Kinh Bắc thành.
Nhà họ Tống.
“Tiểu Dĩ, con ở yên đấy. Đừng di chuyển, ngồi yên!”
Bà Tống cau chặt mày, bất lực ấn Tô Liên Dĩ xuống ghế sofa.
“Thằng bé kia cũng thật là, vợ bầu bí ở nhà mà cứ đi mất mặt.”
“Đúng.” Ông Tống từ đâu nhảy vào, gật đầu phụ họa với vợ, kẻ tung người hứng: “Nó chẳng giống tôi gì cả. Chín tháng mười ngày, tôi đều ở nhà chăm bà như chăm em bé.”
Tô Liên Dĩ co rút khóe miệng, cố nén tiếng cười. Huyệt thái dương khẽ giật một cái.
Liệt à, cha mẹ nuôi của anh… cũng có máu diễn viên hài đấy.
Tô Liên Dĩ đưa mắt nhìn ra vườn, đôi mắt xinh đẹp chất chứa sự cô đơn khó phát hiện.
Liệt, anh đã đi năm tháng rồi.
Bé con bây giờ đã lớn lắm, bụng em to đến mức đi không nổi. Thằng bé còn hay quậy, chọc em vừa yêu vừa giận.
Em sắp sinh rồi.
Em muốn gặp anh.
Liệu rằng, mở mắt sau sinh, em sẽ nhìn thấy anh chứ?
“Ấy, Tiểu Dĩ, con lại nghĩ linh tinh gì vậy? Đi, mẹ đẩy con ra vườn đi dạo.”
“Bác để cháu. Hai bác cứ ngồi đó tâm sự tán ngẫu đi.” Giang Thuần Tư từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng theo đĩa táo đã được cắt gọn sạch sẽ, mỉm cười: “Mấy việc nặng nhọc này, để cho cháu làm đi.”
Ngoài vườn.
“Bác sĩ Giang, chồng tôi… anh ấy có nói khi nào sẽ trở về không?”
“Hiện tại cậu ấy sắp giải quyết xong đống lùm xùm bên đó rồi. Rất nhanh sẽ trở về thôi.” Giang Thuần Tư cúi người, chỉ một thoáng đã nhìn thấu suy nghĩ của Tô Liên Dĩ: “Đừng lo, nhất định sẽ về kịp.”
“Thật… thật sao?”
“Đương nhiên rồi. Phải về để trả lương cho bảo mẫu nam xịn nhất quả đất là tôi nữa chứ.”
Có lời đảm bảo này của Giang Thuần Tư, thâm tâm đang nổi sóng lớn của Tô Liên Dĩ bỗng dịu lại. Cô cúi đầu, cẩn thận xoa xoa cái bụng bầu của mình, khẽ cười một tiếng.
“Bé con, kiên trì một chút nữa. Chúng ta sắp gặp được cha của con rồi.”
Cách xa một khoảng trời, hiện tại, bầu trời nước K đã nhuốm một màu đen thẫm. Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng hét tê tâm liệt phế bỗng vang lên, xé toạc tất thảy.
Mục Gia Liệt cẩn thận lau đi vết máu trên tay, vứt khăn lau xuống nền đất lạnh. Hắn rũ mắt, bình tĩnh đến đáng sợ, giống như kẻ vừa ra tay đoạt đi mạng người không phải hắn.
“Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng sáu tháng nữa.”
“Không kịp.” Mục Gia Liệt nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, đáy lòng đã nóng ran như có lửa đốt: “Đẩy nhanh tốc độ. Tôi không thể chờ đến lúc đó được.”
“Mặc kệ là thằng ngu nào đang gây khó dễ, tìm và xử hắn! Tôi phải mau chóng trở về!!”
“Đã rõ!”
Mục Gia Liệt cầm lấy lọ thuốc khử trùng, nhanh chóng xịt lên tay. Thẳng đến khi cảm thấy bản thân đã hoàn toàn sạch sẽ, hắn mới dừng lại. Cất lọ thuốc vào túi áo, Gia Liệt rút một chiếc khăn tay khác trong túi áo ra, chậm rãi đưa lên mũi hít một cái.
Đôi mắt đen thẫm nhìn chăm chăm vào khoảng không đen kịt, vô định trước mắt.
Dĩ Dĩ.
Anh rất nhớ em.
Đã hai tháng kể từ lúc anh rời đi rồi, em có nhớ anh không? Có giận anh vì đã không liên lạc với em không?
Cả con và em đều khỏe chứ? Anh vẫn ổn, chỉ là lũ ruồi bọ bên cạnh anh quá nhiều, khiến anh chưa thể đến bên em.
Đợi anh, anh sẽ chóng trở về.
“Lão đại, đã tìm thấy gián điệp rồi.”
“Kẻ nào?”
Thu lại dáng vẻ buồn bã, Mục Gia Liệt quay người, đôi đồng tử đen kịt phủ lên một tầng băng mỏng. Hắn liếm răng nanh, cười nhạt.
“Đem đến đây.”
“Để tôi xem là thằng ngu nào dám cả gan phản bội tôi.”