Chân Ma

Chân Ma - Chương 4: Phá phong




Sau cùng, Vương Chột quyết định mua một căn nhà nhỏ trong nội thành bằng tiền tích cóp của gã, âu cũng là để tiện cho việc chăm sóc Trần Vũ. Một đứa trẻ mà cứ bắt nó ở trong rừng mãi cũng chẳng được, căn nhà tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho hai người có thể sống qua những năm tháng khó khăn này.

Trần Vũ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, đêm hè oi bức cứ liên tục kéo nó dậy từ những cơn ngủ mơ hồ, phần là vì tiếng ve kêu nhói tai, mà cũng có thể là vì tiếng mài đao của Vương Chột.

Vương Chột lại thở dài, khác hẳn với vẻ ngoài thô lỗ của mình Trần Vũ biết Vương Chột là một người sống rất nội tâm. Lúc nào ông cũng nô đùa cười giỡn với mọi người, chỉ để khi đêm về mới thở dài ngao ngán. Chả biết Vương Chột nghĩ gì nữa nhưng đêm nào hầu như cũng thế.

Trần Vũ giả vờ như mình đang ngủ nó kéo tấm chăn lên che ngang mặt mắt mở ti hí âm thầm quan sát Vương Chột. Phòng ngủ của hai người khá chật chội, Trần Vũ được dành hẳn cho một cái giường gỗ mua lại giá rẻ từ hiệu thuốc đầu đường còn Vương Chột thì ngày nào cũng chợp mắt trên một tấm vải sơ được trải dưới nền gạch.

Vương Chột mài đao thật lâu, mỗi lần tiếng đá mài chạm vào thân đao là Trần Vũ lại nghe Vương Chột thở dài một cái. Đôi khi ông còn ngó ra bên ngoài cửa sổ như ngóng xem có ai tới tìm mình hay không. Nhưng đáp lại sự kỳ vọng của ông chỉ là một đêm trường lạnh ngắt không có được một tiếng động.

“Vương à, sao chú không ngủ?” Trần Vũ như bị thứ gì đó thúc dục, nó ngẩng đầu dậy nhìn vào bóng lưng dài như vô tận của Vương Chột rồi thì thào nói.

Vương Chột ho khan, giọng đặc lại như thể cơ thể ông vừa thoát ra khỏi hầm băng.

“Ta buồn” Vương Chột xoay đầu lại, dáng vẻ hiền từ của Vương Chột khiến Trần Vũ cảm thấy an tâm hơn hẳn, nó nhích lại gần Vương Chột rồi ngồi bó gối kế bên ông.

“Con cũng buồn nữa” Vương Chột cười ha hả, giọng cười sảng khoái mà sao nghe đắng chát.

“Con nít thì biết cái gì mà buồn” Vương Chột xoa đầu Trần Vũ, thường ngày hai người rất ít khi nói chuyện. Phần là vì Vương Chột nghĩ mình thô lỗ cho nên không dám nói gì, phần vì Trần Vũ sợ mình làm phiền tới Vương Chột. Sâu trong thâm tâm nó vẫn còn rất sợ hãi những người xung quanh.

“Gia đình con chết nên con buồn. Mà thế cũng chưa hẳn là buồn, thằng bé con quen hai hôm trước đã ốm chết chiều nay mà cũng có thể như vậy cũng chưa buồn. Con buồn vì thấy nhà cháy nhiều quá, người chết nhiều quá. Có những người nằm cạnh con đêm nay sáng ra thì đã chết mất rồi. Vương nè, chú có bỏ con đi không?”

Trần Vũ cố gắng nhớ lại từng khoảng khắc trong cuộc đời ngắn ngủi của nó cả. Không có gì nhiều cả, có những chuyện nó đã sớm qua mất rồi mà sao có những chuyện cứ nhớ hoài không dứt thế này.

“Chúng ta đều buồn chung nỗi buồn nhân thế. Trần Vũ, con có muốn học đao pháp hay không?” Vương Chột suy nghĩ thật là lâu rồi mới lên tiếng nói tiếp, hắn đã muốn nói đều này lâu lắm rồi.

Vương Chột muốn tìm một ai đó để truyền thụ đao pháp của mình. Không phải là vì Vương Chột muốn nó vang danh thiên hạ, cái duy nhất Vương Chột muốn là có ai đó gánh phụ mình một phần trách nhiệm trên đời, để mai lỡ có chết đi cũng chết được thanh thản.

