Chính vì vậy mà sắc mặt các thành viên của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm đều không quá đẹp, lúc trước bọn họ xem thường đội đua Hồng Tinh, tự cao tự đại bao nhiêu thì bây giờ mặt càng đau rát bấy nhiêu. Đương nhiên, trong số đó khó coi nhất phải là Lý Tử Dương, màn trình diễn của Lý Tử Ngang vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn khiến hắn ta chịu đả kích không hề nhẹ.
"Xem ra đúng là em thật sự thực thích đua xe, người ta thường nói cần cù bù thông minh quả thực không sai, chỉ có điều vẫn nên một vừa hai phải thì tốt hơn, đua xe là rất dễ dàng xảy ra tai nạn." Lý Tử Dương nhìn Lý Tử Ngang bằng một khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn không có gì khác so với trước kia, nhưng mà Lý Tử Ngang lại biết, cuối cùng hắn ta đã không thể duy trì vẻ cao ngạo hơn người và khinh miệt trước mặt cậu ta được nữa.
Còn cậu khi đối diện với hắn ta cũng đã không còn cảm giác sợ hãi nữa. Lý Tử Ngang đối diện với hắn ta, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định, "Nếu nói sợ chết thì còn gì là tay đua xe nữa?"
Có phải Lý Tử Dương vẫn còn muốn thể hiện rằng hắn ta là thiên tài, có thể nhẹ nhàng đạt được trình độ hiện tại, còn cậu thì phải liều mạng tập luyện thì mới có thể đạt được hay không? Điều đó thì có ý nghĩa gì? Vì ước mơ mà cố gắng nỗ lực không phải là điều hiển nhiên hay sao?
"Tử Dương, Tử Ngang." Một giọng một người phụ nữ vang lên, là Lý Tố Lan và Lý Tương Thành tiến đến. Người phụ nữ này đã ngoài 50 tuổi nhưng nhờ chăm sóc cẩn thận,nhìn thoáng qua như chỉ mới đầu 40 tuổi. Trên mặt bà ta mang theo nụ cười nhẹ, điệu cười này có vẻ rập khuôn, chắc hẳn bình thường bà ta không phải là người hay cười. Còn Lý Tương Thành bên cạnh bà ta thì không hề lộ ra một chút tươi cười nào.
"Hiếm khi người một nhà ở chung một chỗ, cùng ăn một bữa cơm đi." Lý Tố Lan nói.
"Không được, con và các đồng đội phải cùng nhau ăn mừng." Lý Tử Ngang nói.
Lời này làm sắc mặt mấy người đối diện càng khó coi hơn. Lý Tử Ngang nhìn cặp cha mẹ đối diện với bằng mắt châm chọc hiện nơi đáy mắt, cậu ta cảm thấy thật nực cười, cũng thực nhàm chán. Không hề có cảm giác háo hức được công nhận khi đã chứng minh được năng lực, có lẽ là do cậu ta đã không cần bọn họ nữa rồi.
"Đi thôi." Lý Tử Ngang không nói nhiều với bọn họ, quay đầu nói với Giản Tiểu Tinh và những người khác.
"Thái độ này của con là có ý gì?" Lý Tương Thành ngoài mạnh trong yếu, "Đây là thái độ dùng để nói chuyện với cha mẹ sao? Cánh cứng cáp rồi đúng không, có chút năng lực là không coi cha mẹ vào mắt đúng không? Có biết chữ ' hiếu ' viết như thế nào không?!"
Chữ Hiếu rất nặng, đôi khi có thể đè chết người.
Nhưng Lý Tử Ngang không quan tâm, loại người giống như Lý Tương Thành thì không thể giảng đạo lý được, chỉ có thể để hiện thực đến dạy dỗ ông ta làm người. Cho nên cậu ta cũng lười nói nhiều thêm một câu với ông ta, Lý Tố Lan giữ chặt hắn, nói: "Mẹ không hề biết con giỏi như vậy, cũng không nghe ba con nói qua, thật là......"
