Mục Gia Liệt ôm Tô Liên Dĩ vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, sau đó mới cúi gằm, cất giọng trầm khàn nghe không ra vui buồn, chậm rãi kể về quá khứ của bản thân một cách qua loa.
Năm lên bốn, Mục phu nhân quá cố phát hiện ra chồng mình ngoại tình, thậm chí người phụ nữ kia còn đang mang thai.
Quá mức đau khổ, lại là một người mắc chướng ngại tâm lý, mẹ Mục đem theo tất cả thống khổ rời bỏ thế giới này, ngay trước mặt Mục Gia Liệt, bỏ lại hắn trong cái xã hội đầy dối trá và lừa lọc.
Mục Gia Liệt trải qua một cú sốc tâm lý rất lớn trước cái chết của mẹ Mục. Sau khi đọc được nhật ký của mẹ, hắn trở nên căm hận người bản thân gọi là cha.
Mục Gia Liệt trở nên nổi loạn, thoát khỏi sự khống chế của cha Mục.
Sau khi mẹ Mục ra đi, cha Mục nhanh chóng đưa hai mẹ con người phụ nữ kia về nhà họ Mục, mặc kệ sự phản đối kịch liệt của Mục Gia Liệt.
"A Liệt, con đừng như vậy nữa!"
"Đừng như vậy nữa?" Mục Gia Liệt năm tuổi bật cười chua xót, nước mắt chảy dài trên đôi gò má non nớt: "Là ai khiến tôi thành ra thế này? Là ông! Tất cả là tại ông! Tại ông mà mẹ tôi mới chết, cả con đàn bà kia nữa! Tôi nói cho ông biết, có bà ta, không có tôi!!"
Dường như đã hạ quyết tâm từ rất lâu về trước, ngay khi hai mẹ con người phụ nữ kia đặt chân đến, Mục Gia Liệt bỗng nhiên mất tích, không từ mà biệt.
Hắn đi một quãng đường rất xa, từ Tây Đô qua Diên Thành, đến Kinh Bắc, được đưa đến một cô nhi viện, rồi có cơ duyên gặp gỡ và trở thành con nuôi của Tống Khương và Thẩm Tây Mạn.
Năm mười sáu tuổi, Tô Liên Dĩ cứu Mục Gia Liệt một mạng. Dù là vô tình hay cố ý, giữa bọn họ đã có một sợi dây liên kết vô hình kể từ lúc ấy.
Năm mười bảy tuổi, sau mười hai năm kể từ ngày rời khỏi nhà họ Mục, cha Mục giống như ý nguyện của Mục Gia Liệt, quỳ xuống đập đầu tạ lỗi trước ngôi mộ đã xanh cỏ của mẹ Mục, chỉ vì muốn hắn trở về.
Trước khi rời đi, Mục Gia Liệt đã bí mật đến nhà cha mẹ nuôi Tô Liên Dĩ, dùng số tiền lớn đổi lấy một cuộc sống bình yên, hạnh phúc và no đủ cho cô. Thế nhưng, họ đã thất hứa, Tô Liên Dĩ cũng không hạnh phúc.
Trải qua đau khổ cùng cực, vượt qua bao thăng trầm, chia ly, một lần nữa, hai linh hồn đồng điệu một lần nữa gặp lại nhau, ở bên nhau.
"Liệt..." Hốc mắt Tô Liên Dĩ đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt. Cô vươn tay, ôm lấy mặt Mục Gia Liệt, thủ thỉ lời hứa hẹn: "Em sẽ không phản bội anh đâu, em hứa đấy."
Mục Gia Liệt mỉm cười, không nói lời nào mà cúi xuống đặt lên cánh môi tái nhợt của Tô Liên Dĩ một nụ hôn. Từ một cái hôn dịu dàng trở nên điên cuồng, nóng bỏng.
Mục Gia Liệt không trả lời, bởi vì hắn không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung và bảy tỏ sự sung sướng và thỏa mãn trong lòng mình.
Tất cả cảm xúc, ý niệm đều được thể hiện qua nụ hôn.
Đặt Tô Liên Dĩ xuống giường, Mục Gia Liệt chống tay, đôi mắt sáng quắc nhìn cô. Hắn liếm môi: "Dĩ Dĩ, anh muốn..."
Tô Liên Dĩ đỏ mặt, đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn một cái, lẩm bẩm: "Sao anh lại cầm thú vậy hả? Đây là bệnh viện đấy!"
"Ừ, bệnh viện nhà chúng ta."
"..."
"Vợ ơi, cho anh nhé?"
Tô Liên Dĩ dùng tay che mặt, không dám nhìn thẳng vào mặt Mục Gia Liệt.
Mặt cô nóng quá, lòng cũng nóng như lửa đốt.
Cô lí nhí nói.
"Anh... anh nhẹ một chút."
"Cẩn, cẩn thận sập giường..."