Từ nhỏ Mao Phi Du đã là một cậu nhóc nổi loạn, hoàn cảnh gia đình nhà anh ta cũng rất khá giả, bố mẹ anh ta quản lý một công ty hóa chất, từ những năm 80 đã có biệt thự riêng. Theo cách nói của Mao Minh Vũ thì là, nhà này không thiếu gì tiền, chỉ thiếu một đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận thôi.
Cái tên Mao Phi Du này, từ lúc ba tuổi đã nghịch ngợm vô cùng, nghịch cho tới tận năm mười tám tuổi. Mao Minh Vũ bắt anh ta chọn ngành tài chính, cơ nghiệp của gia đình vốn lớn, tóm lại là muốn anh ta kế thừa. Nhưng Mao Phi Du mặc kệ, cũng không rõ lý do tại sao, nhưng dù có thế nào thì anh ta cũng muốn đối đầu với bố mình.
Mao Minh Vũ tức giận vô cùng, dứt khoát lấy dây thừng trói anh ta lại.
“Thằng ranh con này, ông đây còn không trị nổi mày sao?!”
“Ông già họ Mao thối tha kia, sao ông không bóp chết tôi luôn đi!”
Ánh mắt hai bố con đối chọi lẫn nhau, tóe lửa bắn tứ phía, suýt chút nữa nổ banh cả căn biệt thự.
Mao Minh Vũ lần này hạ quyết tâm ra tay tàn ác, bỏ đói thằng con phản nghịch ba ngày ba đêm. Mao Phi Du đã buồn tè lắm rồi, gào thét đòi mở cửa, còn dọa sẽ nhảy lầu. Bố của anh ta liền ném vào phòng một cái ống nhổ, nói: “Tè vào đó đi.”
Mao Phi Du: “…”
Cốt cách phản nghịch lại nổi dậy, anh ta giả vờ đầu hàng, chịu theo ngành tài chính, nhưng khi cách thời gian nộp nguyện vọng một phút, anh ta ngay lập tức đổi nguyện vọng thành ngành nhập liệm sư*.
(*) Nhập liệm sư: người sẽ phụ trách các khâu trong tang lễ.
Người khác nếu hỏi: “Mao tổng, con trai ngài học ngành nào vậy?”
Cũng khó để nói: “Trang điểm cho người chết.”
Mao Minh Vũ tức tới nỗi tái phát bệnh đau dạ dày, phải nằm viện ba ngày mới bình phục.
Sau khi xuất viện, ông liền tuyên bố ra ngoài, coi như vợ chồng ông không có đứa con trai này nữa.
Sau khi lên đại học Mao Phi Du cứ luôn chớt nhả, học hành không tử tế, đọc giáo trình không, học trang điểm cho người chết cũng không, suốt ngày cúp học, trốn tiết, thay bạn gái như thay áo. Mao Minh Vũ cắt phí sinh hoạt của anh ta, mà Mao Phi Du cũng có thể coi là một người đa-zi-năng, làm việc ở tiệm xăm, rồi làm bartender, rồi cả DJ, việc gì cũng có thể làm, coi như cũng dư dả.
Tình sử của anh Tiểu Mao vô cùng phong phú, nói thẳng ra là một tay ăn chơi. Trăng hoa đã thành thói, lúc hẹn hò thì rất nghiêm túc, nhưng tới lúc chia tay cũng sẽ chẳng lưu luyến gì, lại còn khiến nhiều cô gái ưu sầu. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta quen con gái của một giáo viên dạy piano, dịu dàng động lòng người, trông như tiên nữ vậy. Mao Phi Du chết mê chết mệt vì cô ta, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngay cả trăng trên trời cũng muốn hái xuống tặng.
Nói công tâm thì cô gái này khó hầu, lại còn rất bánh bèo. Có khi trời mưa rất to, cô ta nói muốn uống trà sữa ở Thành Tây, Mao Phi Du đội mưa thuê xe tới đó chỉ để mua một ly trà sữa. Tới lúc về thì người anh ta ướt như chuột lột, vừa ướt vừa lạnh. Cuối cùng thì sao, bạn gái anh ta ngại trà sữa đã nguội lạnh, không muốn uống nữa.
