Cướp lại bạn trai của mình về, hơn nữa còn khiến kẻ có ý đồ trộm bạn trai mình tức giận suýt ngất đến mức qua giận dữ và xấu hổ mà chạy mất, Giản Tiểu Tinh vô cùng hài lòng, các đồng đội cũng nhiệt liệt vỗ tay, nhưng bọn họ còn chưa vui mừng được bao lâu, đã...... Vào đồn cảnh sát. Đúng là vào đồn Cảnh Sát, bởi vì thời điểm bọn họ bao vây xe Ninh Dư Vi, có người báo án......
"Tôi nói này các cô các cậu, tốt xấu gì bây giờ đội xe Hồng Tinh của cô cậu cũng đã là đội đua xe chuyên nghiệp nổi tiếng cả nước, lúc làm việc có thể để ý đến thân phận mình một chút được không hả? Từ trong nội thành lao ra ngoại thành, vượt mười mấy đèn đỏ, vi phạm nghiêm trọng luật giao thông!"
"Có phải cảm thấy rất đắc ý không? 20 năm đội sổ, năm ngoái cá mặn xoay người (*) một lần là nổi tiếng, phiêu đúng không? Mở màn trận đấu đua xe trên đường lớn, bao vây xe người khác, cướp đàn ông, các cô các cậu nghĩ đang quay 《 Fast and Furious 》 hả! Cô cậu nhìn video trên mạng đi, còn may là không gây ra hỗn loạn gì lớn, không gây ra nạn xe cộ, nếu không đã tước bằng lái của tất cả các cô các cậu rồi!"
(*)cá mặn xoay người: một câu thành ngữ của Trung Quốc. Nó là một phép ẩn dụ cho một người hoặc một sự vật bị khinh thường, gặp thời xoay người. Đi đến đỉnh cao trong sự nghiệp.
Người đang mắng chửi không phải bất kỳ chú cảnh sát nào, mà là Hà tiên sinh của Liên đoàn đua xe, bạn tốt của Y Siêu Quần. Trong hai mươi năm qua Đội xe Hồng Tinh vẫn luôn có thể ghi danh và được người ta cấp giấy phép đua xe, níu kéo đến tận bây giờ chờ đợi Giản Tiểu Tinh đến, đều nhờ có Hà tiên sinh. Hà tiên sinh có tình cảm với Đội xe Hồng Tinh, kỳ vọng càng lớn cơn giận càng cao, thời điểm đi cùng Y Siêu Quần đến bảo lãnh người đã mắng té tát một trận.
Giản Tiểu Tinh cãi lại một cách yếu ớt: "Xe cháu lái không phải xe đua......" Bởi vì xe đua chỉ có thể chạy trên đường đua, cho nên ngày thường Phong Đường cho bọn họ dùng xe thể thao bình thường.
Nhưng giây tiếp theo cô bé đã ngậm miệng vì bị trừng mắt, hơn nữa những cảnh sát ở đây nghe xong đều không tin, trong bảy chiếc xe, xe cô lái nhanh nhất mà cô còn nói nó chỉ là xe bình thường chứ không phải xe đua? Cho dù cô có là quán quân quốc gia, cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ hả?!
Một loạt các đội viên Hồng Tinh ngoan ngoãn cúi đầu ăn mắng, Hà tiên sinh mắng một mạch từng bạn nhỏ, cuối cùng đến lượt Giản Tiểu Tinh, "Đặc biệt là cháu đấy, Giản Tiểu Tinh! Cướp đàn ông, cháu còn nhỏ tuổi như thế đi cướp đàn ông cái gì? Đàn ông nào?!"
Giản Tiểu Tinh nghe vậy, yếu ớt chỉ chỉ Phong Đường mới bước ra từ toilet ngồi xuống phía sau ông.
Đầu Hà tiên sinh vừa xoay người, bỗng dưng nhìn thấy Phong Đường ngồi cách đó không xa, quay đầu về bên này, thời điểm cặp mắt đào hoa tối tăm thâm thúy kia nhìn người có tính công kích rất mạnh, cho dù dáng vẻ lười biếng tay chống ở huyệt thái dương nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng vẫn làm người xung quanh không dám khinh thường.
