Chân Thành

Chương 81: Phiên ngoại 2: Năm thứ ba




Đôi vợ chồng son đã kết hôn đến năm thứ ba, nhưng vẫn chưa thể hoàn thành hôn lễ.

Thực ra là năm thứ hai sau kết hôn, Tống Ngạn Thành đã chuẩn bị qua một lần. Bản chất Lê Chi là người hướng nội, chắc chắn sẽ nói không cần làm lớn chuyện. Vì vậy Tống Ngạn Thành không hỏi một tiếng, chỉ quyết định là sẽ tổ chức một đám nhỏ tại Tahiti*, mời Mạnh Duy Tất cùng mấy người bạn chí cốt đến làm chứng.

(*) Tahiti: là hòn đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương.

Mặc kệ thế nào, coi như là cho Lê Chi một chút cảm giác nghi thức đi.

Tất thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa nhưng cuối cùng vẫn không xong. Lý do là vì khi Lê Chi đang tiến hành quay cảnh cuối cùng của đoàn phim thì dây cáp treo bị đứt, rơi trực tiếp xuống từ thác nước cao bảy mét. May mắn thay, ở phía dưới là một cái hồ nước sâu, Lê Chi tựa như một thiên thạch lao xuống, chìm vào trong làn nước.

Một khắc này, phim trường nháo nhào cả lên, nhanh chóng đi cứu người. Bởi vì độ cao có sự chênh lệch nên đã hình thành nên một lực rất lớn đập lên người cô. Lúc lôi được Lê Chi từ trong nước ra, cô đã lả đi. Trên đường tới một bệnh viện ngoài thị trấn cách đây hơn ba mươi cây số, cô vẫn chưa tỉnh lại. Mao Phi Du chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, cho dù là so với cảm giác lúc thân danh bại liệt của năm đó, cũng không thể bằng sự tuyệt vọng của giờ phút hiện tại.

Xe cứu thương chạy như bay, anh ta nắm chặt lấy tay Lê Chi, “Con nhóc chết tiệt, cô cho tôi thấy chút sức mạnh xem nào! Con mẹ nó chứ… Van cô đấy.”

Lê Chi không có bất kì chấn thương nào, nhưng đã bất tỉnh nhân sự, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như ma nữ. Cho tới lúc đến bệnh viện chụp CT, bác sĩ nói não cô bị chấn động, đầu có điểm tụ máu, nếu như tình huống không tốt, có khả năng sẽ phải phẫu thuật.

Mao Phi Du bị dọa chết khiếp, tay đang cầm di động cũng phát run, hỏi: “Thế nào mới gọi là tình huống không tốt?”

Bác sĩ nói: “Hôn mê bất tỉnh, giống như bây giờ.”

Ba chữ “người thực vật” chợt lướt qua trong đầu Mao Phi Du. Anh toát mồ hôi trán, cảm thấy yếu ớt lạnh lẽo, không dám chậm trễ mà gọi ngay cho Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành đang đi công tác ở Tô Châu, nhanh chóng tiếp điện thoại, đối với người đại diện họ Mao này luôn như kẻ địch, ngữ khí không kiên nhẫn, “Tại sao lại là anh?”

Mao Phi Du vừa nói xong câu “Vợ cậu có khả năng phải thực hiện phẫu thuật” thì Lê Chi tỉnh lại.

Cô được chuyển viện về Hải Thị. Tống Ngạn Thành lập tức trở về, xuống xe một cái, liền hoảng hốt thất thểu chạy vào bệnh viện. Thời điểm anh nhìn thấy Lê Chi là khi cô vừa điều trị xong, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút, còn lại không có gì khác thường.

Tống Ngạn Thành đứng ở cửa phòng bệnh, nhất quyết không dám bước lên.

Lê Chi nhìn về phía anh, ánh mắt bối rối mờ mịt, “Anh tìm ai?”

Tống Ngạn Thành: “…”

Lê Chi hơi nghiêng đầu, khẽ chớp mi, “Chúng ta quen nhau sao?”

Tống Ngạn Thành cảm giác như có tiếng sấm sét đùng đùng đâu đây, cô bị mất trí nhớ sao?

Lê Chi thầm lặng thưởng thức biểu hiện hiện tại của người đàn ông trước mắt, sau đó mới thỏa mãn mà cười rộ, sự rực rỡ trong ánh mắt tăng hẳn lên, nào có sự ngây thơ ngờ nghệch như lúc nãy, chỉ có ý xấu.

Tống Ngạn Thành chợt nhận ra là mình bị cô chọc ghẹo, cái cảm giác gọi là vừa buồn vừa vui làm cho anh choáng đầu hoa mắt.

Anh tiến tới, ngồi xổm xuống đất, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lê Chi.