“Đao pháp. Cứ cắn xé nhau mãi thì có ích gì chứ? Thêm một người không biết võ công thêm một ngày thiên hạ thái bình” Trần Vũ chỉ cười mỉm, mạnh mẽ đích xác là yếu tố duy nhất cần có để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này. Nhưng cứ đánh đánh giết giết như thế này thì đến kẻ mạnh mẽ nhất cũng phải chết.

“Con mới tám tuổi thôi. Thế giới này còn rất nhiều chuyện còn chưa thấy qua. Thiên hạ đã loạn rồi, mỗi ngày ta và con an nhàn sống ở đây là mỗi ngày ngoài biên cương xa xôi có hàng ngàn người chết trận, mỗi miếng cơm manh áo chúng ta sử dụng được đổi lại bằng hàng vạn giọt máu của nhân dân. Ta chỉ hận, sống trên đời không ai thấu lòng quân tử, chỉ hận trời cao ghét anh tài. Chỉ hận đất nước dùng kẻ gian làm trọng thần mà đày ải người hùng. Chỉ hận không thể đem tài năng của mình đi phục vụ đất nước ngày nào. Mà những cái hận đó, sau này con phải giúp ta trả lại Trần Vũ à. Ta chưa bao giờ khuyến khích con làm vua hay tham gia việc triều chính nhưng ta hy vọng một ngày nào đó có con có thể trở thành bậc anh hùng cứu lấy nhân thế này”

Vương Chột nhìn thẳng vào mắt của Trần Vũ mà nói. Chưa bao giờ ông nghiêm túc tới vậy, bốn mươi năm sống trên đời này ông như một cái xác không hồn. Ông không muốn Trần Vũ cũng như thế, muốn nó có bản lĩnh để đương đầu với mọi sóng gió.

“Ta sinh ra, năm ba tuổi cả gia đình đều bị tàn sát. Đã phải làm nô lệ cho ngoại tộc, bao nhiêu người bạn của ta đã nằm xuống, bao nhiêu ân nhân của ta đã phơi thây ngoài đồng. Bao nhiêu má hồng từng làm ta rung động đều đã hoá thành cát bụi. Ta chỉ yêu cầu con một điều duy nhất thôi Vũ. Lấy bản lĩnh của mình cứu rỗi cái gọi là nhân thế đi”

Trần Vũ cúi gục đầu xuống những lời nói của Vương Chột như khắc sâu vào trong não bộ của nó. Lý trí của một đứa trẻ mách bảo rằng nếu nó từ chối thì chắc chắn Vương Chột sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.

Nhưng trốn tránh được bây giờ thì có thể trốn tránh thêm bao lâu nữa. Những lần sau thì như thế nào, lần kế tiếp có ai đó ập vào nhà nó và giết sạch người trong nhà nó, nó phải làm như thế nào? Lần tiếp theo có kẻ có ý định lấy đi mọi thứ nó có thì Trần Vũ phải xử lý ra sao?

“Luyện một thân đầy bản lĩnh rồi, cứu lấy nhân thế rồi. Thì con có được nghỉ ngơi không? Có được yên ổn mà sống ở nhà của mình không?”

Trần Vũ hạ quyết tâm, đôi mắt sáng ngời của nó lần đầu tiên có can đảm đối diện trực tiếp với ánh mắt của Vương Chột. Nó sẽ phải giữ đúng lời hứa của mẹ mình, phải tồn tại trên đời này.

Nếu việc cứu lấy nhân thế là cần thiết để giúp tồn tại thì nó sẽ làm.

“Hãy hứa với ta đi” Vương Chột đưa ngón tay út ra.

Trần Vũ cũng đáp lại, nó ngoắc vào trong ngón tay khô cứng mà bây giờ Trần Vũ mới để ý là đầy sẹo của Vương Chột một cái thật mạnh.

Vương Chột hài lòng cười to, tâm nguyện cả đời của ông bất chợt được giải quyết khiến tâm tình của ông trở nên tốt vô cùng, Vương Chột cầm thanh đao của mình lên. Đó là một thanh đao dài trông rất thon gọn, nhìn nó trông có vẻ giống với một thanh kiếm hơn nhưng lần nào nói về nó Vương Chột cũng nhất quyết gọi nó là đao.

So với cái cây đao khác thì thanh đao này không toả ra khí thế mạnh mẽ. Bù lại thanh đao này mang lại cho người đối diện nó một cảm giác không an tâm không khác gì một con độc xà đang chờ thời cơ để vồ mồi trong đêm.

