Chân Lộ

Chương 238: Dị Tượng (2)




Vị Thánh cảnh này tiếp tục nói.



- Linh Lung Tháp là một Thánh cụ có thể ngăn chặn dị tượng phát sinh do tu luyện giả gây ra khi ở bên trong tháp, nhưng đó chỉ là dị tượng có cấp độ từ Thánh cảnh trở xuống. Còn Thức tỉnh huyết mạch là dị tượng mang cấp độ Thiên Nhân cảnh nên Linh Lung Tháp không thể che dấu. Do vậy ta khẳng định, tại trong tòa Linh Lung Tháp ở phía tây bắc Nam Linh Khu có một tiểu bối đã thức tỉnh huyết mạch. Đây mới chính là kết luận chính xác nhất.



Vị Thánh cảnh trong quán nước vừa dứt lời, ba vị Thánh cảnh kia dĩ nhiên là không thể nhận thua vì mặt mũi của cường giả, vả lại điều hắn nói cũng không có minh chứng, làm sao có thể khiến họ dễ dàng tin được. Thế nên họ lập tức chê bai nói.



- Hừ, chỉ là cuồng ngôn vô căn cứ mà thôi.



- Thức tỉnh huyết mạch Thiên Nhân cảnh? Thật buồn cười. Ta sống đến nay đã hơn nghìn tuổi, mọi ngõ ngách trên Hải Hoảng tinh cầu đều đã đi qua hết nhưng sao lại chưa từng nghe thấy?



- Ta xem chẳng qua chỉ là kẻ giỏi miệng lưỡi nói lời điều ngoa. Chuyện không có thật cũng đem ra nói được, thật là khiến lão phu bội phục.



- …



Trong khi mọi người còn nghi ngờ không biết những điều vừa nghe có phải sự thật. Vị Thánh cảnh trong quán nước cũng đã bắt đầu giật giật khóe mắt khi nghe ba vị Thánh cảnh bên ngoài đã ngu mà còn không chấp nhận thua cuộc, cứ lãi nhãi mắng chửi một người quyền cao chứ trọng như hắn không ngừng.



Thì tại bên ngoài cổng Nam Linh Khu và ở một quầy hàng xem bói trước cổng Bạch Thư Quán, hai lão nhân đầu đã có hai thứ tóc cùng nhìn lên bầu trời rực đỏ hỏa diệm gật đầu.



- Không sai, dị tượng này đúng là do thức tỉnh huyết mạch Hỏa hệ trong người mà tạo thành. Xem ra sau 15 năm, Linh Nam Khu lại thu được thêm một mầm móng tốt rồi a.



- Bất quá thì thiên phú mong là đừng quá tệ, không thì cũng chỉ là rác như những đứa trẻ khác mà thôi.



Âm thầm cầu mong trong lòng, lão nhân mắt đục ngồi ngoài cổng Nam Linh Khu quay trở về công việc, cầm bút ký giấy thông hành cho hai ông cháu đứng trước mặt lão tiến vào Nam Linh Khu.



- Hướng tây bắc vậy tức là ở toà Linh Lung Tháp số 17. Thôi được rồi, ngồi lỳ ở đây đã lâu nhưng cũng chẳng gặp được thêm một tiểu bối tốt nào khác ngoài hai tiểu tử mười lăm năm trước. Trước cứ lại xem thử tiểu bối thức tỉnh huyết mạch là ai, thiên phú thế nào rồi lại tính.



- Hây dà, mông cũng sắp hóa thành đá rồi a…



Cố gắng gượng dậy cơ thể khô cứng rời ghế, lão nhân giữa trán có một vết sẹo hình lưỡi liềm sau khi vội vã thu dọn quầy bói mà chẳng một ai ngược xuôi trên đường để ý đến liền thoắt người một cái đã biến mất tại chỗ. Không ai còn có thể thấy được bóng dáng.



Cùng lúc dị tượng xuất hiện, tại hoàng thất của Thủy Long Đại Đế Quốc cũng lâm vào một mảng sợ hãi khi dòng máu chảy trong người dòng tộc họ Lãnh đều bỗng dưng sục sôi lên một cách kỳ lạ, tựa như là muốn thoát ra ngoài cơ thể mà gào thét tứ phía. Khiến công chúa, hoàng tử, vương gia, đế hoàng, thậm chí là cha, chú đế hoàng Lãnh Tích Long còn tại thế cũng đều cực kỳ lo lắng, run sợ.



Thức tỉnh huyết mạch là kiến thức mà ngay cả đa phần các gia tộc Thánh cảnh cũng đều không có kiến thức, một đế quốc chỉ có Đế cảnh tọa vị như Thủy Long Đại Đế quốc đơn nhiên lại càng không thể có. Không có kiến thức, đối với chuyện lạ họ tất phải sợ.