Lê Chi cúi đầu, hạ tầm mắt xuống nhìn mu bàn tay anh.

Tống Ngạn Thành vùi mặt vào lòng bàn tay của hai người, rồi lại ngẩng đầu lên, hai mắt bây giờ đã đỏ ngầu.

Đây là lần thứ hai Lê Chi nhìn thấy người đàn ông này rơi lệ.

Sau đó điều tra ra mới thấy Lê Chi may mắn biết bao nhiêu. Nếu chẳng may xa hơn tầm năm xăng-ti-mét nữa, đầu của Lê Chi sẽ đập trực tiếp vào mỏm đá ngầm ở bên dưới, không chết thì cũng tàn phế, có thể thực sự sẽ biến thành người thực vật.

Chuyện này căn bản là không thể áp xuống được, cùng ngày hôm đó liền lên tiêu điểm Weibo. Đoạn video đã ghi lại thời điểm xảy ra sự việc có độ sắc nét cao, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm giác mạo hiểm đến nghẹt thở. Trong hai năm qua, tên tuổi của Lê Chi thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, nhưng khi xuất hiện đều là đi kèm với những tác phẩm cùng thành tựu.

Cư dân mạng hết người này đến người khác đều biểu thị: [Huhuhu, chị gái thật đáng thương]

[Không mong rằng sẽ nhìn thấy tin tức của chị bằng phương thức này]

[Thật đáng sợ! Đây không phải là đi quay phim mà là đi tìm chết!”]

Đoàn phim không chịu nổi áp lực từ phía dư luận, trong lúc nhất thời nóng não lại đi thuê thủy quân đè áp hot search. Nhóm Quả Lê Cam vốn không có động tĩnh gì, trong chốc mắt liền bùng nổ. Đã làm sai lại còn muốn làm rùa đen rụt đầu sao? Mới tuyệt vời làm sao!

Từ trước tới giờ, fandom của Lê Chi vốn không tranh quyền đoạt thế, đêm đó bỗng đăng một bài dài trên Weibo, tiêu đề vô cùng bắt mắt ――【 Đoàn phim vô lương tâm!】

Bài post Weibo là do Tiểu Chu tự mình cầm đao trau chuốt, hành văn cay độc, lời lẽ sắc bén, câu nào câu nấy đả kích tới điểm nhức nhối, quả không hổ thẹn với danh tiếng sinh viên trường Thanh Hoa của Tiểu Chu. Tám câu hỏi nhằm vào đoàn làm phim, chất vấn về biện pháp an toàn của các diễn viên, chất vấn về thái độ xử lý của họ sau sự cố. Cuối cùng, bài post được kết thúc bằng:

[Chúng tôi không gây rắc rối, nhưng cũng chưa từng sợ đối đầu rắc rối. Chúng tôi sẽ không để cho họa vô đơn chí, nhưng tuyệt đối sẽ không nén giận. Chúng tôi chỉ cầu công lí chính nghĩa, cầu chân tướng sự việc. Chúng tôi chỉ có một ước nguyện rằng, người chúng tôi thích sẽ trọn đời bình an.]

Bài post này rất nhanh được chia sẻ đi, tại lúc ấy được nghị luận rất nhiều.

Thậm chí nhiều công ty quan hệ công chúng còn liên hệ với Tiểu Chu, muốn đào góc tường*.

(*) Đào góc tường: hành động đào nhân tài của công ty đối thủ, hoặc đơn giản là công ty khác, với mục đích thêm lực lượng cùng trí óc về cho mình.

Cuối cùng, đoàn làm phim cũng thẳng thắn đứng ra xin lỗi và chịu tội. Tống Ngạn Thành cũng muốn khởi kiện bọn họ, nhưng bị Lê Chi ngăn lại. Cô nói, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu bản thân cô đã tai qua nạn khỏi, coi như là cản lại một điều khó, đổi lấy vạn dặm bình an của sau này.

Lửa giận của Tống Ngạn Thành nào có biến mất dễ như vậy, sớm đã thả lời ra bên ngoài, nói rằng muốn kiện cho họ phá sản. Trong chớp mắt, ánh mắt của anh làm cho Lê Chi cảm thấy dường như thân quen. Cực kì giống với thuở ban đầu mới quen kia, chính là kiểu Tống Ngạn Thành bi quan, chán đời và lạnh lùng.

Lê Chi đi tới, nhẹ ôm lấy anh từ phía sau, dán vào lưng anh làm nũng: “Trông anh thế này không đẹp trai tí nào hết.”

Cô nhẹ lời mềm giọng kéo lại lí trí đang trên bờ vực mất kiểm soát của Tống Ngạn Thành.

Lê Chi cười hì hì nói: “Anh tới đây đi, em cho anh xem một số thứ.”

