Chân Tình Ngàn Năm

Chương 6






Từ trong làn sương trắng mờ ảo, dần dần xuất hiện thân ảnh của một cô gái, quần áo màu hồng nhạt, áo dài, quần dài chấm đát theo phong cách cổ xưa, thắt lưng màu bạc, bên hông mang một cái liên hoàn ngọc bội màu xanh, càng lúc hình bóng nàng càng rõ rệt,dáng người nàng như liễu, Mái tóc dài được búi gọn bằng chiếc trâm cài bằng vàng gọn gàng ở phía sau đầu, hai bên cũng điểm trang thêm vài chiêc trâm bằng ngọc lục bảo thoáng nhìn biết là trang sức quý giá.



Di? Gương măt cô gái này rất quen a! Giống như từng gặp qua ở nơi nào ......



“Ta từng xuất hiện ở trong mộng của ngươi , ta tên gọi Thiệu Thủy Nguyệt” Nàng chậm rãi mở miệng nói.



“A! Ta nhớ ra rồi, thì ra chính là ngươi, vẫn quấy nhiễu ta không thể ngủ ngon, tại sao lại luôn xuất hiện ở trong mộng của ta ? Lần trước mơ thấy xuân...... Có phải cũng cùng ngươi có liên quan hay không ?” Nàng ngượng ngùng nói ra hai chữ kia.



“Bởi vì ta tự sát, ngươi sẽ hoàn hồn vào xác ta, trở lại Đường triều, giúp ta hoàn thành xong vận mệnh, đây là trời an bài, dương thọ của ta chưa hết và trời đã chọn ngươi, đem ngươi theo dòng hải lưu dịch chuyển trở về ngàn năm trước.”



Thiệu Thủy Nguyệt là Lục công chúa Đường triều hoàng thất, nhan sắc chim sa cá lặn, xinh đẹp như hoa, là người nữ tử thiện lương ai gặp cũng yêu mến, hoàn toàn không có vẻ điêu ngoa của các cô công chúa, tùy hứng, thích tự cao tự đại, cũng đặc biệt biệt được mẫu hậu cùng phụ hoàng yêu thương, nàng cũng có người trong lòng chỉ phúc vi hôn .



Đáng tiếc trời không chìu lòng người, hồng nhan chính là bạc mệnh a! Bởi vì tộc trưởng man di ở phương Bắc đối với Trung Nguyên tạo thành uy hiếp không nhỏ , gần đây tình hình biên cương lại liên tục căng thẳng, vì bình ổn phân tranh, đương kim hoàng thượng quyết định đem một trong số các cô công chúa của mình đi hòa thân với Vương gia của man di Phương Bắc, duy trì hòa bình thịnh thế.



Đại công chúa đến ngũ công chúa đều đã gả cho hoàng thất quý tộc làm vợ, mà thất công chúa cùng bát công chúa tuổi còn quá nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại có gả lục công chúa, bị bắt buộc hủy bỏ hôn ước năm xưa , đem nàng gả đến Bắc man, vì đại Đường đế quốc của bọn họ , cho dù Hoàng Thượng đau lòng đến mức nào, không đành lòng xa đứa con gái bảo bối của mình, vẫn là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.



Mang theo thương tâm tuyệt vọng lục công chúa, hoàn toàn không muốn gả đến phương Bắc, ngay tại đêm đó đến Xích Lung quốc phương Bắc , nàng lựa chọn kết thúc sinh mệnh chính mình ......



Dạ Thủy Linh vẻ mặt không dám tin,” Cái gì? Muốn ta trở lại Đường triều? Có lầm hay không a?” Điều này không có khả năng.



“ Bạch ngọc trước ngực ngươi là hoa tai chính là chứng minh tốt nhất , ngươi cùng ta hữu duyên, mạng của ngươi mới không tuyệt “



Nàng vươn tay nắm lấy khối ngọc trước ngực mình. “ Đây là một lão nhân tặng cho ta a! sao lại liên quan đến ngươi? Dù sao ta không cần.” chẳng lẽ lão nhân kia thật sự là Nguyệt lão!?



Nữ tử ôn nhu nói:“Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ta cũng phải đem ngươi đưa trở về”



Nói xong, chỉ thấy nữ tử dương tay vung lên, thân thể của nàng liền bị hút vào bên trong một đoàn kim quang ......



A a a – Chuyện này rốt cuộc là sao vậy một hồi sự a......



“Về sau ngươi dần dần sẽ hiểu, hãy nắm vững chắc nhân duyên tốt của ngươi” Thanh âm của cô gái kì lạ kia vang vọng lại từ phía xa xăm, ong ong bên tai nàng.



Đến khi Dạ Thủy Linh tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.



Nàng khó khăn chậm rãi mở hai tròng mắt, không nhịn được khẽ cau mày, đầu của nàng đã xảy ra chuyện gì? Đau quá!



Vô ý thức thân thủ sờ lên, giống như có mảnh vải quấn quanh cái trán của nàng, là bị thương sao?



Nàng miễn cưỡng muốn ngồi dậy, thình lình xảy ra một trận choáng váng, khiến nàng thân thể nhoáng lên một cái, vội vàng đem thân thể tựa vào giường.



Lúc này ngoài cửa có một cô gái đang đi đến gần, nhìn thấy nàng vui quá khóc rống lên. “Chủ tử, cuối cùng người cũng đã tỉnh, người đã hôn mê hai ngày hai đêm, làm cho Thúy nhi lo lắng gần chết.” Nếu Công chúa chết nàng cũng phải tự vẫn để có câu trả lời với Xích Lung Vương.



Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái trán đau nhói, chủ tử? Ai là chủ tử của cô?” Không phải cô đã nhận sai người?” Nàng cao thấp đánh người trước mắt này.



Nô tỳ vừa nghe, quá sợ hãi, “Chủ tử, người đừng dọa Thúy nhi a!” Chủ tử có phải bị thương đầu quá nặng hay không , “Tại sao người lại không nhận ra Thúy Nhi?Thúy nhi là nha hoàn bên cạnh của người mang đến Xích Lung quốc a!”



Xích Lung quốc? Thúy nhi? Cái gì cùng cái gì a!? Nghe không hiểu ra sao. Khoan đã , nàng nhớ tới một đạo thanh âm ở trong đầu của nàng .



“Ta đem ngươi trở lại Đường triều, hoàn thành vận mệnh ta làm chưa xong ”



Không thể nào! Nàng sẽ không thật sự về tới Đường triều? Dạ Thủy Linh thế này mới cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phòng xa lạ , đồ dùng xa lạ , tất cả đều xa lạ, tất cả mọi người, sự vật, cảnh quan, cạch bày trí đều xa lạ, tất cả đều không phải thuộc về niên đại mà nàng sống,thế này mới làm cho nàng bừng tỉnh đại ngộ.