Chủ tịch tập đoàn Phong thần, nhà tài trợ của đội xe Hồng Tinh, kim chủ bí ẩn của Liên đoàn đua xe -- Phong Đường tiên sinh?!
Hà tiên sinh bị dọa sợ, nhìn về phía Y Siêu Quần, Y Siêu Quần vẫn duy trì biểu cảm và hành động muốn cản nhưng cản không kịp.
Khí thế của Hà tiên sinh lập tức chuyển thành nhẹ nhàng, nghiêm túc nói với Giản Tiểu Tinh: "Cháu đấy, Tiểu Tinh à, cháu phải xác định thân phận hiện tại của cháu, là thần tượng của biết bao người, phải xây dựng một tấm gương tốt, thế thì mới không phụ lòng Phong tiên sinh coi trọng cháu chứ. Hơn nữa không lâu nữa cháu sẽ đại diện nước ta tham gia thi đấu cấp quốc tế, cháu nhìn xem hiện tại cháu làm loạn ra loại tin tức này, ảnh hưởng không tốt cỡ nào?"
Giản Tiểu Tinh ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu biết sai rồi, sẽ không có lần sau." Nói vậy thôi, lỡ như ngày nào đó bạn trai lại bị cướp mất, vậy thì vẫn phải xông lên cướp lại chứ.
Sau khi nộp tiền bảo lãnh, bảo lãnh các đội viên của Hồng Tinh ra ngoài, còn vận dụng vài mối quan hệ, bảo lãnh bảy chiếc xe của Đội xe Hồng Tinh về, trong lúc chàng trai cảnh sát kỹ thuật của cục cảnh sát phụ trách kiểm tra tình trạng xe cải tiến đã không thể nào tin được chỉ có sáu chiếc là xe đua, chiếc chạy trốn nhanh nhất chỉ là xe thể thao bình thường có ngoại hình giống những chiếc còn lại. Cuối cùng chỉ có thể tán thành bình luận trên mạng: Giản Tiểu Tinh là tiểu quái vật biến thái!
Có lẽ đây là sự chênh lệch của thiên tài và người thường.
Sáu chiếc xe khác chỉ có thể dùng ô tô vận chuyển xe về, chỉ có xe của Giản Tiểu Tinh có thể lên đường, Giản Tiểu Tinh thấy dáng vẻ Phong Đường vẫn luôn không thoải mái, lập tức vứt bỏ các đồng đội, mang người đàn ông lên xe về nhà.
Đến khi chỉ còn lại hai người, Giản Tiểu Tinh không còn khí phách mạnh mẽ như lúc cướp người, lái xe chậm chạp chạy về phía công viên sinh thái núi Bàn Vân sinh, thỉnh thoảng cẩn thận nhìn Phong Đường từ kính chiếu hậu, muốn hỏi gì đó, lại thấy hắn chống khuỷu tay ở cửa sổ đỡ đầu, âm thanh lại chặn ở cổ họng.
Cảm giác cứ kỳ quái thế nào ý...... Bây giờ Phong Đường thật sự đã quên mất cô rồi sao? Vậy thì đối với hắn mà nói, cô chỉ là một người xa lạ thôi à? Nghĩ đến Phong Đường gặp tai nạn xe cộ đầu bị đụng không biết đau cỡ nào, đau lòng qua đi chính là tức giận buồn bực, không thể hiểu được người này trước giờ đi đâu cũng mang theo tài xế và vệ sĩ, đột nhiên một mình chạy về từ Nhật Bản để làm gì? Cũng không nói với cô, cô có thể lái xe đến đón hắn mà, bản thân vốn dĩ không có kỹ thuật lái xe, làm chính mình thành ra như vậy.
"Hừ." Không khống chế được tức giận mà hừ một tiếng, người ngồi ở ghế sau hơi ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh một đôi mắt to tròn viền mắt hồng hông phản chiếu ở kính chiếu hậu, đôi mắt đen lấp lánh nước, lông mi thật dài, tủi thân. Dời xuống cái miệng nhỏ mềm mại bĩu môi đến độ có thể quải chai dầu(*).
(*)quải chai dầu: câu nói của Trung Quốc khi ví von một người đang tức giận họ thường bĩu môi.