Tống Ngạn Thành giờ đang nổi nóng, căn bẳn là không để ý tới, chỉ xoay người ôm cô một cái rồi lẳng lặng đi vào phòng làm việc. Ngày hôm sau, Mao Phi Du tới nhà thăm Lê Chi, không đúng lúc, Lê Chi lại đang ngủ. Anh ta liền ngồi cùng Tống Ngạn Thành ở phòng khách một lát.

Tống Ngạn Thành mở cho anh ta một lon nước trái cây, đưa tới, “Giờ tôi nhìn thấy anh liền có bóng ma tâm lí, mỗi lần anh gọi điện thoại tới, hoặc là tới tìm tôi, đều không phải chuyện gì tốt đẹp.”

Mao Phi Du chịu không nổi, nói: “Cậu cho rằng tôi muốn tìm cậu lắm à? Cậu không có chuyện tốt, tôi thì còn cả đống việc đây!”

Tống Ngạn Thành ngồi đối diện anh ta, lại trầm xuống, bắt chéo chân rồi châm điếu thuốc.

Mao Phi Du hỏi: “Cậu thật sự muốn báo cáo cái đoàn làm phim kia sao?”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, thực sự để ý chuyện này.

Mao Phi Du cũng không khuyên giải, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi, đưa tới, “Cho cậu xem vài thứ.”

Tống Ngạn Thành cũng không nhận ngay, hút thuốc vừa mãnh liệt vừa khẩn trương, sau khi điếu thuốc cháy hết, anh mới cầm lấy mở ra, sửng sốt.

Đây là một tập hợp đồng bảo hiểm thương mại, từ ba năm trước tới nay, hầu như giai đoạn nào cũng có. Anh thoáng so tính thời gian, tỉnh ngộ, đây đều là thời gian Lê Chi đi đóng phim.

Mao Phi Du nói: “Đừng nhìn cô ấy vẻ vang, đóng phim, làm đại sứ mà tưởng kiếm được nhiều tiền. Kỳ thực, mỗi lần vào đoàn phim, chính là đã chấp nhận cống hiến bản thân với bất cứ giá nào rồi. Dù là trái mùa hay lệch múi giờ cô ấy đều không coi vào đâu. Gặp phải nhiều nguy hiểm ngoài ý muốn, cô ấy cũng đều giấu cậu. Vì vậy, trước mỗi lần đi quay phim, cô ấy đều sẽ mua một phần bảo hiểm cao cấp, người được lợi sẽ chính là cậu. Cô ấy nói, cô ấy muốn song hành cùng cậu trong tương lai dài lâu, nhưng lỡ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tương lai của cô ấy không còn, nhưng tương lai của cậu thì vẫn ở đó. Vậy cũng là, cô ấy chừa đường lui cho cậu”

Nói xong, Tống Ngạn Thành trầm mặc, không nói gì lâu thật lâu.

lúc Mao Phi Du rời đi, còn chân thành nói: “Cô gái này thật sự kính cậu, yêu cậu.”

Tống Ngạn Thành ngồi rất lâu trong phòng làm việc, sau đó đi đến phòng ngủ.

Lê Chi vẫn chưa tỉnh, anh khàn giọng nói bên tai cô: “Nghe lời em, anh sẽ không kiện nữa. Về sau, tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em.”

Lê Chi dù lần này gặp sự cố dù không có bị thương gân động cốt, nhưng đầu óc cũng không phải chuyện nhỏ. Trong khoảng thời gian này, Tống Ngạn Thành gần như bỏ hết công việc để ở bên cô. Tuy rằng bác sĩ đã nói tụ máu của cô đã tự tan đi, không phải vấn đề gì lớn nhưng Tống Ngạn Thành vẫn thấy lo, liền dẫn Lê Chi bay tới Thượng Hải. Qua tiến cử của đàn anh họ Đường trước học Thanh Hoa cùng anh, rồi qua mấy vị chuyên gia chẩn đoán có danh tiếng, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, Tống Ngạn Thành mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nguyên là trước kia anh không hỏi qua Lê Chi về chi tiết phim bao giờ, nhưng từ đó về sau, cứ mỗi lần Lê Chi tiếp nhận một bộ nào đó, Tống Ngạn Thành đều có một màn truy vấn nho nhỏ.

Có tình tiết đánh nhau hay không?

Có phải treo dây thép hay không?



Có lại lấy cảnh ở bên cạnh thác nước trên vách núi hay không?

Dần dà, anh bắt đầu sinh ý niệm tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh trong đầu. Bản thân thì bỏ tiền cho vợ đóng phim, đối với ai anh đều thấy lo. Mạnh Duy Tất cười nhạo anh bị ấm đầu, nói rằng đây chẳng qua là một tai nạn ngoài ý muốn có xác suất một trên một vạn thôi.