Anh ta cũng im lặng không phàn nàn gì, thôi được rồi, ai bảo người ta là mẫu người yêu thích của anh ta, thậm chí cô ta muốn Mao Phi Du quỳ anh ta cũng sẵn sàng quỳ luôn.
Đương nhiên là khi tình yêu tới một giai đoạn nhất định sẽ không tránh khỏi các hành động thân mật. Mao Phi Du không định lên giường với cô ta, thương cô ta còn không hết nữa là, chỉ hôn thôi đã thấy bản thân quá đáng rồi. Có một ngày, trong cảnh đêm hấp dẫn, bầu không khí thích hợp, Mao Phi Du vừa ôm lấy cô ta, cô ta đã giơ tay cho anh ta cái tát, vừa khóc như trẻ con, “Sao anh chẳng tôn trọng em gì hết vậy!”
Mao Phi Du bị cô ta tát tỉnh cả người.
Anh ta còn chưa làm gì mà, về sau định thế nào đây, chẳng lẽ anh ta bị người yêu giết luôn hả.
Thôi được rồi, ai bảo anh ta thích cô gái này.
Một khoảng thời gian sau, Mao Phi Du ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè, bỗng có một chiếc Audi tấp vào lề đường, một gã trai lùn tịt, diện mạo bình thường bước xuống xe, sau đó tới bên ghế phó lái mở cửa ra. Sau đó Mao Phi Du trông thấy, bạn gái của mình theo người đó xuống xe, cười vô cùng dịu dàng.
Tự nhiên lại bị cắm cho cái sừng to tổ bố.
Chuyện này đối với người đàn ông nào cũng thế thôi, không thể chấp nhận được. Anh ta tiến tới bắt tại trận đôi gian phu dâm phụ này, vô cùng nhẫn nhịn hỏi bạn gái, “Người bạn này của em là ai?”
Kết quả là gì, cô bạn gái kia thấy vậy thì chó cùng rứt giậu, đá anh ta ngay tại chỗ, “Đây là đối tượng kết hôn người nhà sắp xếp cho em, thực xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”
Vẻ mặt Mao Phi Du vẽ đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy cuộc tình này của mình ngang trái quá thể.
Chia tay thì chia tay, anh Tiểu Mao phóng khoáng rời đi, cũng không thèm níu kéo.
Khi rời đi, anh ta nhìn vào chiếc Audi kia, trong đầu đã dần ý thức được tầm quan trọng của đồng tiền. Cũng ngay trong đêm đó, anh ta bỗng nảy sinh ý định kiếm thật nhiều tiền. Anh ta muốn có lợi nhuận thật cao, hơn nữa phải nhanh gọn lẹ, mà tất cả những tiêu chí này đều chỉ hướng đến ngành giải trí.
Anh ta làm bậy làm bạ, nhờ bạn đông bạn tây kết nối với các công ty giải trí, và rồi anh ta đã trở thành người đại diện như ý nguyện. Hẳn là trời đã định cho anh ta kiếm cơm bằng cách này, sau khi anh ta vào công ty làm thì ngay lập tức đã tia trúng được Hạ Chi Kỳ ở trường bên cạnh. Sau khi gửi Hạ Chi Kỳ vào công ty làm thực tập sinh, sau đó push anh ta vào nhóm xuất sắc nhất trên show sống còn, tự nhiên Hạ Chi Kỳ lại thành thần tượng hot, vạn người mê.
Mao Phi Du khi đó được hưởng hào quang rất nhiều, sắp xếp công việc cho Hạ Chi Kỳ, rồi định ra con đường thần tượng cho cậu ta, rồi dồn hết các tài nguyên tốt nhất, cứ trên đà phát triển mạnh như vậy sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ thành siêu sao. Ai mà ngờ rằng, đằng sau mặt nạ hiền lành, tuấn tú như thiên sứ kia lại là một con người chuyên làm chuyện dơ bẩn.
Cậu trai này bị người ta bắt quả tang khi đang hút thuốc p.hiện, bị quay tận mặt, chứng cớ không thể chối cãi.
