Lần cuối cùng Trần Vũ chịu đau đớn nhiều thế này chắc có lẽ là lúc nó bỏ xứ chạy trốn. Nó những tưởng sau này sẽ chẳng bao giờ có thêm một khoảng khắc nào giống vậy nữa nhưng cảm giác đau đớn hiện tại của nó đã trả lời khác. Hàng chục cánh tay cáo cấu thân thể nó, có cái thậm chí còn toan móc mắt của nó ra.
Đây chính là lũ xác chết, không biết đau đớn. Dù cho nó có phản kháng thế nào lũ xác chết kia vẫn không hề dừng tay, thậm chí mỗi lúc chúng lại còn tấn công dữ dội hơn. Ma Kha nở nụ cười đắc ý, để giết hai đứa nhỏ chẳng có tí sức phản kháng nào mà lại dùng cách như thế thì quả là hơi tàn bạo thế nhưng Ma Kha không quan tâm, khi đã trở nên cường đại rồi thì một hay hai mạng người trần không có giá trị.
Trần Vũ bị đánh một cú rất mạnh vào bụng, nó cảm thấy đau đớn như thể có ai vừa dùng búa tạ thôi một cú thật mạnh vào bụng nó. Trần Vũ chưa kịp tỉnh táo lại thì liên tục những cú đấm khác đã tấn công vào những chỗ hiếm yếu khác trên cơ thể. Sở Nhu hoảng loạn, nhất thời con bé không biết làm gì chỉ có thể bất lực dùng Hộ Tiên Đăng tấn công những cái xác chết.
Nhưng việc này chẳng có quá nhiều tác dụng. Sở Nhu chạy tới toan kéo tay Trần Vũ ra thì bị những cái xác chết khác đầy văng đi, tuy chỉ còn da bọc xương nhưng sức mạnh của chúng vẫn vượt xa một đứa trẻ bình thường.
“Ta sẽ cho thân xác của ngươi trọn vẹn, ta không muốn thân thể mới của mình có trầy xước” Ma Kha càng cười lớn tiếng nhìn thấy con mồi lăn lộn không có sức phản kháng làm hắn cảm thấy mình thật quyền lực. Sở Nhu nhìn Ma Kha bằng ánh mắt căm giận chợt hai mắt con bé lóe lên như vừa nãy ra ý gì đó.
“Khống Đăng Thuật: Đại Phệ Diễm” Sở Nhu quỳ xuống đất, nó dốc sạch tất cả tro trong một cái bình ngọc vào bên trong. Tức thì một ngọn lửa thật lớn từ bên trong lồng đèn bay ra, hai mắt Sở Nhu rực sáng con bé chỉ thẳng ngón tay về phía Ma Kha. Ngọn lửa lao tới một cách mãnh liệt rồi gần như trong tích tắc nuốt trọn Ma Kha trong biển lửa.
“Con khốn nạn” Ma Kha vốn đang mang thân thể của âm vật nên ngọn lửa này thừa khả năng gây ra thương tổn cho hắn. Ma Kha gầm rú một cách đau đớn, hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình như thể bị trăm ngàn con kiến đang từ từ cắn xé. Ngọn lửa tuy không có khả năng giết chết Ma Kha nhưng vẫn đủ sức để cho hắn mất tập trung.
Những cái xác đang đè Trần Vũ xuống bỗng xụi lơ, chúng lại ngã xuống đất một cách vô thức. Trần Vũ lúc này đã bị thương rất nặng, một bên mắt của Trần Vũ gần như bị mù hoàn toàn, tay chân của nó cũng đã bị gãy rất nhiều chỗ. Có cái xương sườn bị gãy đâm vào bên trong lồng ngực Trần Vũ.
Bấy giờ thằng bé mới cảm thấy đau đớn, nó chỉ có thể nằm trên mặt đất mà rên ư ử, không dám cử động. Vì mỗi cứ động của nó đều khiến cơ thể của nó bị giày vò trong đau đớn.
Sở Nhu vừa khóc vừa chạy về phía Trần Vũ. Nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của Trần Vũ mà con bé vừa lo vừa thương, nó không hiểu được tại sao kẻ này lại không bỏ nó chạy, với một tình bạn chỉ quen biết nhau vài ngày liệu có đủ để Trần Vũ hy sinh cả mạng sống như thế.
Sở Nhu dốc trong túi ra cả tá đan dược rồi không thèm xem nó loại đan gì mà dốc hết vào miệng Trần Vũ. Trong vô thức, Trần Vũ chỉ cảm thấy cả cơ thể mình đang tan ra thành nước, rồi bất chợt khi nó nuốt hết đống đan dược vào trong cơ thể Trần Vũ lại như một ngọn núi lửa đang phun trào. Hai mắt Trần Vũ đỏ ngầu, con mắt đã mù của Trần Vũ bất chợt lại khôi phục thị lực.