Ánh mắt Tống Ngạn Thành mau chóng lạnh xuống, “Một phần vạn tao cũng không chịu nổi.”

Hai chữ mê đắm vốn không thể nào lôi ra làm trò đùa được. Mạnh Duy Tất thở dài, hỏi: “Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Tống Ngạn Thành giống như là đã từng cân nhắc qua vấn đề này, vẻ mặt không hề dao động, kiên định đáp: “Cô ấy dù rằng què mù hôn mê, tao liền chăm sóc cô ấy cả đời. Còn nếu cô ấy ra đi, tao cũng sẽ chỉ ở vậy, chờ ngày xuống dưới đó đoàn tụ cùng cô ấy.”

Khi Tống Ngạn Thành nói lên những điều này, trong mắt có sự khắc chế và ẩn nhẫn, anh dũng và bạo dạn.

Lê Chi bị thương, liền nghỉ ngơi và hồi phục nửa năm không có nhận đóng phim.

Mao Phi Du dường như cũng đã thay đổi, không giống với khi trước, lúc nào cũng sắp xếp công việc tới nỗi bù đầu cho cô. Anh ta giảm xuống còn khoảng tầm 70%, để cho cô thoải mái hơn. Thời gian Lê Chi rảnh cũng nhiều hơn, nhưng vẫn có quá nhiều tay săn ảnh kè kè ở gần. Việc cô sống ở khu hoa viên Tân Giang đã không còn là điều bí mật nữa, sớm đã bị tiết lộ từ tám đời rồi.

Mao Phi Du hỏi cô có muốn chuyển nhà đi không?

Lê Chi chẳng muốn động tay, nói: “Có dọn nhà đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ sớm biết thôi. Quên đi, quay chụp vài ngày rồi lại hết ấy mà.”

Tống Ngạn Thành không phản đối lời nào gì, nhưng ngay ngày kế đã thay toàn bộ rèm cửa trong nhà bằng loại rèm chuyên dụng của phòng chụp ảnh. Kéo vào một phát là trong nhà tối thui. Lê Chi e ngại cái đống rèm cửa này trông thật xấu, Tống Ngạn Thành “a” một tiếng, “Anh cũng không muốn lúc anh với em làm chuyện đó thì bị người ta quay video đâu.”

Lê Chi: “…”

Ngài thật chu đáo đấy ạ.

Trong một năm trở lại đây, công ty của Tống Ngạn Thành vận hành rất suôn sẻ, làm ăn ngày càng phát đạt. Anh thực hiện các dự án cơ sở hạ tầng mà mình am hiểu, dựa vào những mối quan hệ mà anh tích cóp từng chút một, con đường gây dựng sư nghiệp coi như thuận lợi. Anh có lòng can đảm để bắt đầu lại từ đầu, cũng có sự quyết tâm không phụ lòng mong mỏi của mọi người.

Vào năm thứ hai sau kết hôn, Tống Ngạn Thành không giành được một mảnh đất mà anh đã tranh giành từ rất lâu. Anh sa sút tinh thần, sau khi buổi đấu thầu kết thúc thì về nhà lăn ra ngủ. Điện thoại tắt máy, Quý Tả gọi tới cả trăm cuộc cũng không ai nghe.

Quý Tả càng nghĩ càng thấy không ổn nên đành gọi cho Lê Chi.

Lê Chi đang chụp ảnh trang bìa cho Ngũ đại tạp chí*, vừa xong việc bên này liền bỏ qua công việc tiếp theo, chạy thẳng về nhà.

(*) Ngũ đại tạp chí: là Vogue, Elle, Harper’s Bazaar, Marie Claire và Cosmopolitan.

Mấy ngày nay Tống Ngạn Thành vẫn luôn bận rộn nên đã thức trắng vài đêm, đầu óc vẫn còn mộng mị, “Sao em lại về rồi?”

Thấy anh không có việc gì, Lê Chi mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhắn tin báo bình an cho Quý Tả, liền ngồi xuống cạnh giường. Cô nhìn anh, ánh mắt còn có chút hàm ý trêu chọc. Lúc đầu Tống Ngạn Thành vẫn còn có thể giữ kiểu biểu lộ nước chảy mây trôi của mình, nhưng bị nhìn chằm chặp đến vài giây sau, liền bị đánh bại.

Anh bực bội vò tóc: “Hạng mục này coi như bỏ.”

Lê Chi nhất định sẽ không nói những lời như “Bỏ thì bỏ thôi” “Có gì to tát đâu”. Bất luận là người nào đều xứng đáng được công nhận và tôn trọng những nỗ lực mình đã bỏ ra. Hời hợt không phải là an ủi, ở một mức độ nào đó, đó còn là một loại miệt thị.