Tin tức này lên hẳn kênh thời sự trung ương, vô số người hâm mộ khóc than.
Không lâu sau, người ta lại tiết lộ tin cậu ta đã mắc bệnh AIDS, có thể nói là họa vô đơn chí, khiến cho nhiều người không khỏi đau lòng.
Hạ Chi Kỳ xong đời, nghiệp này của Mao Phi Du cũng coi như bỏ.
Minh tinh xảy ra chuyện, ai dám khẳng định rằng người bên cạnh cậu ta không liên quan gì? Chẳng ai tin cả. Người hâm mộ của Hạ Chi Kỳ đồng loạt đẩy hết tội lỗi lên người Mao Phi Du, họ cho rằng cậu ta nhất định đã bị người đại diện xúi giục, ép buộc mới trở nên sa đọa như vậy.
Mao Phi Du lúc đó dù có trăm cái miệng cũng không thể nào cãi thắng được lời đồn của dư luận, hơn nữa lúc đó công ty của anh ta còn có ý thí xe giữ tướng, muốn để scandal này lại cho Mao Phi Du gánh hết, nên không đứng ra giải thích chút nào.
Còn bạc, còn tiền còn đệ tử.
Hết cơm, hết rượu hết ông tôi.*
(*) Bài thơ ‘Thói đời’ của Nguyễn Bỉnh Khiêm, khá sát với nội dung tác giả muốn truyền đạt nên mình đã edit sang như vầy.
Chuyện diễn ra như một lẽ thường tình, Mao Phi Du bỗng nhiên phải gánh hàm oan, buồn bực và thất bại, cuối cùng trở thành trò cười trong mắt người cùng giới.
Không ai dám dụng anh ta, sau cơn sóng gió đó, công ty của Mao Phi Du đã ám chỉ mấy lần liền, để anh ta tự động từ chức. Mao Phi Du cũng tưởng tượng, chuyện này khó mà làm, nếu rời đi chẳng khác gì tự nhận là mình làm việc đó, vậy thì chẳng còn hi vọng làm sáng tỏ nữa. Vì vậy anh ta cứ bám trụ lại công ty, dù sống chết ra sao cũng phải bám trụ vào đồng lương bạc bẽo mà công ty phát cho.
Quả thực như đã nói trên, Mao Phi Du có số kiếm cơm bằng nghề này.
Anh ta như có quý nhân phù trợ vậy, trong một căn phòng rất nhiều người mới cần dẫn dắt, không hiểu sao anh ta lại chọn trúng Lê Chi. Qua nhiều năm sau, anh ta vẫn rất ấn tượng với lần đầu gặp Lê Chi, cô mặc một chiếc váy dài màu trơn, trang sức đeo trên người nhã nhặn thanh lịch, đứng nép vào góc phòng, dù anh ta có nhìn sang thì cô vẫn rất bình tĩnh.
Mao Phi Du và Lê Chi chính là hai người bạn đồng hành bên nhau, cùng nhau vượt qua phong ba bão tố để bước lên đỉnh vinh quang, đã nhiều năm trôi qua, họ đồng cam cộng khổ, nhưng cũng không ít lần cãi nhau.
Minh Tiểu Kỳ có một ngày bỗng nói thế này, “Thực ra, anh ạ, anh và chị Chi Chi là cùng một kiểu người.”
Mao Phi Du sửng sốt, lập tức khinh thường, “Đó là chuyện đương nhiên, bọn anh cùng một kiểu, đó chính là làm người.”
Minh Tiểu Kỳ cũng không nể mặt anh ta, nói thẳng, “Thừa nhận cũng đâu mất mặt gì, chị Chi Chi ưu tú như vậy, anh cũng đâu kém cạnh.”
Trong lòng Mao Phi Du cũng có chút xúc động, ngước lên nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt bỗng có chút sâu xa.
Minh Tiểu Kỳ nhìn anh ta, “Anh Tiểu Mao?”
Mao Phi Du định thần, ậm ừ cho qua chuyện.