Nhưng những thứ nó thấy chỉ là một thế giới chỉ có hai màu đen trắng. Trần Vũ giãy dụa trong đau đớn, nó khóc một cách bất lực nhưng càng khóc thì mắt nó càng đau và thế giới đen trắng lại càng hiện hữu rõ ràng. Trần Vũ nhắm nghiền mắt rồi ngất đi.
Mặt khác, Ma Kha lúc này đã nổi cơn tam bành. Hắn dùng toàn lực điều khiển những cái xác chết tiến lại đánh một cái thật mạnh vào eo của Sở Nhu. Cú đánh làm cho Sở Nhu vốn đã kiệt lực hoàn toàn gục ngã, con bé nằm lăn xuống đất miệng ói ra một đống máu đen.
Việc sử dụng Hộ Tiên Đăng quá nhiều khiến cho cơ thể của Sở Nhu suy nhược, nay lại thêm cú đánh mạnh khiến Sở Nhu hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ. Con bé chỉ biết lết lại chỗ Trần Vũ, dùng hai tay ôm đầu Trần Vũ vào trong lòng mình để che đi những cú đá liên hồi từ đám xác chết.
“Trần Vũ, Trần Vũ... “
Một lúc sau khi hai đứa nhỏ đã hoàn toàn bất lực, Ma Kha mới nguôi giận, hắn điều khiển một cái xác chết để rút con dao găm cắm gần hồ máu ra rồi quẳng nó ra một bên. Ma Kha gầm gừ mấy tiếng rồi thả lỏng cơ thể, tầm mười lăm phút sau hắn mới có thể lấy lại hoàn toàn sự tự chủ.
Không còn trói buộc, Ma Kha dùng một tay xé đứt dây thòng lọng trên cổ rồi nhảy xuống đất. Khi lại gần Trần Vũ và Sở Nhu hắn còn đá vào mạn sườn Trần Vũ một cái thật mạnh.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc còn chưa chết” Ma Kha có chút bất ngờ vì sự gan lỳ của Trần Vũ nhưng hắn cũng chả để tâm nhiều vì hắn biết bây giờ Trần Vũ không còn bất cứ khả năng nào để chống cự nữa. Chỉ là trên cơ thể của đứa nhóc đang có gì đó kỳ lạ phát sinh, chỉ thấy trên người nó nổi đầy gân xanh mặt thì đỏ như gấc, mồ hôi chảy ướt hết cả quần áo.
Ma Kha bỏ qua Trần Vũ, mục đích chính của hắn là thân thể của Sở Nhu, bây giờ hắn sẽ đoạt xá con bé. Lúc đó Ma Kha sẽ có được một thân thể hoàn hảo, đẹp về cả ngoại hình lẫn thiên phú tu luyện.
Ma Kha nắm tóc Sở Nhu đưa lên cao, con bé vẫn chưa chết. Chỉ là đang bị thương rất nặng, thật tình Ma Kha không hài lòng về việc này ban đầu hắn muốn cơ thể của con bé phải hoàn hảo. Hắn không muốn mình có bộ dáng xấu xí sau khi đoạt xá.
Ma Kha dùng tay tự đâm vào bụng mình. Hắn móc hết nội tạng trong cơ thể mình ra rồi vung vẩy thành một vòng tròn. Ma Kha quỳ xuống trong vòng tròn đó, hai tay hắn kết thành một cái ấn kỳ lạ. Cả cơ thể của Ma Kha lóe lên ánh sáng đỏ, chỉ mấy giây sau, thân xác của Ma Kha mở to miệng.
Âm thanh phát ra từ miệng hắn nghe chẳng khác gì tiếng gió trong địa ngục cả. Trong lồng ngực của Ma Kha bay ra một viên ngọc màu đen tuyền, viên ngọc đó trong chẳng có gì đặc biệt nhưng lại phát ra một thứ khí thế rất kinh người. Khi nhìn vào trong viên ngọc ấy, người ta có cảm giác mình đang nhìn vào bầu trời đêm mênh mông.
Những kẻ tinh mắt sẽ thấy, bên trong viên ngọc ấy có những khuôn mặt cau có, sợ hãi và thậm chí là khiếp đảm. Đó chính là linh hồn của những người bị Ma Kha giết để bày ra Tế Huyết Trận. Trận pháp đặc biệt này vốn chỉ có tác dụng dùng máu huyết để tăng cường cơ thể của cương thi, Ma Kha thì khác, hắn có Định Hồn Châu trong tay, viên ngọc này còn có tác dụng biến thần hồn của những người bị hắn hấp thụ thành hồn lực để cho thần hồn của Ma Kha trở nên mạnh mẽ hơn.
Linh hồn của Ma Kha chầm chậm bay ra từ trong miệng ấy. Đó là một linh hồn đục ngầu có khuôn mặt quái dị lúc nào cũng nhăn nheo. Tuy không mở miệng nhưng từ linh hồn ấy vẫn phát ra âm thanh chế giễu quen thuộc của Ma Kha.