Lê Chi không nói gì, vươn tay ôm lấy Tống Ngạn Thành, xoa xoa sau đầu người đàn ông, “Muốn khóc thì anh cứ khóc đi.”

Tống Ngạn Thành bật cười làm cho hơi nóng run rẩy truyền ra từ trên cổ cô, anh trầm giọng nói: “Cũng chưa đến mức đó.”

Cởi mở tâm tình, đối mặt với kết quả, gánh nặng tâm lí liền được trút bỏ một nửa. Mặt mày Tống Ngạn Thành vẫn thoang thoáng nét u sầu, “Chẳng qua là anh thấy có chút tiếc nuối.”

Lê Chi nắm lấy tay anh, nói: “Lúc trước em có đọc qua một câu thoại trong kịch bản, nói rằng, chí làm trai tồn tại cao xa, không giới hạn ở trước mắt. Anh nhiệt tình, mãnh liệt, quyết đoán, ắt sẽ được trọng dụng, đừng tự mua dây buộc mình, cứ phải xoắn xuýt lấy cái thành bại nhất thời này làm gì.”

Tống Ngạn Thành cười cười, “Biết rồi, cô giáo Lê.”

Khởi nghiệp sao khó được bằng giữ nghiệp. Tống Ngạn Thành không phải là kẻ có nhân cách hoàn hảo. Anh có sự bén nhọn sắc sảo, cũng có cả sự thực dụng chẳng kiêng nể gì. Mặc dù tính tự chủ của anh cao cường hơn hết thảy, nhưng cũng sẽ có những lúc bị nỗi đau trong thâm tâm dày vò, làm cho anh lung lay, đi vào bế tắc, hao mòn tâm trí. Nhưng Lê Chi vẫn luôn là người kéo anh dậy, khiến anh chậm bước lại. Mấy năm nay, anh đã lĩnh hội xong cách chiết trung* tất cả các kĩ năng này.

(*) Chiết trung: trung hòa một cách máy móc những quan điểm khác hẳn nhau. Đây là một từ tiếng Việt.

Năm thứ hai Tống Ngạn Thành gây dựng sự nghiệp, trong một lần trúng thầu nhóm dự án trọng điểm của tỉnh đã đảm nhiệm việc xây dựng cơ sở hạ tầng của sân bay dân dụng mới. Tin tức này đã làm chấn động giới kinh doanh. Anh giống như một con thú ngủ đông, chịu được đông lạnh hạ nóng, chịu được hết mọi sự đối xử lạnh nhạt trào phúng, cuối cùng thì đi săn mồi thành công.

Sự nghiệp đã đến lúc thăng hoa, căng buồm ra khơi.

Hôm ấy, sau khi Quý Tả báo cáo xong công việc, thuận miệng nói thêm một câu, “Gần đây tập đoàn Bách Minh có chút vấn đề.”

Tống Ngạn Thành ngước mắt nhìn anh ta, yên lặng không nói gì.

Quý Tả lại nói tiếp: “Có sự mâu thuẫn trong nội bộ quản lí, rắc rối cực kì, nghe nói là bắt nguồn từ cuộc họp ngày hôm qua.”

Tống Ngạn Thành khẽ nhíu mày.

Cả một tập đoàn lớn như vậy, tình hình này đúng là khiến người ta chế giễu.

Quý Tả nói: “Sau khi Tống Duệ Nghiêu lên nhậm chức cũng không hề bớt lo. Ban quản trị trong tập đoàn kéo bè kéo cánh, không ít người còn chống đối anh ta. Nhưng cũng chính tại quyết định xử lí của anh ta có vấn đề lớn, cấp tiến, liều lĩnh và mạo hiểm, đi ngược lại với họ.”

Nhắc tới người xưa, Tống Ngạn Thành cũng không hề dao động.

Anh lại chú ý tới bảng báo cáo hằng quý của tập đoàn, trông không khả quan, ba năm nay rõ ràng là lao dốc không phanh.

Hai tháng sau, tập đoàn Bách Minh đột nhiên ra thông cáo, đình chỉ cổ phiếu. Cộng thêm với những lời đồn đãi, những người sở hữu cổ phiếu đều đang hoảng sợ, trên mạng cũng bắt đầu có nhiều lời lên án công khai. Tống Ngạn Thành nghĩ chắc, cục diện rối rắm này không thể nào che đậy được nữa.

Trực giác của anh rất chuẩn, buổi chiều thứ sáu tuần ấy, một người mà mấy năm đã không ló mặt đột nhiên đến nhà.