Khóe miệng cong cong, Phong Đường lên tiếng: "Giản Tiểu Tinh."
"Bây giờ bổn bảo bảo không muốn nói chuyện với người mất trí nhớ." Giản Tiểu Tinh nói xong, lập tức nể chính mình, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình dám nói vậy với Phong Đường, từ trước đến giờ trước mặt Phong Đường lúc nào cô cũng có dáng vẻ cô dâu nhỏ bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo =.
"......"
Lúc này điện thoại Giản Tiểu Tinh vang lên, là điện thoại từ nước ngoài, bĩu môi nghe điện thoại, bên kia điện thoại vang lên giọng nói có vẻ lãnh khốc của một bà lão, "Để Phong Đường nghe điện thoại."
Hả?
"Ta là bà nội Phong Đường."
"Ồ, để cháu mở loa ngoài." Giản Tiểu Tinh nói.
Bên kia dừng một chút, bắt đầu nói chuyện, nhưng chuyển sang tiếng Nhật, Giản Tiểu Tinh nghe không hiểu, cô chỉ có thể từ giọng điệu của ba lão đoán sơ sơ những gì bà ấy nói, tóm lại nhất định là có chút dạy dỗ và trách cứ.
Tuy rằng chưa từng nói chuyện trực tiếp với bà nội lần nào, nhưng từ chuyện xảy ra hôm nay, Giản Tiểu Tinh đại khái đoán được bà ấy không hài lòng về chuyện cô và Phong Đường ở bên nhau. Trên rất nhiều phương diện Giản Tiểu Tinh đều suy nghĩ rất thoáng, cơ bản sẽ không để ý những chuyện vụn vặt, nhưng cứ nghĩ đến việc người thân duy nhất của Phong Đường lại phản đối chuyện yêu đương của mình và Phong Đường, thì vẫn hơi để ý dù sao sau này cũng đâu nhất định sẽ kết hôn đâu, cuộc đời dài như vậy, không ai biết được khi nào sẽ xuất hiện một ngã rẽ đường ai nấy đi, bà ấy đã phản đối như vậy, Giản Tiểu Tinh cảm giác hơi mất mát.
"Rốt cuộc bà có gì không hài lòng về cháu?" Giản Tiểu Tinh không nhịn không được lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện của bà lão và Phong Đường.
Giản Tiểu Tinh vừa lên tiếng, âm thanh của bà lão và Phong Đường đều biến mất.
"Bà cảm thấy cháu không tốt đến thế sao? Nhưng Phong Đường đã giỏi như vậy rồi, cũng không cần một cô bạn gái có hoàn cảnh gia đình tốt để dệt hoa trên gấm. Hơn nữa tương lai cháu sẽ là quán quân thế giới, mà còn là nữ quán quân đua xe chuyên nghiệp đầu tiên trên thế giới, cháu nghĩ dù có là thiên kim tiểu thư cũng không ai có ánh hào quang vạn người dõi theo như cháu đâu. Hay bà ghét bỏ cháu lùn? Nhưng Phong Đường đã rất cao rồi, trung hoà một chút chiều cao của chúng cháu, sau này con cái cũng sẽ không lùn chút nào. Hay là bà cảm thấy bằng cấp của cháu không đủ cao không xứng với cháu trai tốt nghiệp đại học Cambridge của bà? Tuy rằng đúng thế thật, nhưng ở phương diện đua xe cháu là thiên tài đấy, trung hoà một chút cũng rất lợi hại......"
Bà lão bên kia điện thoại rất lâu không lên tiếng, không biết có phải cảm thấy lời nói của Giản Tiểu Tinh không thể phản bác hay không, hay bị sốc bởi da mặt dày của Giản Tiểu Tinh, tóm lại sau khi trầm mặc trong chốc lát, bà ấy lại dùng tiếng Nhật nói với Phong Đường vài câu, rồi tắt điện thoại.
Giản Tiểu Tinh phồng má, nhếch miệng không vui, nhìn kính chiếu hậu đúng lúc đối diện cặp mắt đào hoa cười như không cười, lúc này mới phản ứng lại mới xấu hổ vì những gì mình vừa nói, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, "Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn."
