Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 834




CHƯƠNG 834

Cùng với những lời này vừa ra, áp lực của mọi người nhà họ Bạch càng nặng nề hơn, bởi vì bọn họ cảm giác được, lực lượng vệ sĩ các gia tộc mang đến, đều vây quanh bọn họ.

Đặc biệt là những vệ sĩ cầm súng của nhà họ Bạch, cho dù là nhà họ Tôn hay nhà họ Đồng hoặc là nhà họ Kim, đều cầm súng chỉ vào đầu bọn họ.

Đồng Yên Nhiên nhìn mọi người xung quanh, bỗng nhiên quát một tiếng: “Tất cả nộp vũ khí đầu hàng sẽ không giết!”

Bang bang bang —-

Tức khắc, tất cả vệ sĩ của nhà họ Bạch đều buông súng trong tay ra, cả đám quỳ xuống đất, hai tay ôm đầu.

Một màn này, mạnh mẽ kích thích Bạch Vũ, Bạch Hiển và những người vì trả thù Vương Nhất mà tạo thành liên minh.

Đồng tử của bọn họ bị phóng đến cực hạn, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cũng ngã ngồi ra đất.

Cục diện vốn nghiêng về một phía, sau khi Vương Nhất ra tay, nháy mắt quay cuồng, chút thủ đoạn này, cũng thật khiến Tôn Chính Vũ, Đồng Yên Nhiên và những người vội vàng chạy đến đây, chấn động mạnh mẽ.

Bởi vì trong hiểu biết của bọn họ, họ là thế lực duy nhất đến tri viện cho Vương Nhất, chưa từng nghĩ đến, còn có những thế lực khác.

Tôn Chính Vũ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, đi đến trước mặt Vương Nhất, âm trầm nói: “Ngài Vương, những người này sẽ xử lý thế nào, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, tôi sẽ xử họ ngay lập tức!”

Lời này vừa nói ra, cơ thể mọi người run bần bật, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.

Ánh mắt Vương Nhất bình đạm, tầm mắt lại nhìn đám người Tôn Chính Vũ, Đồng Yên Nhiên: “Bọn họ đều là người nhà các người, sống hay chết, tự các người định đoạt đi!”

Trái tim của đám người Tôn Chính Vũ, Đồng Yên Nhiên lại run rẩy, cúi đầu nói: “Dạ! Ngài Vương!”

Vất vả lắm bọn họ mới có được tín nhiệm của Vương Nhất, tuyệt đối sẽ không để một mẩu phân chuột làm hỏng cả nồi cháo.

Như cảm giác được sát ý của Tôn Chính Vũ, Tôn Kiều là người đầu tiên bò như chó đến đây, ôm chặt lấy chân Tôn Chính Vũ, khóc lóc thảm thiết: “Ba, con chính là con gái của ba! Ba không thể giết con!”

“Cút ngay, tôi không có đứa con gái như cô!”

Nhưng Tôn Chính Vũ lại không hề do dự đá văng cô ta ra, thần sắc lạnh băng: “Không phải tôi muốn giết cô, mà là cô hại chính cô —- bắt đầu từ giây phút cô oán hận Ngài Vương, tôi đã không cứu được cô rồi.”

Cả người Tôn Kiều run rẩy, quay đầu bò đến bên chân Vương Nhất, run rẩy khóc ròng: “Ngài Vương, tôi cũng không dám nữa, xin ngài, tha cho mạng chó của tôi —- tôi thật sự biết sau rồi!”

Nhưng trong mắt Vương Nhất không có chút thương hại nào, Tôn Chính Vũ cho dù tiếc nuối thế nào, cũng chỉ có thể hét to một tiếng: “Người đâu, ra tay!”

“Đừng mà —- tôi không muốn chết —-”

Tôn Kiều nhanh chóng bị kéo ra ngoài, không lâu sau, tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên im bặt, lại không có bất kỳ dấu hiệu sống sót nào.

Môi hở răng lạnh, nhìn kết cục bi thảm của Tôn Kiều, thân hình Liễu Mộng cũng mềm oặt ngã xuống, quay đầu lại nhìn về phía Đồng Yên Nhiên: “Yên Nhiên, tôi chính là con gái của ba cô, cô nhẫn tâm nhìn tôi chết như vậy sao?”