Tống Hưng Đông tuổi tác cũng đã cao, nhưng tinh thần vẫn rất cứng rắn khỏe mạnh, chống ba toong tự nhiên cũng có khí thế uy nghiêm. Lúc Tống Ngạn Thành nhìn thấy ông, cũng không gọi “ông nội”, trái lại còn cúi đầu bật cười.

Anh châm biếm: “Ngài bị “bệnh” nhiều năm như vậy, đến đúng thời điểm mấu chốt này thì lại “khỏi”. Tôi nên vui mừng, hay là nên học hỏi trình độ của ngài một chút đây?”

Một tháng trước đó, Tống Hưng Đông thả tin ra ngoài công chúng, nói rằng bản thân ông đã được chữa khỏi bệnh sau một năm trị liệu tại Mỹ, gần đây sẽ về nước.

Khi đó, Tống Ngạn Thành liền đoán rằng sẽ có ngày hôm nay.

Bọn họ nói chuyện đến trưa, phòng họp đóng chặt, bất luận là ai cũng không được phép quấy rầy.

Tống Hưng Đông cao ngạo cường thế cả đời, chưa bao giờ phải hạ mình thấp giọng nhờ vả người khác như thế này. Tập đoàn Bách Minh đã không còn như trước nữa, nội bộ lục đục, nghiệp vụ đối ngoại cũng dần sa sút. Tống Duệ Nghiêu là kẻ hữu dũng vô mưu, Tống Hưng Đông tổn phí mất hơn ba mươi năm bồi trợ người kế nghiệp, chờ tới ba năm gần đây mới nhìn rõ, hắn ta cũng không phải là tướng tốt để cậy.

Tống Hưng Đông gần như năn nỉ Tống Ngạn Thành quay về vực dậy cơ đồ của gia tộc.

Lường trước rằng người cháu trai này sẽ không đồng ý, ông nói: “Chỉ cần cháu quay về giữ ghế chủ tịch tập đoàn, ta sẽ đưa mẹ cháu vào gia phả họ Tống, thêm bài vị vào nhà thờ họ Tống, cho bà ấy danh chính ngôn thuận.”

Sự hứa hẹn này của Tống Hưng Đông, giống như mật ngọt chết ruồi, trực tiếp kích tới cái gai đã ở lì trong lòng Tống Ngạn Thành hơn mười năm.

Ánh mắt Tống Ngạn Thành trầm lắng, cứ định nguyên tại chỗ giống như một pho tượng.

Tống Hưng Đông nhìn phản ứng này của anh, trong lòng tự tin mình nắm chắc phần thắng.

Nhưng Tống Ngạn Thành bỗng cười rộ lên, thong dong dãn đôi mày, trầm giọng: “Ông nội, từ lúc tôi gặp ngài lần đầu năm mười bảy tuổi đến giờ, ngài vẫn không thay đổi gì.”

Tống Hưng Đông ngẩn người.

“Ngài mãi luôn tự kiêu, tự cho mình là thanh cao, cái gọi là “bệnh” này của ngài, thực chất là do trước đó ngài phát hiện Tống Duệ Nghiêu ăn cây táo rào cây sung. Ngài tự cho là mình thông minh, dứt khoát ra vẻ “bệnh”, muốn giương đông kích tây, nhìn xem trong tập đoàn có người nào bằng mặt chứ không bằng lòng với ngài không, sau đó tính sổ tổng cũng không muộn. Ngài đa nghi, tự phụ, cho rằng tất thảy ngài đều nắm được trong tay, rồi lại không hề ngờ tới rằng, tôi đã thu thập được chứng cứ phạm tội của Tống Duệ Nghiêu sớm hơn ngài.”

Giọng điệu Tống Ngạn Thành bình ổn: “Cái gọi là tình thân với người nhà, đối với ngài mà nói, không hề đáng để nhắc tới. Chỉ có thể diện với gia sản, mới là thứ ngài sở cầu cả đời. Ngài muốn danh muốn lợi, vì những thứ này mà có thể không từ thủ đoạn, thâm chí còn sống chết với nó, đâm lao thfi phải theo lao. Trước kia tôi cứ cho rằng, tính cách ngài kiên nghị bạc tình mới có thể gây dựng nên sự nghiệp và những thành tựu này. Giờ đây, tôi rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, không phải là ngài có năng lực, mà là ngài không có nguyên tắc. Ngài khôn đưa khéo đẩy, tùy cơ ứng biến, cũng có thể vì quyền lợi mà nhượng bộ, cũng sẽ không để cho cảm xúc của mình lấn át.”

Tống Ngạn Thành dứt khoát cự tuyệt, người đi rồi, một mình anh vẫn ngồi trong phòng làm việc tới lúc màn đêm buông xuống.

Chín giờ tối, Quý Tả lo lắng, đang tính gõ cửa phòng.