"Con biết, trước kia con cũng không biết bản thân lại giỏi như vậy, ít nhiều là nhờ các đồng đội của con. Cho nên hiện tại con muốn cùng bọn họ đi ăn mừng, hai người cùng anh đi ăn chung đi, gặp lại sau." Lý Tử Ngang vừa dứt lời, không để bọn họ có cơ hội nói chuyện mà rời đi cùng các đồng đội.
Ngày thường Lý Tố Lan tập trung làm việc, trong nhà bà ta nghèo, khi còn nhỏ đã chịu qua rất nhiều khổ cực, vì vậy mới gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nên vô cùng cố chấp và để tâm đến sự nghiệp. Thậm chí bà ta còn cho rằng việc chạy theo các mối quan hệ tình cảm là một lãng phí thời gian, cho nên bà ta mới kết hôn với Lý Tương Thành, bọn họ một kẻ có tiền, một kẻ cần tiền, vừa vặn bù đắp cho nhau, không có cảm tình gì, nhưng có thể giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau, giúp Lý Tố Lan đối phó với phiền phức từ cha mẹ và bạn bè thân thích.
Từ trước đến giờ trong gia đình bọn họ vẫn luôn là bà ta phụ trách quan hệ đối ngoại, Lý Tương Thành phụ trách quan hệ đối nội, cho nên tốt xấu của hai đứa nhỏ, Lý Tố Lan đều nghe Lý Tương Thành, Lý Tương Thành khen ngợi Lý Tử Dương một cách thái quá, cộng thêm thành tích thực tế, bà ta lập tức đứa con trai này là đứa con tài giỏi, là vinh quang của bà ta, Lý Tương Thành nói Lý Tử Ngang là sản phẩm thất bại, bà ta cũng ngay lập tức cho rằng Lý Tử Ngang là sản phẩm thất bại.
Lý Tử Ngang biết điều này, thực ra cái gia đình này của bọn họ phải nói là dị dạng, mỗi người đều chỉ yêu chính bản thân mình, thậm chí Lý Tương Thành cũng không hề yêu Lý Tử Dương như những gì ông ta biểu hiện ra ngoài.
Khi còn trẻ Lý Tương Thành là một tay đua xe, nhưng ở cái thời đại đó, giới đua xe mang tên là Giản Phi Thừa, ánh sáng đom đóm không có cách nào cạnh tranh cùng mặt trời mặt trăng, ông ta vô cùng hâm mộ Xe Thần, nằm mơ cũng muốn đạt được thành tựu giống như Giản Phi Thừa, cũng muốn giỏi giang giống như ông ấy. Nhưng ông ta không cái năng lực kia, cho nên ông ta đem tất cả hy vọng đặt trên người con trai. Lý Tử Dương không phụ sự kỳ vọng mà thể hiện ra thiên phú ở mảng đua xe, ông ta lập tức coi Lý Tử Dương trở thành một phiên bản khác của chính ông ta. Cho nên ông ta cho Lý Tử Dương tất cả mọi thức, dốc hết toàn lực yêu thương và đào tạo, cho nên Lý Tử Dương là bản sao của ông ta, là sự niềm gửi gắm tinh thần của ông ta, là ước mơ của ông ta.
Vì vậy có thể dễ dàng hiểu được tại sao Lý Tương Thành biến thành một người cha như vậy, vì sao lại đối xử bất công với hai người con trai tới mức này.
Các thành viên của đội đua Hồng Tinh ăn ý không nhắc tới chuyện vừa mới xảy ra, bọn họ vừa lái xe rời khỏi nơi này, vừa dùng WeChat mở trò chuyện trong nhóm bằng giọng nói.
Hách Gia: "Chúng ta đi ăn cơm trưa ở đâu vậy, tôi đói sắp chết rồi."
Tần Hồng: "Mở bản đồ tìm thử xem gần đây có nhà hàng nào không."
Lưu Lưu: "Này này, quay về khách sạn rồi ăn, tôi muốn trở về Hàn Thành sớm một chút, bé cưng nhà tôi xuống máy bay ở Hàn Thành lúc hai giờ, tôi muốn ra sân bay đón."
Vệ Thụ: "Tôi thế nào cũng được."
