chẳng mấy chốc là nàng liền đem mọi phiền não quăng ra sau đầu. Còn trước khi đến lúc đó hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngoan ngoãn nghe những gì nàng yêu cầu.
Hắn lúc này cũng chỉ có thể tự rót cho mình một chén trà chậm rãi hưởng thụ, rồi tự an ủi bản thân là sau này khi cô vợ nhỏ hắn trở nên nghe lời liền ép nàng sinh một hơi ba đứa thì mới đáng giá công sức hắn nhẫn nhục mấy ngày hôm nay.
Nhìn Thái Tử vừa uống trà vừa suy tư xa xăm, Từ Trúc liền nổi một trận da gà.
Nàng có cảm giác hắn đang có âm mưu gì đó đối với nàng. Nàng lúc này cũng tự nhủ thầm bản thân tranh thủ mau chóng tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, sau này lỡ Thái Tử lại nổi sắc tâm thì nàng còn có sức chống trả hoặc cắn lưỡi t·ự v·ẫn. Chứ cứ để như tối hôm trước cúc hoa của nàng rồi sẽ có ngày tàn.
Từ Trúc thấy trời đã tối liền nói với Thái Tử:
“Trời đã tối rồi chúng ta mau đi ngủ thôi. Nhưng xin ngài nhớ kĩ, chúng ta lấy cái bàn này làm phân cách, ngài tuyệt đối không được bước qua nếu không ta liền t·ự v·ẫn cho ngài xem. Tối ngủ cũng không được tắt đèn, nếu không ta cũng liền t·ự v·ẫn.”
Thái Tử liền cười khổ nói:
“Nương tử. Sao nàng phải làm khổ mình như vậy. Chúng ta dù gì cũng đã thành thân, đã chính thức thành phu thê. Hơn nữa tối hôm đó còn thứ gì trên người nàng mà ta chưa chạm qua. Sao nàng bây giờ lại đề phòng ta đến như vậy?”
Từ Trúc liền đỏ mặt như nhớ lại cái gì, nhưng nàng vẫn nói:
“Ta không biết. Thù hại cha mẹ không đội trời chung. Nếu không phải còn nể mặt Hoàng Hậu ta dù c·hết cũng kéo ngài theo cùng. Chúng ta bây giờ liền không còn cái gì phu thê cả.”
Thái Tử liền thở dài:
“Tùy nàng thôi.”
Nói xong hắn liền thành thạo nằm xuống đất ngủ. Từ Trúc thương tình liền vứt cho hắn cái áo khoác ngoài của nàng. Bất quá hắn cũng không biết tốt xấu mà nói:
“Mùi cơ thể của nàng đúng là rất thơm. Chỉ cần ngửi vào liền thấy dễ chịu.”
Từ Trúc nghe vậy liền đỏ mặt mắng:
“Bớt nói nhăng nói cuội. Tin ta lấy lại cái áo không?”
Thái Tử cũng không trả lời chỉ yên lặng ôm cái áo của Từ Trúc mà an tĩnh ngủ.
Từ Trúc liền không để ý tới hắn nữa, nàng liền kéo lại rèm giường lại cũng bắt đầu đi ngủ.
Bỗng có một cơn gió không biết từ đâu tới thổi qua làm tắt mất cây đèn duy nhất trong phòng.
Từ Trúc liền giật mình tĩnh lại, nàng liền móc ra Khí Linh của nàng “Phượng Phiến" thành thạo điêu luyện đưa lên cổ của nàng như thể nàng đã diễn tập động tác này rất nhiều lần trong đầu.
Từ Trúc hét lớn:
“Ngài không được qua đây, nếu không ta liền t·ự v·ẫn.”
Thái Tử lúc này cũng đã tỉnh dậy. Thấy Từ Trúc cảnh giác như vậy cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn mau chóng đi thắp lại cây đèn.
Từ Trúc lúc này mới ngóc đầu ra, tay nàng cũng cầm cứng “Phượng Phiến” kê sẵn ở cổ của nàng.
Thái Tử thấy vậy liền buồn cười. Bất quá hắn lại bị cặp bạch thố lấp ló qua áo ngủ của nàng làm dâng lên một cổ dục niệm. Nhưng hắn liền nhanh chóng đè dục vọng xuống. Mặc dù hắn bây giờ hoàn toàn có thể “làm” nàng, nhưng đối với hắn bây giờ còn chưa phải lúc. Hắn muốn là Từ Trúc tự nguyện dâng hiến cho hắn, hoặc ít nhất không từ chối hắn nữa.
Nếu bây giờ hắn mà cường ngạnh đem nàng đè xuống ắt hẳn sẽ làm nàng hận hắn cả đời, và đây là điều mà hắn không mong muốn nhất, đó còn chưa tính tới việc nàng thân mang Phượng Hoàng mệnh cách chỉ có Chân Mệnh Thiên Tử mới có thể không bị mệnh cách của nàng trấn áp đến suy bại.
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể đợi nàng bớt giận, kế tiếp liền diệt vài cái quốc gia tăng khí vận của bản thân lên, chắc có lẽ miễn cưỡng cũng có thể giúp hắn chống tới lúc nàng hạ sinh cho hắn đứa con đầu lòng.
Hắn lúc này liền thành thạo mà nằm dưới đất ngủ tiếp.
Thấy Thái Tử đã ngủ cũng không có vượt qua ranh giới mà nàng đã giao Từ Trúc liền thở phào.
Sau đó nàng cũng bắt đầu rục đầu vào gối mà ngủ tiếp.
Tuy nhiên không để nàng ngủ tới nửa đêm, nàng nhận được kêu gọi từ đá truyền âm của Thục An An.
Từ Trúc nhanh chóng hỏi:
“Thục a di gọi con có việc gì không?”
Thục An An liền ngập ngừng trả lời:
“Thiết tiểu tử bị trọng thương, chỉ có ngươi mới có thể cứu mạng hắn. Ngươi có thể về Lục Phiến Môn một chuyến được không?”