Cửa vừa đúng lúc lại mở ra. Một tay Tống Ngạn Thành cầm áo vest vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, anh bình tĩnh nói: “Tan làm.”

――



Ngày Đông Chí năm đó, Tống Ngạn Thành và Lê Chi cùng đến nhà Tiểu Chu làm sủi cảo.

Cậu trai này lại đổi biệt thự, trang hoàng theo phong cách Trung Hoa, thiết kế khu nhà thành mô hình một trang trại nhỏ, ở cổng vào còn có một vườn trái cây rộng lớn. Vừa vào tới cửa, Tiểu Ngư đã phấn khích vẫy tay, “Thần tượng!”

Quen biết nhau đã nhiều năm rồi, nhưng xưng hô vẫn mãi không thể sửa. Lê Chi cười hì hì đi tới, rút lấy một lát dưa chuột để ăn, “Ngọt quá!”

Tiểu Chu bưng một rổ anh đào, từ trong nhà đi ra, “Thần tượng của em sao có thể không ngọt được? Chị không nên làm diễn viên nữa, lên khung VIP của Taobao đi thôi.”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Cậu làm sao vậy, càng lớn càng ấu trĩ.”

“Ấu trĩ thì có sao?” Tiểu Chu nói đến đây liền buồn rầu, “Em chuẩn bị đi thi nghiên cứu sinh rồi.”

Tống Ngạn Thành thắc mắc: “Lần trước không phải cậu nói là sẽ trực tiếp đi làm luôn à?”

“Đừng nhắc nữa.” Tiểu Chu nói: “Bố mẹ em không đồng ý, dọa rằng muốn để em về thừa kế cơ nghiệp. Em không muốn ra nước ngoài, nên đã nói muốn thi nghiên cứu sinh, trước sống qua mấy năm nay đã rồi tính tiếp.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Ok, không lo học cho tử tế, liền bị cảnh cáo là phải về thừa kế một đống gia sản kếch xù!

“Thần tượng, chị nếm thử bánh hoa tươi tự em làm này.” Cửa hàng bánh ngọt của Tiểu Ngư khai trương vào tháng tới, cô nhóc đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng đã thực hiện được ước mơ rồi.

Lê Chi khen mãi không dứt miệng, hỏi: “Thân thể em có trụ nổi không đó?”

“Cũng ổn rồi ạ.” Tiểu Ngư cười cười: “Em đi kiểm tra định kì, kết quả xét nghiệm rất tốt. Tiệm cũng có tuyển thêm nhân viên phụ giúp, em tự biết chừng mực, sẽ không để bản thân mệt mỏi quá độ đâu.”

Lê Chi mỉm cười hiểu ý, chỉ vào cái bánh ngọt bên tay phải, “Cái này khá đẹp, để chị ăn thử.”

Đêm Đông Chí, bốn người tự tay làm sủi cảo.

Nhưng thực ra hai đồng chí nam vào bếp chỉ để làm cảnh thôi. Tiểu Chu lấy bột mì quệt lên mặt Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành trực tiếp ấn đầu của cậu nhóc lên đống bột mì trên bàn. Bột mì trắng bay tứ tung, cả một đống hỗn độn.

Tiểu Chu tới núp sau lưng Lê Chi, lớn tiếng cáo trạng: “Thần tượng! Anh rể đánh em!”

Lê Chi “a” một tiếng, đi qua một bên, “Đáng đánh.”

Tiểu Chu: “?”

Tống Ngạn Thành xách cổ áo cậu, kéo lại, “Trốn bậy gì đó? Vợ cậu ở bên kia cơ mà.”

Tiểu Ngư cúi đầu, không kìm được mà đỏ mặt.

Ăn xong sủi cảo, Tống Ngạn Thành cùng Lê Chi quay về khu hoa viên Tân Giang. Trên đường đi thì tuyết bắt đầu rơi.

Đây là trận tuyết đầu mùa ở Hải thị.

Lê Chi mở cửa sổ, hưng phấn vươn tay ra đỡ. Một bông tuyết lạnh rơi vào lòng bàn tay cô, nhanh chóng tan thành nước. Cô vui vẻ nói: “Tống Ngạn Thành! Ngày mai chúng ta cùng đắp người tuyết nhé!”

Tống Ngạn Thành cười, nói: “Đây là tuyết mới rơi thôi, phỏng chừng không đắp được đâu.”

Lê Chi ngửa đầu, nhìn bầu trời tựa như một cái sàng nhỏ lọc tuyết. Cô không phục, “Em cá với anh, tối nay nhất định tuyết rơi nhiều.”

“Cá bằng gì nào?”

“Đánh cược bằng một mao*!”

