Đêm đến, việc Trịnh Sở bị phế mất đi hai ngón tay khiến thái hậu vô cùng phẫn nộ. Hơn nữa, Thượng Quan Ngữ Tích vô căn cứ buộc tội hắn ta thì có người tin, có người không tin, thái hậu đương nhiên không tin và thiên vị đứa cháu trai của mình bị nàng làm cho bị thương, cho nên thái hậu đã yêu cầu hoàng thượng gả Thượng Quan Ngữ Tích cho Trịnh Sở để chuộc tội.
Có một số chuyện đã khiến nàng giác ngộ ra nhiều điều, nàng bèn không thể khống chế bản thân mình liền đi tìm Hạ Hầu Viễn.
Lúc này hắn đang cùng thị vệ thân cận bàn bạc chuyện gì đó, rõ ràng hắn từ xa đã nhìn thấy nàng nhưng lại tỏ ra vẻ như không thấy nàng, hắn chuyển ánh nhìn sang nơi khác rồi tiếp tục đi về phía trước, nàng có chút do dự, nhưng sau đó lại chạy đến trước mặt hắn.
Thị vệ thân cận của hắn ý thức được nên bèn xin lui xuống.
Nàng nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ngài ngăn cản ta không được động thủ với Trịnh Sở, có phải ngài đã đoán được sẽ xảy ra việc như thế này, có đúng không?"
Thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn nàng: "Thuộc hạ không rõ ý của công chúa."
"Ngài biết mẫu hậu sẽ nhắm vào ta, vì vậy mới ngăn cản Tiểu Hắc, có đúng không?" Nàng khẽ hít một hơi, lòng bàn tay nắm chặt lại: "Hôm qua ta mắng ngài là ta không tốt, ta đã trách lầm ngài."
"Công chúa không cần phải cảm thấy có lỗi, thuộc hạ chỉ làm tròn bổn phận của mình."
Nàng gật đầu rồi cười: "Hạ Hầu Viễn, thật ra ta không có hối hận về việc để Tiểu Hắc cắn hắn ta, ta chỉ hối hận là không có để Tiểu Hắc cắn chết tên tra nam đó."
Vốn dĩ nàng lúc nãy chỉ muốn đến tìm hắn, muốn hỏi hắn nhưng hiện tại chợt nhớ lại bản thân từng nói sẽ không tìm hắn nữa, cho nên sau khi nói xong những lời này, nàng cúi thấp đầu xuống: "Không làm phiền ngài nữa, Hạ Hầu đại nhân."
Hai từ "đại nhân" giống như mũi kim đâm chọt vào tim hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng, những lần trước đều là hắn quay lưng về phía nàng.
Giọng trầm mặc của hắn vang lên: "Không những phải triệt để, mà còn phải che giấu đi."
Thượng Quan Ngữ Tích hơi sửng sốt bèn quay đầu lại: "Cái gì?"
Thanh âm của hắn lẫn trong gió biến mất, nàng chỉ nghe được nửa câu đầu tiên, nhưng khi nàng hỏi lại, hắn cũng không có ý định trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Công chúa không cần lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng, sự việc đều sẽ được giải quyết."
* * *
Đêm đến, Hạ Hầu Viễn sau khi trở về phủ thì liền ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm Ngôn Huyền.
Ngôn Huyền cảm thấy có chút kỳ lạ: "Muộn như thế này rồi, chủ nhân vẫn còn chưa nghĩ ngơi sao?"
"Ta có việc cần ngươi đi xử lý."
"Xin chủ nhân căn dặn."
"Hộ bộ thượng thư hai ngày gần đây mới đưa về một tiểu thiếp, ngươi biết chứ?"
".. Thuộc hạ có nghe qua." Nhưng mà chủ nhân sao lại quan tâm đến những việc này như thế chứ?
"Sáng sớm ngày mai, ta muốn được nghe tin tức Sở quận vương và tiểu thiếp đó bị bắt gian trên giường, tốt nhất là mọi người đều biết chuyện này."
Ngôn Huyền có chút chấn động, ánh mắt có chút không tin nhìn hắn: "Chủ nhân, tại sao?"
Hạ Hầu Viễn ánh mắt trầm xuống, không hề nhìn hắn một cái: "Việc mà ta muốn làm, đến khi nào tới lượt ngươi hỏi tại sao?"
"Chủ nhân."
"Còn không mau cút."
Ngôn Huyền tuy rằng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng và không hề nao núng của hắn, cuối cùng cũng đành bỏ đi trong tự tức tối.
Hắn ta nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để chủ nhân hắn có thể thoát khỏi sự đeo bám của công chúa, nhưng chủ nhân thực sự muốn giúp công chúa giải quyết rắc rối. Đây ruốc cuộc là có ý gì chứ?
* * *
Thượng Quan Ngữ Tích trong khoảng thời gian này liên tục đi tìm Thượng Quan Kỳ Hàn để cầu xin, hắn cuối cùng cũng đáp ứng nàng sẽ giúp nàng nói vài câu trước mặt thái hậu. Nhưng lần này nhìn thấy thái độ của thái hậu vô cùng kiên quyết, không phải việc đơn giản có thể bỏ qua được.
Thượng Quan Ngữ Tích sau khi nghe hoàng huynh của nàng nói lại, cảm thấy vô cùng tức giận: "Hoàng huynh, tất cả là tại huynh đấy, nếu như ban đầu không phải do huynh bày kế này để cho muội chết tâm với Hạ Hầu Viễn, thì cái tên Trịnh Sở kia làm sao có thể to gan như thế, thì làm sao sự việc lại ra nông nổi này được."
Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng: "So với việc muội hết lòng hết dạ vì Hạ Hầu Viễn, thì trẫm thà gả muội cho Trịnh Sở."
"Hoàng huynh!"
"Ít nhất trước mặt Trịnh Sở, muội còn biết bản thân mình là ai, càng không để bản thân mình chịu thiệt thòi, không phải sao?"
Thượng Quan Ngữ Tích bị hắn nói trúng nên không nói nên lời.
Nàng hờ hững nhìn đi chỗ khác, cụp mắt xuống: "Nhưng hiện tại, muội chẳng phải cũng đang chịu thiệt thòi sao?"
"Việc này trẫm và mẫu hậu sẽ thương lượng."
Hắn thấp giọng an ủi nàng: "Nhưng mà Trịnh Sở cũng là cháu trai ruột của mẫu hậu, huynh trưởng của bà ấy chết sớm, mà sự việc hiện tại lại xảy ra như thế này, mẫu hậu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trừ khi Trịnh Sở phạm phải đại tội, nếu không mẫu hậu sẽ không đồng ý thu hồi mệnh lệnh."
Thượng Quan Ngữ Tích cắn môi, uất ức lên tiếng: "Muội mặc kệ, phiền phức này là do huynh gây ra, huynh phải nghĩ biện pháp đi."
Hắn trừng mắt nhìn nàng: "Biết rồi, trẫm tận lực vậy."
Hắn vừa nói dứt lời, bên ngoài có tiếng tiểu thái giám truyền vào: "Hoàng thượng, hộ bộ thượng thư và lễ bộ thượng thư cầu kiến."
Thượng Quan Kỳ Hàn khẽ cau mày: "Để bọn họ vào đi."
Ánh mắt hắn lướt về phía nàng: "Còn muội, hoặc là ra ngoài, hoặc là đứng sau bức bình phong."
"Ồ.." Nàng lặng lẽ quay người lại, sau đó ẩn mình ở phía sau bức bình phong.
Trên gương mặt hộ bộ thượng thư lộ rõ vẻ tức giận, đi đến trước mặt hoàng đế liền quỳ rạp xuống, nước mắt giàn giụa: "Hoàng thượng, xin người nhất định làm chủ cho lão thần."
Thượng Quan Kỳ Hàn nhíu mày, thì lễ bộ thượng thư cũng đã quỳ xuống: "Hai người các ngươi làm sao vậy?"
Chẳng lẽ hai thượng thư cãi nhau?
Lễ bộ thượng thư bị ánh mắt của hắn làm cho hốt hoảng bèn lắc đầu: "Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần là đến giúp hộ bộ thượng thư cầu xin tha mạng."
"Hắn làm sao vậy, tại sao lại đến phiên khanh đến cầu xin tha mạng."
Lễ bộ thượng thư dập đầu xuống đất: "Hồi bẫm hoàng thượng, hộ bộ thượng thư hai ngày trước có nạp thêm một tiểu thiếp, vậy mà tối hôm qua đã bị người khác cướp đi, sáng nay quần áo không chỉnh tề xuất hiện trên giường của Trịnh Sở quận vương."
Người ở phía sau bức bình phong có chút kinh ngạc. Nàng còn chưa có làm gì hết nha, vậy mà tên Trịnh Sở kia kiềm lòng không được làm chuyện đồi bại như thế, vậy mà còn bị bắt tại trận.
Hộ bộ thượng thư gương mặt đầy bi thương, còn lễ bộ thượng thư vẫn đang tiếp tục nói: "Tuy rằng một tiểu thiếp không đáng là gì, nhưng mà cũng là người mà hộ bộ thượng thư ân sủng, Trịnh Sở quận vương hành động như thế thật là vô lý, lão thần thân là lễ bộ thượng thư thực sự không thể nào nhịn được nữa,
Huống chi Sở quận vương lấy thân phận cùng quyền thế ức hiếp quần thần, lại càng không nói đến, sau một thời gian nữa lại có thể lấy công chúa.. Đây thật khiến cho người ta thật sự cảm thấy mất mặt, nếu như đem công chúa gả cho loại người như thế, há chẳng phải bất hạnh sao? Kính mong hoàng thượng suy xét."
Lông mày của Thượng Quan Kỳ Hàn nhíu chặt lại. Trên đời này lại có nhiều việc trùng hợp như thế sao?
"Trẫm biết rồi, việc này trẫm sẽ xử lý ổn thõa, các khanh lui xuống trước đi."
"Cầu xin hoàng thượng xử lý công minh!" Hai người bên dưới đồng thanh lên tiếng.
Hắn chỉ ừm lạnh một tiếng: "Lui xuống đi."
"Lão thần cáo lui."
Sau khi bọn họ rời đi thì nàng từ phía sau bức bình phong bước ra ngoài, trên mặt vẫn còn tràn đầy kinh ngạc, Thượng Quan Kỳ Hàn nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng, thì đoán được việc này không có liên quan đến nàng, nhưng hắn vẫn trầm mặc nói: "Việc này tại sao lại trùng hợp như vậy?"
Tuy rằng nàng cũng nghĩ như vậy nhưng nàng lại không trả lời: "Nhưng mà, trừ muội ra thì chẳng có ai có lý do để làm như vậy."
"Haha."
"Hoàng huynh, huynh đừng có cười lạnh như thế! Tuy rằng muội đã từng nghĩ ra cách này, nhưng mà muội không có nhanh như vậy đâu."
"Tên Trịnh Sở này tuy rằng ngày thường không chú tâm vào sự nghiệp, nhưng mà đối với những việc liên quan đến muội thì hắn vẫn có chút để tâm, cho dù hắn có ngu ngốc đến đâu, cũng sẽ không vào lúc này làm ra loại chuyện như thế."