Hiện giờ là năm thứ hai sau khi Lê Chi thành lập phòng làm việc riêng, sự nghiệp phát triển thuận lợi vô cùng. Bởi vì nhu cầu công việc nên hai người đã có ý định thuê thêm nhân viên từ lâu. Với điều kiện hiện tại của Lê Chi, rất nhiều người muốn tới đây làm việc, trong số đó cũng không thiếu các trợ lý đã có nhiều kinh nghiệm và nổi danh trong ngành.
Sau khi xem một lượt các hồ sơ xin việc, Mao Phi Du vô tình nhìn thấy cái tên Minh Tiểu Kỳ.
Anh ta rất ấn tượng với cô gái trẻ này, khi Lê Chi còn đang quay “Ánh trăng trên tay”, cô ấy vẫn là thực tập sinh của một phòng làm việc. Không nhát gan như những người mới vào làm khác, cô ấy làm việc hào phóng không chi li, quyết đoán và kiên định, chỉ vì một cái lò sưởi nhỏ mà có thể xông vào xe của Thời Chỉ Nhược để đòi lại.
Khi bộ phim ấy đóng máy, mấy người họ đương nhiên là đứt liên lạc.
Lại một thời gian sau, khi “Cùng tôi tới phương xa” được quay ở một thị trấn nhỏ, Mao Phi Du và Lê Chi ở trong một khu homestay, anh ta lại vô tình bắt gặp Minh Tiểu Kỳ và Khương Kỳ Khôn ở bên nhau.
Mao Phi Du kinh hãi.
Đêm hôm khuya khoắt, lại còn cô nam quả nữ, Khương Kỳ Khôn lớn hơn cô cả mấy chục tuổi, lại vào cùng một khách sạn, khiến người ta không khỏi suy đoán nhiều thứ.
Mao Phi Du đã làm trong giới giải trí nhiều năm, mấy việc kiểu này anh ta gặp đã nhiều. Có một trường hợp, trông thì có vẻ là thanh niên bốn tốt*, là hạt giống tốt để đào tạo, mà hóa ra người đó lại là hoa có chủ, một tháng bí mật bay tới Hồng Kông hai lần, đi du thuyền ra biển cùng một nữ doanh nhân thành đạt ba ngày hai đêm. Khi đi hết mình khi về hết hồn.
(*) Thanh niên bốn tốt: Một, yêu Tổ quốc, có lí tưởng cao cả; Hai, học tập tốt, có sự cầu thị trong học tập; Ba, đạo đức tốt, có tinh thần đoàn kết, tình hữu nghị với bạn bè; Bốn, cố gắng trở nên mạnh mẽ, năng nổ và lạc quan.
Dù trai hay gái thì đều có tham vọng làm người đứng ở vị trí cao trong giới giải trí này thôi, mà muốn có chỗ đứng thì phải chấp nhận giao dịch thôi.
Mao Phi Du chỉ cảm thấy tiếc nuối muôn phần.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy người này khá tốt, công tư phân minh, là người có thực lực. Vì vậy khi nhìn qua hồ sơ của Minh Tiểu Kỳ, nếu công tâm mà nói, cô là một lựa chọn vô cùng phù hợp.
Minh Tiểu Kỳ cũng không làm anh ta thất vọng, tác phong làm việc vẫn luôn khiến người khác cảm thấy uy tín, dù là thống nhất lịch trình với các nhãn hiệu hợp tác hay là sắp xếp chương trình trong ngày cũng không hề e sợ, ngại ngần, cũng không để xuất hiện bất cứ sai sót nào. Mọi người trong phòng làm việc đều trêu, “Anh Tiểu Mao, anh có truyền nhân rồi kìa!”
Truyền với chả nhân, Mao Phi Du đưa tay ra hiệu, bảo bọn họ trật tự.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng thầm buồn bực, anh Tiểu Mao đối xử với anh cũng có nghĩa khí, có thể thân mật bá vai bá cổ người ta được, nhưng anh ta lại rất khách sáo với Minh Tiểu Kỳ. Con gái nhà người ta chủ động, chăm chỉ hiếu học thế kia, thi thoảng lại cầm sổ bút lẽo đẽo sau lưng anh ta, muốn anh trả lời thắc mắc. Mà Mao Phi Du thì sao, lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, ngoài chuyện công việc ra cũng không quan tâm đến vấn đề gì khác.