"Hử, lúc này mới biết ngại sao? Đúng là nhóc con không biết xấu hổ, chỉ sợ tên đứa trẻ sau này sinh em cũng đã nghĩ luôn rồi nhỉ?" Phong Đường khoanh tay, nhướng đôi lông mày sắc bén, một đòn công kích rất mạnh mẽ từ gương mặt tinh xảo với đôi môi đỏ mọng, khi mắt đào hoa nhìn người như vậy quả thực như yêu quái câu nhân hồn phách muốn ăn luôn.
Giản Tiểu Tinh cắn đầu lưỡi mình một nhát, tự nhủ bản thân phải vững vàng, không được để bị sắc đẹp mê hoặc, đường đường là quán quân, phải có khí phách! Muốn thừa dịp Phong Đường hỏng đầu xoay người đổi thế!
"Em không có nhé."
Hừ.
Xe di chuyển đến cửa lớn khu dân cư sinh thái, ngựa quen đường cũ lái đến khu biệt thự có giá trên trời, cuối cùng dừng trước cổng một căn biệt thự trong số đó.
Phong Đường xuống xe, đi theo Giản Tiểu Tinh, nhìn cô ngựa quen đường cũ nhập mật mã, bật đèn, lần nữa không nhịn được nhướng mày, "Em ở chung với anh?"
Giản Tiểu Tinh lại mặt đỏ, "Chính anh lừa gạt em ở chung với anh còn gì, biến, biến thái."
"Ở chung thì ở chung, vì sao lại mắng anh biến thái, em nói thử xem anh đã làm chuyện gì biến thái với em? Là như thế này sao?" Phong Đường đột nhiên cúi người kề sát Giản Tiểu Tinh, gương mặt từ lần đầu tiên gặp mặt đã làm Giản Tiểu Tinh say đắm đến mức vừa mê mẩn vừa sợ kia, lập tức tiến đến trước mặt Giản Tiểu Tinh, môi mỏng đỏ thắm cùng cặp mắt giống như tòa thành màu xám trong sương mù, như lốc xoáy cuốn lấy Giản Tiểu Tinh.
Bày tay xinh đẹp mỹ lệ kia giữ mặt Giản Tiểu Tinh, cánh môi in lên môi cô, ban đầu chỉ nhẹ nhàng mang theo ý định thăm dò, nhưng trong nháy tựa như đốm lửa bùng cháy trên thảo nguyên, dùng sức trằn trọc, mút vào, gặm cắn, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy cái cằm tinh tế tách môi cô, áp sát đầu cô, ép tới mức cô không có cách nào động đậy, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn bá đạo mang theo mùi vị điên cuồng của hắn.
Giản Tiểu Tinh không có sức chống cự, túm lấy tây trang của hắn, say mê đến mức không mở nổi mắt, hô hấp bắt đầu có chút khó khăn. Khí thế, tức giận và buồn bực vừa rồi nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
Xong rồi xong rồi, tuy rằng trên đường đua là tiểu quái vật làm người điên cuồng, lại hoàn toàn không phải đối thủ của Phong Đường, hoàn toàn bị ăn đến không còn một mảnh.
Ước chừng năm phút sau, cuối cùng Phong Đường mới buông cô ra, gương mặt Giản Tiểu Tinh đỏ bừng, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước, vừa vô tội vừa mơ màng nhìn anh. Không phải mất trí nhớ sao? Sao lại chẳng khác gì chưa mất trí nhớ thế chứ?
Đáy mắt Phong Đường tối sầm, càng hiện lên vẻ nguy hiểm. Quan sát kỹ Giản Tiểu Tinh chốc lát, lắng nghe nhịp đập dữ dội từ trái tim cô phát ra từ lồng ngực cô và cả nhịp tim của chính mình, đột nhiên cong môi. Giản Tiểu Tinh lập tức bị hành động này tác động, nhưng mà giây tiếp theo một bàn tay lớn giữ mặt cô, cái tay kia bóp quá chặt, miệng cô bị bóp chặt tới mức lúc đóng lúc mở y như con vịt.