“Đao tên Phá Phong. Cả đời nhuốm máu không biết bao nhiêu người nhưng chưa bao giờ bị máu làm cho lưỡi đao bị gỉ sét, thanh đao này nếu người dùng có tâm muốn chém thì chém đinh chặt sắt là chuyện đơn giản nhưng nếu người dùng nó không có nhuệ khí cầm đao thì nó chẳng khác một cây dao chặt thịt bò là mấy”

Vương Chột đưa Phá Phong cho Trần Vũ cầm thử, đao không có vỏ nên Trần Vũ nhanh chóng bị tia sáng từ đao phản chiếu làm chói mắt. Nó không có gì đặc biệt ngoài màu đen tuyền đặc trưng và hình dạng có phần khác lạ của mình. Đao không nặng lắm kể cả một đứa trẻ như Trần Vũ cũng có thể nhấc bổng nó lên nếu cầm bằng hai tay.

Nhẹ nhàng trả Phá Phong cho Vương Chột, Trần Vũ ngồi xếp bằng để xem ông giảng giải cho nó hiểu thế nào là cách cầm đao.

“Học cái gì cũng vậy, con phải đi từ cái căn bản nhất lên cái khó hơn. Khi con đã rành về căn bản rồi ta khẳng định con có thể dễ dàng tiếp thu những cái phức tạp nhanh hơn. Mỗi cây đao đều có hình dáng khác nhau, không có hai cây đao giống nhau hoàn toàn trên đời. Thanh này màu đen thì thanh kia phải màu trắng, thanh này có lưỡi dài ba tấc thì thanh khác lại dài ba tấc ruỡi. Nhìn chung hầu hết các loại võ học đều có yêu cầu giống nhau, đó là sự hiểu biết của con về bản thân loại võ học đó”

Vương Chột cầm đao đưa lên cao, đôi mắt của ông tập trung về một đường thẳng. Chân trụ của Vương Chột hơi đè về phía trước. Trần Vũ để ý thấy Vương Chột đang dần dần điều khiển nhịp thở của mình theo một quy tắc nhất định.

Vương Chột bước về phía trước một bước, đao trong tay ông nhanh chóng phát ra một tiếng rất vui tai. Thanh đao chỉ vừa chạm nhẹ vào trong chiếc bàn gỗ không nhích đi một li nào. Chiếc bàn gỗ sau nhát đao đó cũng vỡ ra làm hai. Vương Chột thu đao lại giảng.

“Chưa có trận chiến nào của ta kéo dài quá ba phút cả. Phần là vì đao pháp của ta chú trọng vào việc lấy mạng kẻ địch chứ không phải làm cho họ mệt. Lối chiến đấu của ta rất đơn giản, kết hợp giữa cách con đặt và di chuyển chân trụ để có thể ở trong thế vừa phòng thủ được vừa tấn công được với cách con điều hoà nhịp thở của mình để điều khiển cơ bắp của mình. Chỉ đơn giản hai thứ đó thôi là đủ”

“Chiêu số rất rườm rà mà không phải chiêu số nào cũng có tác dụng. Cho nên ta đã tinh chế những điểm mạnh của các chiêu số ta đã gặp qua. Ta tạm gọi nó là Phong Đao, nhanh và đơn giản như gió. Khi con phòng thủ thì cứ dập dìu khó đoán, khi con tấn công thì mãnh liệt không ngừng. Sở học cả đời ta coi như chỉ có bấy nhiêu thôi. Bên cạnh đó ta sẽ dạy con các bài tập để phát triển và vận dụng tối đa cơ bắp của mình. Khi con ra đòn không cần phải mạnh nhất, chỉ cần nhanh nhất là đủ, nên nhớ chỉ cần một đòn là đủ quyết định ai là kẻ thắng rồi”

Vương Chột cười mỉm một cái rồi tiếp tục quay lại thế phòng thủ. Tay của ông nhanh như ánh chớp nhanh chóng huy động Phá Phong chém vào không khí.

Âm thanh vui tai kia lại vang lên một lần nữa, âm thanh như thể cơn gió vừa bị cắt ngang qua đầu vậy. Khi âm thanh đó dứt thì cánh cửa gỗ phòng ngủ cũng bị chặt làm đôi.

Vương Chột vừa nhìn đao mình vừa tấm tắc cười, miệng lẩm bẩm.

“Chơi dại rồi”

Riêng Trần Vũ thì mở to cả hai mắt, nó vẫn còn đang chìm sâu vào những đường đao tuyệt đẹp kia.