Lăng Y Tuyết liền hỏi Gia Kì " Hôm qua thức dậy không thấy cậu tớ đã tưởng cậu trở về nhà từ sớm rồi, nhưng khi đang dùng bữa sáng mình lại thấy cậu từ trên lầu chạy xuống. Câu đã gặp phải chuyện gì mà hớt hãi đi về như vậy hả?". Vẻ mặt của Y Tuyết dần dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Gia Kì mặt cô ngày càng biến sắc với câu hỏi của Y Tuyết, nước mắt lại rơi trên khuôn mặt của Gia Kì " Y Tuyết...điều mình sắp nói ra có lẽ cậu sẽ khó tin được. Rằng anh trai của cậu trong đêm ngày hôm qua...hức.. anh ta đã cưỡng ép mình...hức"
Lăng Y Tuyết nghe xong hết sức bàng hoàng tại sao anh trai cô một người lạnh lùng sắc đá, ít tiếp xúc với phụ nữ lại có thể làm ra loại chuyện đê tiện như vậy cơ chứ.
" Gia...Gia Kì thật sự là như vậy sao. Mình không ngờ anh mình có thể làm điều đó với cậu." Lăng Y Tuyết vừa nói vừa rung.
Để chứng minh cho lời nói của bản thân Gia Kì kéo cổ áo xuống cho Y Tuyết nhìn thấy, trên cổ Gia Kì bây giờ chi chít những dấu hôn đỏ chói.
Lăng Y Tuyết nhìn thấy liền ôm lấy Gia Kì
" Mình thật sự xin lỗi mình...mình không nên để cậu ở lại qua đêm ở nhà mình. Tại mình cho nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.Mình thật sự xin lỗi cậu Gia Kì à" Lăng Y Tuyết cũng khóc hết nước mắt, cô không ngờ sự việc này lại xảy đến với Gia Kì.
Gia Kì liền nói vừa lau nước mắt cho Y Tuyết "Không. Không phải là lỗi của cậu. Có trách thì trách anh ta, anh ta là người đã hại cuộc đời của mình" vừa nói ánh mắt của Gia Kì ngày càng trở nên sắc lạnh.
Y Tuyết biết rằng tổn thương của anh mình gây ra đối với Gia Kì sẽ khó có thể bù đắp được.
" Cậu có thể giữ bí mật về chuyện này cho mình được không và không được tiết lộ cho mẹ mình biết, mình không bà ấy phải lo lắng" Gia Kì nói với giọng thành khẩn
" Được rồi mình hứa sẽ không nói cho ai biết hết" Lăng Y Tuyết khẳng định chắt nịch.
Lưu Gia Kì thấy vậy liền nói " Và mình muốn chúng ta xem chuyện này như chưa từng xảy ra, mình muốn trở lại cuộc sống bình thường có được không"
" Tất nhiên là được rồi" Lăng Y Tuyết lúc này mới nụ cười nhưng sâu trong cô là cảm giác tội lỗi đối với Gia Kì.
..........
Tối đó tại nhà họ Lăng. Trong thư phòng của Lăng Bắc Dịch vẫn còn sáng đèn, tối nào anh cũng làm việc đến tận khuya. Thấy anh ngồi trong thư phòng Lăng Y Tuyết liền gõ cửa phòng muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
" Anh à! Em có chuyện muốn nói. Em vào nha"
Cánh cửa được mở ra cô thấy Lăng Bắc Dịch vẫn ung dung trên ghế " Em có chuyện muốn hỏi anh, là về Gia Kì đó". Lăng Y Tuyết nói xong liền quay sáng nhìn sắc thái của Lăng Bắc Dịch. Ánh mắt đang dán lên màn hình bỗng nheo lại vì lời nói của Lăng Y Tuyết.
" Ngày hôm qua tại sao anh lại làm loại chuyện như vậy với cậu ấy hả. Anh bị điên rồi à. Cậu ấy là bạn thân của em đó. Em không thể hiểu được một con người sắc lạnh như anh lại có thể làm ra chuyện đồi bại như vậy như với Gia Kì đó." Cô càng nói càng lớn tiếng, như đang muốn chửi anh thay cho Gia Kì.
Nhưng khuôn mặt của Lăng Bắc Dịch vẫn sắc lạnh như vậy một mực im không nói gì trước loạt chỉ trích của Lăng Y Tuyết. Một lúc lâu sao anh mới lên tiếng: "Anh xin lỗi". Thật sự anh không biết phải nói gì nữa anh rất muốn đến gặp Gia Kì để xin lỗi nhưng anh sợ, anh sợ cô sẽ không muốn nhìn thấy mặt anh, sợ rằng cô nhìn thấy sẽ hận anh hơn.