Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 954




CHƯƠNG 955

Lý Tinh Sở trầm ngâm nhìn Lãnh Nhan, bỗng nhiên anh ta mở miệng: “Thực lực của cô mạnh như vậy mà lại đi theo tên phế vật này, quá lãng phí rồi. Chi bằng cô tới làm việc cho vương tộc Yên Đô nhà tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”

Lý Phan lập tức nhìn Lý Tinh Sở với ánh mắt tán thưởng vì sự thông minh của anh ta.

Ai cũng có thể thấy Lãnh Nhan là một người rất có năng lực. Nếu có thể mời được một người vệ sĩ mạnh thế này thì thực lực của Lý Thị nhất định sẽ vượt qua tám gia tộc khác.

Do đó, Lý Phan cũng góp lời: “Vương Nhất, nếu cậu đã là chồng của Khinh Hồng thì còn không mau bảo vệ sĩ của mình dừng tay rồi quy phục Lý Thị!”

Vương Nhất cười mỉa, lúc trước, khi chưa nhìn rõ thực lực của Lãnh Nhan thì nhất quyết đòi chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng. Bây giờ, Lãnh Nhan thể hiện năng lực của mình ra thì lại bắt đầu gọi anh là chồng cô.

Tuy nhiên, Vương Nhất đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của họ rồi, anh nhếch mép hóng kịch vui: “Nếu anh có năng lực thì cứ tuyển thử đi.”

Nghe thế, Lý Tinh Sở và Lý Phan vô cùng mừng rỡ, bọn họ nhất tề nhìn về phía Lãnh Nhan rồi kiêu ngạo nói: “Thế nào, cô tới vương tộc Yên Đô đi, đây mới là nơi cho cô thoả sức vùng vẫy.”

Lời vừa dứt, Lãnh Nhan cũng lạnh lùng nhìn sang, cô ta từ từ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

“Hai con kiến mà cũng đáng để tôi quy hàng?”

Cô ta kiêu ngạo hất cằm.

“Cô nói cái gì?”

Lời của Lãnh Nhan đã kích thích Lý Tinh Sở và Lý Phan, sắc mặt của hai người đều xanh mét.

Dù sao bọn họ cũng là trực hệ của vương tộc Yên Đô, thế mà lại bị nói là hai con kiến?

“Tôi nói, chỉ là hai con kiến mà cũng đáng để tôi quy hàng sao!”

Lãnh Nhan lạnh lùng lặp lại lần nữa, cô ta bỗng xuất hiện trước mặt Lý Tinh Sở rồi tóm lấy cổ anh ta và dùng một tay nhấc anh ta lên.

“Tinh Sở!”

Lý Phan và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp biến sắc, bà ta liều mạng lao lên.

“Cút!”

Lãnh Nhan đá văng người phụ nữ, sau đó dùng một tay nhấc Lý Tinh Sở tới trước mặt Vương Nhất: “Thiếu chủ, xử lý thế nào đây ạ?”

Sau khi nghe thấy lời nói cực kỳ cung kính của Lãnh Nhan, Lý Tinh Sở lập tức trở nên kinh hãi. Anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần Vương Nhất ra lệnh, Lãnh Nhan sẽ lập tức vặn cổ anh ta.

“Không, anh không thể giết tôi, tôi là anh họ của Lý Khinh Hồng!”

Anh ta cố hết sức mới nói được một câu.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta. Ánh mắt này khiến cả linh hồn anh ta như bị bóp nghẹt.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh lắc đầu: “Tha cho hắn đi.”

Tuy Lý Tinh Sở đã bắt cóc vợ anh.

Tuy Lý Tinh Sở một lòng muốn chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng, thậm chí còn không buông tha cho Vương Tử Lam, coi bé như đứa con hoang.

Nhưng anh ta vẫn là anh họ của Lý Khinh Hồng, là anh rể của Vương Nhất.

Hơn nữa, anh tới đây không phải là vì muốn ra tay với nhà mẹ đẻ của Lý Khinh Hồng mà là chỉ là vì muốn tìm Lý Khinh Hồng thôi.

Lãnh Nhan gật đầu, cô ta không chút do dự buông Lý Tinh Sở ra.