Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 929




CHƯƠNG 929

“Mau nhìn đi kìa, mặt trăng ở bên ngoài thật là tròn.”

Đột nhiên, Lý Tuyết Nhi lại mừng rỡ reo hò.

Mọi người đồng loạt nhìn theo, chỉ nhìn thấy trên bầu trời đen nhánh có một vầng trăng tròn treo trên cao.

Bữa cơm kết thúc trong tiếng trò chuyện vui vẻ và cảnh tượng mọi người ngắm trăng, Khương Nhã My và Lãnh Nhan lần lượt đứng dậy chào tạm biệt, Lý Tuyết Nhi đã có chút mệt mỏi, liền trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm nói: “Ngày mai sắp phải về nhà rồi.”

“Đúng vậy, đi gặp ba vợ của anh.”

Ánh mắt của Vương Nhất dần dần trở nên lạnh lẽo.

Vương Nhất mua vé máy bay đi Yên Kinh chuyến chín giờ sáng, danh sách hành khách trong chuyến bay đó cũng đã được thay đổi.

“Vương Nhất sắp đến thủ đô.”

Toàn bộ gia tộc trong giới thượng lưu ở Thiên An đều đã nhận được tin tức này, bọn họ vô cùng chấn động.

Nhà họ Lương, Thiên An.

Sau khi Lương Nhật Tân biết được tin tức này, anh ta đứng phắt dậy từ trên ghế.

Lúc này, thư ký báo cáo lịch trình.

“Cậu chủ, đây chính là lịch trình của ngày hôm nay. Tám giờ sáng…”

Nhưng mà lịch trình đầu tiên thư ký còn chưa báo xong thì đã bị Lương Nhật Tân ngắt lời.

“Hủy hết toàn bộ đi.”

“Chuẩn bị xe, tập hợp toàn bộ người nhà họ Lương đến sân bay Thiên An.”

Sau đó thì sửa soạn ăn mặc chỉnh tề, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, nhà họ Tôn.

Tôn Chính Vũ cũng dẫn theo tất cả dòng chính nhà họ Tôn ra ngoài.

“Nam nhi tiến kinh, anh Vương muốn đến Yên Kinh, nhà họ Tôn chúng ta sao có thể không đến tiễn được chứ?”

“Tất cả mọi người đến sân bay Thiên An tiễn anh Vương.”

Cảnh tượng này cũng xảy ra ở nhà họ Đồng.

Đây là lần đầu tiên Đồng Yên Nhiên không còn mặc chiếc váy dài màu đỏ như bình thường, mà đổi thành một bộ quần áo công sở màu trắng, trông quyến rũ mà lại thành thục.

Cô ta dẫn theo cấp dưới vội vàng đi ra ngoài.

Đồng Kiệt ở phía sau tức giận hét to: “Nếu như con dám bước ra khỏi cái cửa này thì ba không coi con là con gái nữa.”

Thân thể Đồng Yên Nhiên hơi cứng lại, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn Đồng Kiệt: “Đúng ý con lắm.”

Nói xong, liền quay đi mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Bốp…

Trong nhà liền truyền đến âm thanh ném đồ của Đồng Kiệt.