Chân Thành Của Trái Tim

Chương 4: 4: Tôi Hận Anh




Lăng Bắc Dịch nhìn cô " Sao em không thở". Anh cảm thấy cô gái dưới thân mình thật ngốc.

Lưu Gia Kì nói như có như không " Anh...làm ơn...tha cho...em"

Lăng Bắc Dịch không nói gì chỉ cuối xuống hôn cổ cô. Bàn tay không yên phận bắt đầu luồng vào trong áo của cô xoa nắn cái eo nhỏ của cô.

Gia Kì vội vùng dậy cầm chặt lấy tay của anh không cho tiến vào thêm nữa. Lúc này Lăng Bắc Dịch bắt đầu cởi bỏ cà vạt trên áo mình mà trói lấy tay của Gia Kì vào thành giường. Anh bắt đầu hành sự tiếp công việc còn gian dỡ.

Lăng Bắc Dịch cởi bỏ những thứ còn vướng lại trên người anh. Anh cuối xuống vén áo cô lên bắt đầu liếm láp phần nhũ hoa đang căng cứng của cô. Tiếng khóc của Gia Kì ngày càng lớn " Hức...làm ơn....". Nụ hôn đặt trên người cô ngày càng nhiều và cuồng nhiệt hơn.

cứ như tiếng khóc của cô càng làm ham muốn trong người anh dâng trào hơn.

Cơ thể cô lúc này đang trần trụi trước mặt anh. Thân hình đẹp không tỳ vết chỗ nào cần to thì to chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ. Bàn tay anh bắt đầu tiến vào vùng cấm địa của cô. Liên tục mơn trớn trước của hang." ưm...ưm" cô cố ngăn trong cho những âm thanh phongdang này phát ra ngoài.

Lăng Bách Dịch như đã sẵn sàng chiến đấu khẩu súng của anh lúc này đã cươn* cứng đến phát đau. Anh bắt đầu nhắm ngay mục tiêu mà tiến vào.

Lục Gia Kì khi nhìn thấy cự long to lớn của anh trợn to mắt hoản hốt cô hét lên: "Không....không được đâu" cô muốn dùng chân đạp anh ra nhưng đã bị anh nắm chặt lại

Nhưng anh đâu đời nào để lời nói của cô vào tai. Anh đặt trước hoa nguyệt của cô mà đâm vào. Nơi đó của cô quá chặt, siết chặt anh đến phát đau. Anh vội rút ra, Gia Kì tưởng rằng mình đã được giải thoát vừa thả lỏng cơ thể. Ai biết rằng Lăng Bắc Dịch nhân cơ hội đó tiến vào một lần nữa. Lần này anh đâm thật mạnh vào trong cô.



Cả người Lưu Gia Kì đau như bị xé toạc ra làm hai " Á....aaaaaa" tiếng hét của cô như thấu tận trời xanh cả người cô công lên.

" Đau quá....anh ra mau....ra khỏi người tôi..đồ khốn..Tôi hận anh".

Một dòng máu đỏ thắm ước cả ga giường thứ quý giá nhất của người con gái đã bị anh cướp đi một cách thô bạo. Cơ thể của Lưu Gia Kì cứ đông đưa theo nhịp đẩy cửa Lăng Bắc Dịch. Tiếng khóc của Gia Kì cứ nức nở " Tôi hận anh...đồ khốn....hức".

Lăng Bắc Dịch vẫn cứ vận động kịch liệt trên người Gia Kì mặc cho cô cầu xin như thế nào đi chăng nữa. Sau mấy tiếng trôi qua, anh đã phóng thích mầm móng của mình vào cô không biết bao nhiêu lần. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm rất dài và sẽ là cơn ác mộng của Lưu Gia Kì.

..................

Mặt trời đã bắt đầu mọc ánh sáng dần chiếu sáng vào căn phòng tăm tối. Người con gái nằm trên giường với cơ thể đau nhức cùng với hạ thân đau đến cùng cực.

Lưu Gia Kì khóc cả đêm, cô hận người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, người đã cưỡng ép cô tối qua mặc cho cô van xin.

Cô bước xuống giường với cơ thể đau nhức, cố gắng lê lết thân mình gôm đồ, với lấy chiếc chìa khoá bước ra khỏi phòng.

Cô bước xuống nhà thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn. Cô cuối đầu chào rồi vội bước ra khỏi nhà họ Lăng.

Cả gia đình ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Sáng thức dậy Y Tuyết đã không thấy Gia Kì đi tưởng rằng cô đã trở về nhà sớm, nhưng thấy cô từ trên lầu bước xuống Y Tuyết cũng bắt ngờ không biết chuyện gì đang diễn ra. Lăng Y Tuyết liền vội chạy theo Gia Kì.