Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 870




CHƯƠNG 870

“Tham kiến hội trưởng!”

Đột nhiên, trong đám người truyền tới một tiếng gọi đầy cung kính.

Diệp Kình Hiên quỳ một chân xuống đất, cực kỳ kính phục.

Người xung quanh đều trợn mắt tức giận, muốn mở miệng chửi, lại lo ngại khí thế của Vương Nhất, cũng chỉ dám tức giận không dám nói ra, chỉ đành học theo dáng vẻ của Diệp Kình Hiên, đồng thanh nói.

“Tham kiến hội trưởng!”

Vương Nhất lại lắc đầu: “Người mà các người phải lạy, không phải tôi, mà là anh ta!”

Anh chỉ về một người.

Diệp Kình Hiên ở trong đám đông lập tức sững người: “Tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi không rảnh lo chuyện vặt của hiệp hội, để anh thay thế, sau này thấy anh ta như thấy tôi, nếu có làm trái, trực tiếp trục xuất!”

Giọng nói dõng dạc, vang vọng cả võ đạo quán, mãi không tan đi.

Ánh mắt của mọi người đều sửng sốt, đồng loạt không thể tin nổi mà nhìn sang Diệp Kình Hiên.

Bản thân Diệp Kình Hiên cũng sững người tại chỗ, vẻ mặt hết sức khó tin, sau khi hoàn hồn thì kích động tới đỏ bừng mặt: “Được, anh Vương!”

Từ nay về sau, anh ta có thêm một thân phận, tuy không thể trực tiếp hiệu triệu lực lượng của hiệp hội võ đạo, nhưng nhà họ Đồng, nhất định sẽ càng thêm kiêng kỵ anh ta.

Sau khi tuyên bố chuyện này thì Vương Nhất rời khỏi hiệp hội võ đạo, Diệp Kình Hiên đi theo.

Hai người đi tới một căn biệt thự, Vương Nhất mới nhìn sang anh ta: “Tiếp theo, tôi giao cho anh nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh trở thành hội trưởng mới.”

“Chọn một số người có tố chất thiên phú tốt, hơn nữa phải trung thành, hợp thành đội ngũ bí mật, tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt nhất, khi tôi không ở Thiên An, lúc nào cũng phải bảo vệ người nhà bạn bè của tôi.”

Diệp Kình Hiên không hề do dự, trực tiếp đồng ý: “Chọn người không thành vấn đề, chỉ là ai sẽ huấn luyện bọn họ?”

Vương Nhất xua tay: “Cái này anh không cần quản, tôi tự nhiên sẽ phái người tới thao luyện bọn họ, anh cũng cùng tiếp nhận huấn luyện luôn.”

“Được!”

Diệp Kình Hiên không thèm nghĩ ngợi thì đã đồng ý, anh ta có chút tự tin, huấn luyện chắc sẽ không qúa mệt mỏi.

Vương Nhất nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kình Hiên , bỗng cười đầy ý vị: “Ngoài ra, thân tình nhắc nhở anh, giáo quan của các anh là nữ.”



Sau khi đánh tiếng với bên Khương Nhã My thì Vương Nhất đã rời đi.

Trước khi đi còn thương tiếc liếc nhìn Diệp Kình Hiên không đặt chuyện huấn luyện ở trong lòng, bây giờ không coi ra gì, đợi khi Khương Nhã My thật sự huấn luyện thì xui xẻo rồi.

Về tới tòa nhà Quốc Tế, một chiếc Lincoln dáng dài đỗ ổn định ở bên đường.

Tăng Quốc Vinh từ trong xe bước ra: “Cậu Vương, xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới Thành phố Giang.”

Vương Nhất gật đầu: “Bây giờ xuất phát.”