Ngay cả Lê Chi cũng thấy thái độ của anh ta đối với cô bé rất khác, nhân lúc Minh Tiểu Kỳ không có ở đây liền lén lút hỏi anh ta, “Có phải anh có thành kiến gì với cô bé kia không?”
Mao Phi Du cười xòa, “Có thành kiến gì đâu.”
“Thái độ của anh với cô bé ấy còn chẳng bằng đối với bác bảo vệ ngoài cổng.” Lê Chi nói: “Sao mà hà khắc với nhân viên thế hả sếp Mao?”
“E là cô chưa từng thấy tôi thực sự hà khắc là như thế nào.” Mao Phi Du im ắng hai giây, mất kiên nhẫn bỏ điếu thuốc trong miệng ra, “Tôi không thích người đi đường tắt.”
Cái câu không đầu không đuôi này khiến Lê Chi khó hiểu.
Cô cũng rất lanh lợi, thay đổi sắc mặt, nhếch miệng cười: “Tôi không đi đường tắt nè, anh thích tôi hơm?”
Mao Phi Du bị cô chọc cười, mặt mày hết cau có, khẽ vỗ lên mặt cô một cái, “Phắn ngay cho tôi!”
Nói vui thế thôi, chứ thực ra anh ta cũng để chuyện này trong lòng. Nghĩ lại, anh ta cũng thấy bản thân đã đối xử có hơi quá đáng với Minh Tiểu Kỳ. Mao Phi Du không phải là kiểu người thích để trong lòng có tâm sự, bởi anh ta không muốn vì mấy chuyện này mà làm ảnh hưởng tới thái độ với nhân viên.
Thế cho nên, tại một buổi lễ thời trang sang trọng mười ngày sau, anh ta kéo Minh Tiểu Kỳ sang một bên, “Đến đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Bởi vì phải tham dự sự kiện long trọng nên Minh Tiểu Kỳ mặc trên mình một bộ lễ phục màu bạc, mái tóc xõa xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ một bàn tay. Ngũ quan của cô nàng rất tinh xảo, đặc biệt là hàng mày và đôi mắt, làn thu thủy nét xuân sơn, chỉ cần nhìn chút thôi là người đối diện đã bị cô thu hút.
Mao Phi Du mất tự nhiên, dời ánh mắt qua chỗ khác, húng hắng ho để che giấu tâm trạng.
Minh Tiểu Kỳ lơ đễnh, “Sao vậy ạ?”
Trở về chủ đề chính, Mao Phi Du hắng giọng, cố gắng lựa lời uyển chuyển nhất có thể: “Thực ra là thế này, điều kiện của phòng làm việc chúng ta không tệ lắm, em có thấy vậy không?”
Minh Tiểu Kỳ gật đầu, “Đương nhiên ạ.”
“Mà em bây giờ ấy, tuy rằng vẫn đang trong giai đoạn thực tập, nhưng thái độ với công việc rất tốt, biểu hiện đã rõ mười mươi, chị Chi Chi của em nói rằng sẽ sớm chuyển em lên công việc chính thức.” Mao Phi Du tỏ vẻ thông cảm, “Chi phí sinh hoạt ở Hải Thành vốn đắt đỏ, mà em lại là một cô gái mới tốt nghiệp không lâu, thuê nhà ở bên ngoài quả thực là phải đối mặt với áp lực rất lớn.”
Minh Tiểu Kỳ cong khóe môi, “Anh Tiểu Mao, anh muốn cấp nhà cho em hả? Em có thể tự lo được mà.”
“…” Mao Phi Du xùy một tiếng, “Nghĩ cũng hay nhỉ, tự đi mà thuê nhà chứ.”
“Nhà em thuê cũng không có gì phải phàn nàn cả, rất tốt mà.” Minh Tiểu Kỳ di di mũi giày trên đất, cười nói: “Anh nói tiếp đi.”