"Mặt thì lớn, chân ngắn, chân em ngắn như vậy làm thế nào đuổi theo anh?" trong đầu Phong Đường vừa lúc xuất hiện hình ảnh một con hamster chân ngắn vẻ mặt tràn ngập khát vọng với đậu phộng chạy như điên; ngay sau đó lại xuất hiện hình ảnh một con Corgi nhảy nhót muốn nhảy vào lòng chủ nhân lại chỉ có thể nhảy đến đầu gối, ngay sau đó lại xuất hiện......
[IMG] [IMG]
Tui không có làm gì đâu. Chỉ lan tỏa một chút cute hột me này thôi *-*
Dám nói cô mặt to chân ngắn! Giản Tiểu Tinh tức giận, đập rớt cái tay mà cô nhìn là muốn liếm (^^ chơi gì kỳ muốn liếm tay người ta ==), "Rõ ràng là anh động miệng trước! Em không muốn nói chuyện với cái người mất trí nhớ như anh!"
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Giản Tiểu Tinh rất biết ý muốn ngủ dưới đất, lúc trước khi ở chung Phong Đường thông phòng ngủ chính với phòng ngủ dành cho khách thành một phòng, căn bản không có ý định tách hai người ra ngủ riêng.
Phong Đường đang ngồi ở trên giường lật một quyển album, dừng ở trang có bức ảnh chụp Giản Tiểu Tinh bắt lấy một bàn tay vẻ mặt "Tôi rất hung dữ" mà cắn. Từ góc độ ảnh chụp cùng cái tay kia mà nói, người chụp ảnh không thể nghi ngờ chính là Phong Đường đang bị cắn. Phong Đường lập tức là có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc đó của mình nhất định vừa ghét bỏ vừa đắc ý lại bất lực, tựa như đang nói "Tiểu hoa si(3) không biết xấu hổ này".
(3)Tiểu hoa si: Theo như mình tìm hiểu được thì thường được chỉ những cô gái phát cuồng vì con trai vô điều kiện. Các bạn có lý giải hoặc từ nào hay hơn có thể thay thế thì cmt phía dưới giúp mình để hoàn thiện hơn nhé. ==
Ngẩng đầu thì nhìn thấy cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng nằm dưới đất, giống hamster nhỏ bận rộn, dáng vẻ vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta không nhịn được muốn ôm cô vào lòng vuốt ve yêu thương. Anh nghĩ gì làm nấy, xuống giường bước đến, kéo Giản Tiểu Tinh đang sắp xếp chăn gối vào lòng.
Giản Tiểu Tinh chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, chớp mắt cô đã rơi vào chiếc giường lớn mềm mại quen thuộc, cơ thể đàn ông trưởng thành thon chắc đè trên người cô.
"Anh muốn làm gì?" Trái tim Giản Tiểu Tinh nhảy lên tới cổ.
"Em nói xem? Dù sao đến tên con của chúng ta em cũng đã nghĩ kỹ rồi." Ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn đã chạm vào cúc áo Giản Tiểu Tinh.
Sắc mặt Giản Tiểu Tinh đỏ lên, túm lấy ngón tay hắn, "Nhưng, anh vẫn còn chưa hồi phục trí nhớ......"
"Chuyện đó có liên quan gì?"
Chuyện đó có liên quan gì? Tuy rằng tạm thời chưa khôi phục trí nhớ, nhưng nhìn thấy em, nghe thấy tên của em, trong lòng anh lại trào dâng tình cảm không thể diễn tả được.
Có điều vì nguyên thân cơ thể không thích hợp tiến hành vận động kịch liệt, Phong Đường và Giản Tiểu Tinh náo loạn một lát rồi ngủ.
Hôm sau, Phong Đường tỉnh lại, một cơn gió thổi qua làm bức màn nhẹ nhàng lay động, trong lòng ngực hắn có cái gì đó mềm mại ấm áp, cúi đầu thì nhìn thấy dáng vẻ Giản Tiểu Tinh đang ngủ đầu tóc rối loạn, hai má phồng lên. Ký ức trong đầu đã được khôi phục, hắn ôm người trong lòng, nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua Giản Tiểu Tinh mang theo cả đội đến cướp người, vừa ngầu vừa soái vừa đáng yêu, trong lồng ngực nảy sinh sung sướng khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
"Em đúng là tiểu bảo bối của anh."