“Không ngờ có ngày ta phải sống trong thân thể của con gái”
Linh hồn của Ma Kha cười sằng sằng rồi bay thẳng vào bên trong miệng của Sở Nhu. Nhưng đang bay giữa chừng thì đột nhiên linh hồn của gã dừng lại, Trần Vũ không biết đã đứng dậy từ lúc nào. Nó đứng đằng sau thân xác của Ma Kha rồi dùng con dao găm rỉ sét đâm thật sâu vào trong tim của Ma Kha.
Trần Vũ đâm liền mấy nhát, tới khi linh hồn Ma Kha phải quằn quại lên vì đau đớn mới thôi. Trần Vũ sau đó dùng con dao chém một đường vào không khí, nhát chém tưởng chừng như vô hại này lại là nhát chém chí mạng nhất.
“Ngươi chém đứt sợi tơ sinh mệnh của ta? Sao có thể thế được”
Linh hồn của Ma Kha run lên vì đau đớn, sợi tơ sinh mệnh là thứ duy nhất để nối thân thể với linh hồn. Khi linh hồn của hắn rời khỏi sợi tơ hắn phải luôn giữ mình không được phép đi xa khỏi sợi tơ ấy, khi rời quá xa thì sợi tơ ấy sẽ đứt, điều đó đồng nghĩa với việc hồn sẽ không bao giờ quay lại với xác được.
Mà sức mạnh của Ma Kha cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều. Nhưng việc cắt sợi tơ sinh mệnh của người khác không phải là chuyện mà người tu tiên nào cũng làm được, trừ khi tu vi cao hơn đối phương rất nhiều thì mới nhìn thấy được sợi tơ sinh mệnh của kẻ địch, đó chỉ mới là nhìn thấy còn thằng nhóc lại có thể hoàn toàn cắt đứt nó.
Sở Nhu cử động nhẹ ngón tay, ngọn lửa cuối cùng trong Hộ Tiên Đăng bay về phía linh hồn của Ma Kha, sau đó Hộ Tiên Đăng cũng tự động tan vỡ, nó đã đạt tới giới hạn của mình rồi. Do không có phòng bị nên Ma Kha bị ngọn lửa làm tổn thương rất nặng nề, những âm thanh đau đớn không hề giống con người của Ma Kha vang lên thật lớn.
“Tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi” Sở Nhu nhìn về phía Trần Vũ nói, rồi bất tỉnh.
Trần Vũ gật đầu, bây giờ nó mới mở to hai mắt của mình ra. Mắt trái của Trần Vũ bây giờ chỉ nhìn thấy trắng và đen ngoài ra không còn một màu sắc nào khác. Khung cảnh trong mắt trái của nó giờ trở nên ảm đạm quá. Con mắt trái ấy bây giờ đen tuyền như bầu trời đêm, mà bên trong tròng mắt chỉ có một ánh sao đang le lói dần trở nên sáng rực.
Con mắt đó nhìn thẳng về phía Ma Kha, và lần đầu tiên trong nhiều năm.
Ma Kha cảm thấy sợ, ánh mắt ấy chả khác gì với kẻ ấy.
Người đã một tay tiêu diệt một nửa Thanh Hà Tiên Vực.
..............
“Con bé đã tiếp cận Định Hồn Châu rồi. Hoa, xem ra ngươi sống không thọ rồi”
Giọng nói giễu cợt pha lẫn đắng chát vang lên.
“Ta hiểu, ta không giận ngươi đâu. Chỉ là kiếp này ta muốn được ở bên con bé nhiều hơn, như thế này thì ít quá”
Giọng nói đáp lại nghe dịu dàng như một dòng suối. Cô gái ấy nhẹ nhàng chải tóc cho chàng trai, nước mắt của cô rơi lã chã, đây không phải là đầu tiên họ chia tay nhưng có lẽ đây sẽ lần cuối cùng. Cô vờ như không thấy khóe mắt đầy nước của người con trai kia. Chỉ có hai người mới biết gặp nhau một lần khó như thế nào và cũng chỉ có người trong cuộc như họ mới biết chia tay một lần khó như thế nào.
Giờ nếu ta biết ngươi khóc, kẻ ngang bướng như ngươi liệu có chấp nhận điều đó không?
Giờ nếu ngươi biết ta yêu ngươi còn nhiều hơn ngươi nghĩ. Thì liệu ngươi có cố chấp lật tung cả Địa Phủ lần nữa không? Ngươi là gia trưởng của Sở gia, ngươi không được phép làm thế.
“Chăm sóc con ta. Ngươi đi mang con bé về đi. Ta muốn viết một lá thư cho con bé”
“Không vội, con bé sẽ được người khác mang về. Được một thằng bé mang trong mình Thiên Nhãn mang về”
“Thiên Nhãn? Ra là vậy, không biết tương lai sau khi ta đi sẽ thế nào”
Tương lai thật đáng mong chờ, chỉ tiếc là ta không phải là người của tương lai.
Chỉ tiếc, ta không phải là người của tương lai.