Mao Phi Du khẽ thở dài, dốc hết tâm huyết mà nói, “Anh cũng rất coi trọng em, năng lực của em không hề tồi chút nào, cũng là người khiêm tốn ham học hỏi. Anh cũng có thể nhìn ra là em rất tâm huyết với nghề, chỉ cần kiên trì hai ba năm nữa thôi, nhất định sẽ gặt hái được thành quả.”
Con ngươi của Minh Tiểu Kỳ linh động, chớp chớp mắt, “Anh Tiểu Mao, anh bị người ta… bắt cóc hả?”
Mao Phi Du: “…”
Ha, hiểu rồi, rất láu cá, giống Lê Chi y đúc.
Anh ta cũng không nói đùa nữa, vô cùng đứng đắn, không lòng vòng: “Người đi đường tắt anh đã thấy rất nhiều, nhìn thì có vẻ hào quang muôn trượng, nhưng thực chất chẳng ai trong số đó có kết cục tốt cả.”
Minh Tiểu Kỳ cũng rất đồng tình, “Anh Tiểu Mao, tam quan của anh rất đúng đắn đấy.”
“Thế nên em hãy ghi nhớ mấy lời này đi, tuổi trẻ chính là vốn liếng, cũng chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Em phải sử dụng nó làm sao cho thật hiệu quả, có ý nghĩa, phải đáng giá với bản thân mới được, đừng phung phí nó cho mấy cái lão già họm hẹm ngoài kia.”
Nói đoạn, Mao Phi Du lại tiếp: “Tỷ như là Khương Kỳ Khôn lão sư, ông vua màn ảnh rộng, người đầu tư thông minh, là diễn viên gạo cội trong giới, được xưng tụng là ‘quốc bảo diễn xuất’. Nhưng vậy thì đã sao? Lớn tuổi rồi, nói thẳng ra là đã già rồi, không thể nào mà đem ra so với người trẻ tuổi được, dù là ở phương diện nào ông ấy đều thua kém đấy. Em cứ phải tính toán với ông ấy làm gì?”
Anh ta nói rất thành tâm, phải nói là lôi hết lòng hết dạ ra để khuyên nhủ. Mà anh ta nói nhập tâm quá, không chú ý có người đang tới gần sau lưng.
Minh Tiểu Kỳ trộm cười, “À, thế anh nghĩ em có ý đồ gì với ông ấy?”
Mao Phi Du thản nhiên đáp: “Đơn giản thôi, tiền tài địa vị tài nguyên. Nhưng mà em ơi, trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. Em đã lấy đi ngần nào thì ông ấy nhất định sẽ đòi lại cho bằng ngần ấy thôi.”
Lời đã nói đến đây rồi, không còn gì có thể rõ ràng hơn, nói chi tiết nữa lại thành ra vô duyên. Mao Phi Du thực sự cảm thấy mình như đang đóng vai cha già của người ta rồi, lại lựa lời để nói: “Hay là thế này đi. Giờ ấy, em tưởng tượng xem, khi ông ấy cởi quần áo ra, trên người toàn là thịt mỡ bèo nhèo, tẩy trang một cái nhá, da dẻ toàn mấy đốm đồi mồi, nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp chết một con ruồi luôn đó. Người như vậy… thử hỏi em ngắm xong có ăn nổi ba bát cơm không?!”
Minh Tiểu Kỳ cố gắng nhịn cười, trong mắt dường như chứa sao trời, long lanh xán lạn.
Ánh mắt cô vẫn hướng về phía đối diện, nhưng hình như không phải đang nhìn Mao Phi Du.
Mao Phi Du bỗng cảm thấy sau lưng có gì đó khác thường, vì vậy liền quay đầu lại.
Đứng sau lưng anh ta đã lâu chính là Khương Kỳ Khôn. Ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đôi mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào anh ta.
Chẳng hiểu tại sao, sau lưng Mao Phi Du bỗng toát hết mồ hôi lạnh.
Khương Kỳ Khôn bình tĩnh nói: “Con bé chưa ăn ba bát một bữa bao giờ.”
Mao Phi Du: “…”