(1 mao = 0.1 tệ)

“…”

Đêm nay, cửa sổ đã khép nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh của tuyết rơi bên ngoài. Lê Chi đang nằm trong lồng ngực Tống Ngạn Thành, dương dương tự đắc, “Đúng chưa đúng chưa, em thắng!”

Tống Ngạn Thành như đang ngắm một đứa nhóc tì, vui vẻ ôm lấy cô dịu dàng, “Được được được, anh lập tức chuyển một mao cho em.”

Lại lẳng lặng ôm nhau thật lâu.

Tống Ngạn Thành chợt hỏi: “Em có ngửi thấy có một mùi cháy khét hay không?”

“Không có mà!” Lê Chi ngay tức khắc khẩn trương ngửi tứ phía.

“Đấy là do trái tim anh đang thiêu đốt vì em đấy.”

Lê Chi: “…”

Tống Ngạn Thành cười ha hả, khẩu vị xấu xa của người đàn ông này cũng thật vụng về. Lê Chi bất đắc dĩ tới cực điểm, ngẩng đầu véo mũi anh, “Anh ba mươi tuổi rồi đấy, sao mà vẫn cứ trẻ con thế!”

Tống Ngạn Thành vùi đầu vào hõm cổ cô hít sâu, thấp giọng nói: “Ba mươi tuổi nhưng vẫn rất muốn em đấy.”

Lòng Lê Chi đã mềm nhũn, nhẹ nhàng véo bóp vành tai anh, ngoan ngoãn lên tiếng: “Ồ! Em biết rồi!”

Tống Ngạn Thành bị giọng điệu của cô chọc cho buồn cười, “Ngủ đi, sáng mai còn đi đắp người tuyết kìa.”

Lê Chi ngọt ngào đáp lại: “Tuân lệnh, ông xã.”

Sáng sớm hôm sau, trời sáng lạ thường, ngoài cửa sổ đang hiện lên màu xám vốn có của bầu trời, cả thế giới như rực rỡ hẳn lên.

Tống Ngạn Thành đã kêu Lê Chi dậy tới lần thứ ba, “Có còn muốn làm người tuyết nữa không hả vợ?”

Lê Chi trở mình, đầu óc thì kêu gào, bảo muốn! Nhưng thân thể thì lại dậy không nổi. Cô co người trên giường, ấm ức mong mỏi nói: “Em buồn ngủ lắm, em không muốn rời giường, nhưng vẫn muốn xem người tuyết.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Lê Chi duỗi chân ra khỏi ổ chăn, ngón chân ngoắc ngoắc ống quần anh, “Tống Ngạn Thành, em muốn xem người tuyết ~~ xem người tuyết cơ ~~”

Tống Ngạn Thành cầm điều khiển từ xa mở rèm cửa sổ, thật sự không nói nổi cô mà.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi.

Tống Ngạn Thành mặc áo lông màu đen, xúc tuyết trong sân, nắn thành hình cầu, vội vàng đi tới đi lui. Bé Lông Vàng vô cùng vui vẻ, ngu ngơ cuộn mình trong đống tuyết, biến mình thành người tuyết luôn.

Cách một lớp kính, nụ cười của Lê Chi mãi treo trên khóe miệng.

Tống Ngạn Thành đắp được nửa cái thân người tuyết thì Lê Chi xốc chăn xuống giường.

Cô lấy đồ tốt đã sớm sắm sửa để ở trong ngăn kéo, một mình đi vào phòng tắm. Thao tác còn hơi gượng nhưng cũng xong xuôi, cô liền để sang một bên, còn mình thì đứng ở một bên chờ đợi.

Mười phút sau, cô đi ra, lại một lần nữa đứng bên cửa sổ.

Mặt trời đã lên được một chút, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, kết hợp cùng với tuyết trắng, giống như một khúc hòa ca tuyệt vời nhất thiên hạ. Ngoài sân, bé Lông Vàng cứ luôn hoạt bát nhảy nhót, đẩy ngã cái thân người tuyết vừa mới đắp xong của Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành ra vẻ cạn lời, con cún thì cứ ngồi bệt trên đất chờ mong, vẫy đuôi cả n lần.

Tình cha con coi như sụp đổ hoàn toàn. Tống Ngạn Thành vo nhẹ một cục tuyết ném lên người nó. Bé Lông Vàng không cam lòng yếu thế, chổng mông với anh, mấy cái chân chó bắt đầu điên cuồng đào bới, tuyết bắn tung tóe lên người Tống Ngạn Thành.

Lê Chi vẫn vui vẻ mãi không dứt, như là ánh mặt trời ở bên ngoài kia.

Mùa đông mặc dù giá lạnh khắc nghiệt, nhưng mầm sống mới vẫn được ấp ủ.

Vào năm thứ ba sau kết hôn, Lê Chi mang thai.