Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 864




CHƯƠNG 865

Trong võ đạo quán rộng lớn, không ngừng vang vọng tiếng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.

Mà cơ thể của anh vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, ngay cả di chuyển cũng chưa từng.

Ực ực—

Cuối cùng, có người ánh mắt trở nên kinh sợ, nuốt nước bọt.

Tên này còn là người sao?

“Người tiếp theo.”

Sau khi tiếng cuối cùng vang lên, ánh mắt của Vương Nhất cuối cùng cũng trở nên mất kiên nhẫn.

“Từng người một quá lâu, hay là các người cùng lên đi, tôi đang vội!”

Đằng sau võ đạo quán là phòng trà phong cách cổ xưa, Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đang thưởng trà.

“Dịch Phi à, thật không hổ là đệ nhất thiên tài của nhà họ Nhan, hai ba câu thì lừa được tên nhóc đó tới.”

Nhan Tề thổi nước trà nóng hổi, sau đó nhàn nhã nhấp một ngụm, mỉm cười nói.

Nhan Dịch Phi mỉm cười, nói: “Bác quá khen rồi, Dịch Phi chỉ là ngã một keo, neo một nấc, không đi đường cũ mà thôi.”

Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đều họ Nhan, không cần nghi ngờ gì nữa, bọn họ có quan hệ họ hàng.

Nhan Tề cười rồi hỏi: “Ngã keo của ai? Neo một nấc của ai?”

“Đương nhiên là ba người Kim Thành Vũ, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiên.”

Nhan Dịch Phi bỗng mỉm cười: “Người đời gọi bốn người chúng cháu là ‘tứ thiếu Thiên An’, lại không biết cháu căn bản xem thường bọn họ.”

“Vậy nên, cháu mượn lực lượng của hiệp hội để đối phó Vương Nhất.”

“Không sai.”

Trong mắt Nhan Dịch Phi vụt qua tia lạnh: “Có năng lực thì giết, không có năng lực thì bị giết, sát tâm bất biến, thao túng nô lệ mới là con đường cuối cùng.”

“Ha ha ha!”

Nhan Tề cười to vỗ tay: “Rất hay rất hay, cháu nói đúng, ở trong mắt cháu, cậu ta quả thật là một kẻ vô tri, chỉ là công phu quyền cước lợi hại mà thôi.”

“Nhưng, hội hiệp của chúng ta người tài rất nhiều, có lợi hại nữa cũng có thể lợi hại tới đâu chứ—”

Rầm—

Tiếng cười của Nhan Tề còn chưa dứt, cửa lớn của phòng trà lại rầm một tiếng, gãy làm đôi.

Cùng đổ xuống còn có một bóng người đầy máu, vậy mà là cao thủ có thực lực không yếu trong hiệp hội.

“Cái gì?!” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đồng loạt thay đổi sắc mặt, trực tiếp đứng dậy.

“Hội… hội trưởng…”

Người ngã trên đất hơi thở hơi yếu, run rẩy nhấc tay của mình, túm chặt ống quần của Nhan Tề, miệng hơi há ra, giống như muốn biểu đạt cái gì đó.

“Cậu nói cái gì?! Lớn tiếng chút!”

Nhan Tề khuỵu người xuống, túm lấy vai của anh ta, quát.

Người đàn ông dùng hết sức toàn thân mới nói ta được bốn chữ.