Tô Liên Dĩ lảo đảo đứng dậy sau khi dùng nước mắt rửa mặt.
Cô muốn hỏi Mục Gia Liệt, hỏi xem hắn có thật sự yêu cô không? Hay chỉ đơn giản là một lời nói dối.
Thế nhưng, điện thoại mất rồi. Tô Liên Dĩ đã không còn cách nào để liên lạc với Mục Gia Liệt nữa.
Sau tất cả, cuối cùng Tô Liên Dĩ cũng hiểu, ánh sáng quá chói mắt, kẻ bần cùng như cô không có cách nào chạm đến, chỉ có thể hèn mọn đứng từ xa quan sát, ngắm nhìn.
Nhưng Tô Liên Dĩ không muốn ngắm nhìn ánh sáng kia nữa.
Mười tám năm sống trên đời, tự dằn vặt bản thân, trái tim chịu đủ mọi thương tổn của cô đã đạt đến giới hạn rồi.
Cô mệt rồi...
Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi...
Chỉ mong sau giấc ngủ dài ấy, mở mắt tỉnh dậy, sẽ lại có người yêu thương cô.
"Mục Gia Liệt, nếu em chết đi... anh có đau lòng không?"
...
Châu Âu.
Paris, Pháp.
Mục Gia Liệt ngồi trên ghế, một tay chống cằm, không mấy chú tâm vào bản báo cáo dài mười mấy trang của thuộc hạ.
Bởi vì bên Pháp xảy ra xung đột, một số lượng nhỏ lô hàng của nhà họ Mục bị đánh cắp, Mục Gia Liệt mới phải gấp rút bay đến đây, tiện thể hợp tác với một số người máu mặt.
Chỉ là hôm nay, hắn luôn cảm thấy có gì đó bất an. Thâm tâm trống rỗng. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tâm trí hắn.
Chẳng lẽ Dĩ Dĩ của hắn xảy ra chuyện?
Không thể nào!
Nếu có vấn đề gì xảy ra, nhất định Tô Liên Dĩ sẽ liên lạc với Mục Gia Liệt hắn đầu tiên. Hơn nữa, an ninh ở biệt thự nhà họ Mục cũng rất tốt, chắc chắn cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tự trấn an bản thân, thế nhưng nỗi bất an, lo lắng và sợ hãi cứ như một cơn lũ, càn quét lý trí hắn.
Rầm!
"Này, không cần mạng nữa hả?" Mộ Dung Diễn đang nghe đắm đuối, bị cắt ngang khiến anh chau mày, tức giận quát ầm lên.
"Xin... xin thứ lỗi..." Thuộc hạ vừa xông vào sợ đến quên cả thở, run như cầy sấy, lắp bắp thông báo: "Ông... ông chủ, bà chủ... bà chủ..."
Vừa nghe thấy hai từ "bà chủ", cơ thể Mục Gia Liệt như được lên dây cót, hắn lao nhanh về phía người thuộc hạ kia, cất giọng trầm thấp, không thể che giấu sự nóng vội: "Em ấy làm sao?"
"Bà chủ... quản gia báo... bà chủ cắt cổ tay... tự tử rồi..."
...
Mười bốn giờ sau.
Vừa xuống sân bay, Mục Gia Liệt lao thẳng đến bệnh viện tư nhân nơi Tô Liên Dĩ đang ở, nóng vội tóm chặt lấy cổ áo bác sĩ, gầm lên: "Em ấy sao rồi?"
"Liệt, Liệt gia... bà chủ không sao cả, đã qua cơn nguy kịch rồi..."
Bác sĩ lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, vừa run vừa báo cáo lại tình hình của Tô Liên Dĩ.
Theo lời bác sĩ, lúc được quản gia phát hiện và đưa đến bệnh viện, Tô Liên Dĩ đã ở trong tình trạng thập tử nhất sinh. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, cô thật sự sẽ rời khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Mục Gia Liệt cũng sẽ mất đi Tô Liên Dĩ mãi mãi!
Nghe đến đây, sống lưng Mục Gia Liệt lạnh toát, thâm tâm nguội lạnh.
Tại sao?
Tại sao Tô Liên Dĩ đang yên đang lành lại muốn tự tử?
Là kẻ nào đã kích thích cô?
Mục Gia Liệt không đủ khả năng suy xét nữa. Hắn như người điên mất trí, đạp tung cửa phòng bệnh, chạy đến bên Tô Liên Dĩ.
Trông thấy cô bình an nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, Mục Gia Liệt như bị tước đoạt mọi sức lực, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Mãi đến khi ngồi xuống giường, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Liên Dĩ, tâm trạng Mục Gia Liệt vẫn chưa thể ổn định được.
Hắn cúi đầu, che đi dòng lệ nóng ấm đang trực trào nơi hốc mắt.
Ngày mẹ hắn tự tử ngay trước mắt hắn, hắn không rơi lấy một giọt lệ.
Ngày biết cha phản bội mẹ, đem theo tiểu tam và con riêng trở về, hắn cũng không khóc.
Thế nhưng bây giờ, Mục Gia Liệt lại một lần nữa không thể cầm được nước mắt. Chỉ bởi vì đối phương là Tô Liên Dĩ.
"Dĩ Dĩ, mở mắt ra đi..."
"Anh không muốn thấy em ngủ mãi..."
"Anh... bị ám ảnh mất rồi..."