Giản Tiểu Tinh: "Các cậu đi ăn đi, tôi về Hàn Thành trước."
Từ Tình Lãng: "Vội vàng trở về Hàn Thành như vậy làm gì?"
Giản Tiểu Tinh: "Ôm đùi nha, không phải các cậu nói vậy sao?"
Lần này tất cả đều trêu chọc, Lý Tử Ngang cũng cười rộ lên theo, chỉ là hình ảnh phản chiếu trên kính chắn gió phía trước hiện lên một gương mặt bị bao phủ bởi một tầng cô đơn.
Giản Tiểu Tinh và mọi người tách nhau ở ngã tư, bản thân phóng xe trên đường cao tốc chạy thẳng một mạch trở về Hàn Thành, trên đường có một vài người buổi sáng đến xem đi đấu cũng đang trên đường trở về Hàn Thành nhận ra xe của cô, vui vẻ phấn chấn nhấn ga muốn trải nghiệm một chút cảm giác đua xe cùng quán quân đua xe quốc gia, chưa nói đến cảm giác kích thích cỡ nào, khi họ vừa mới đổi số, cô ấy đã bỏ lại họ mỗi đuôi xe.
Hành trình lái xe hơn hai giờ, Giản Tiểu Tinh tốn chưa đến một tiếng đồng hồ, nếu không phải bởi vì trên đường có vài đoạn đường hạn chế tốc độ, cần phải giảm tốc độ, cô còn có thể đi càng nhanh hơn. Cùng lắm chỉ hơn 12 giờ, có lẽ vẫn còn kịp giờ cùng ăn trưa với Phong Đường.
Xe chạy thẳng đến tầng hầm bãi đỗ xe của tập đoàn Phong Thần, Giản Tiểu Tinh có thẻ từ do Phong Đường đưa, cho nên có thể sử dụng thang máy chuyên dụng của hắn, từ bãi đỗ xe đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhìn con số chậm rãi di chuyển hướng lên trên, trái tim nhỏ của Giản Tiểu Tinh đập bùm bùm, hai vệt ửng đỏ xuất hiện trên cái má bánh báo, tiểu quái vật mới vừa rồi nắm tay vừa ngầu vừa đẹp trai lại biến thành một cô gái nhỏ.
Cô rất kích động, rất muốn nhìn thấy Phong Đường, trong lồng ngực có một cảm giác vui vẻ và tình yêu sâu đậm, tâm trạng này đã xuất hiện từ khi bảy chiếc xe kia được đưa đến trước mặt cô vào đêm hôm qua, cô vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng đến tận bây giờ, sắp không nhịn được nữa rồi.
Phong Đường a, Phong mỹ nhân của cô, sao lại có thể tốt như vậy chứ? Tốt như vậy Phong Đường cuối cùng vẫn là của cô!
Thang máy vừa mở ra, Giản Tiểu Tinh đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Phong Đường cùng một nhóm giám đốc đi đến. Hắn ở trong một đám trung niên nam nữ như hạc giữa bầy gà, thân hình cao lớn, gương mặt đẹp như tranh vẽ, khí chất nguy hiểm, phong cách của người khác đều là hiện đại, phong cách của hắn là Gothic mang đậm sắc thái thần bí mỹ lệ lại quỷ quyệt. Bất kỳ ai đi chăng nữa thì ánh mắt đầu tiên nhìn đến sẽ là hắn, hơn nữa lại còn là cô gái nhỏ bị hắn mê hoặc ngay từ ánh mắt đầu tiên, đến cả đồng hồ 3000 vạn cũng chắp tay dâng lên.
"Phong Đường!" Giản Tiểu Tinh không hề nhìn đến những người khác, hưng phấn gọi lớn, vọt qua như một viên đạn.
Phong Đường bị giật mình, nháy mắt đã nhìn thấy Giản Tiểu Tinh nhào tới, theo bản năng đón được người, hai cái đùi của Giản Tiểu Tinh kẹp lấy cái eo với đường cong gợi cảm của hắn, giữ chặt mặt Phong Đường và đối diện với đôi môi mỏng đỏ thắm của hắn chính là moah moah.