Cùng lúc này ở ngoài tinh không, tại một tinh cầu ngập tràn hỏa diễm có diện tích chỉ bằng 1/20 Hải Hoàng tinh cầu và cách Hải Hoàng tinh cầu rất xa, dường như gấp hai nghìn lần đường kính Hải Hoàng tinh cầu.



Ngay khi Vô Thường thức tỉnh huyết mạch ở Hải Hoàng tinh cầu, phần lớn cư dân sinh sống trên tinh cầu hỏa diễm được gọi là Hỏa La tinh cầu cũng biến đổi sắc mặt lớn với đủ mọi loại biểu cảm mừng rỡ, muộn phiền, khó tin, ngẩn người khi dòng máu trong cơ thể họ bỗng sôi sục, cường độ là mạnh hơn gấp nhiều lần so hoàng thất Thủy Long Đại Đế quốc.



Bấy giờ ở cung điện ngự trị Hỏa La tinh cầu, ngồi trên vương tọa tối cao là một lão giả đầu tóc đỏ rực đang nở một nụ cười thỏa mãn mà đã gần sáu trăm năm nay lão chưa từng nở. Không lâu sau đó, lão liền triệu tập mười hai người con cháu của lão, cũng là mười hai người đại diện cho mười hai nhánh chính Lý tộc trên Hỏa La tinh cầu hiện tại.



Ngồi trên vương tọa cháy rừng rực, lão mỉm cười nói với mười hai người có già, có trẻ gồm bảy nam, năm nữ đứng cung kính ở bên dưới.



- Đã 592 năm trôi qua kể từ lúc ta ngồi vào chiếc ghế này nắm quyền, ta cứ ngỡ huyết mạch Lý tộc đến thời ta liền đã tiến đến hồi kết cục lụn bại, ta dù chết cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại gia tổ Lý tộc nơi suối vàng để sám hối, nhận lỗi. Nhưng thật bất ngờ, ha hả, hôm nay thật sự là một ngày vui nhất của cuộc đời ta khi Lý tộc cuối cùng sau gần 800 năm cũng đã xuất hiện con cháu thức tỉnh được huyết mạch, trở thành người có thành tựu cao nhất trong tương lai của Lý gia a.



Người thức tỉnh được huyết mạch là người chắc chắn sẽ đạt đến cảnh giới của người đã tạo ra dòng huyết mạch kế thừa đó nếu người thức tỉnh đủ thiên phú, điều đó đối với Lý tộc thì cũng đồng nghĩa rằng người thức tỉnh được huyết mạch sẽ chắc chắn đạt đến tu vi Thiên Nhân cảnh, một cảnh giới mà đã suốt 800 năm qua không hề có một người con cháu Lý tộc nào đạt đến. Do vậy, sự xuất hiện của tiểu bối Lý tộc thức tỉnh huyết mạch ở thời điểm này sẽ hệt như là chân long giáng thế, vinh quanh vạn trượng, phá vỡ hoàn toàn thế cục bế tắt 800 năm qua của Lý tộc. Đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ vui mừng cho những người làm lãnh đạo Lý tộc.



- Ta nói bấy nhiêu cũng đủ rồi, vậy đứa nhỏ thức tỉnh được huyết mạch đó là của con cháu người nào, hãy nói cho ta biết để ta thưởng tặng nào, tiện thể xem thiên phú hắn ra làm sao, cần chỉnh sửa cho tốt lên không a.



Lão hiền hòa dõi mắt nhìn mười hai người con cháu bên dưới để chờ đợi đáp án tốt đẹp.



- Hử…?!!!



Thế nhưng chỉ là trong tích tắc liếc mắt qua từng gương mặt, lão lại hoàn toàn đổi sắc mặt khi thấy vẻ mặt ấp úng của mười hai người con, cháu, nó như là đã biểu thị cho sự không biết được người thức tỉnh huyết mạch là ai, có phải con cháu trong nhánh của mình hay không. Điều đó lập tức khiến lão nhăn mặt tức giận lên, chuẩn bị phun lửa gào thét.



Thì cũng ngay đúng lúc này, một vị trung niên chợt xuất hiện trong cung điện, hai chân nhanh chóng chạy đến quỳ xuống báo cáo với lão giả tóc đỏ.



- Kính thưa chúa thượng, dị tượng không hề xuất hiện tại tinh cầu của chúng ta. Nó xuất phát từ một nơi khác.



Lời vừa ra, lão giả tóc đỏ cùng mọi người có mặt đều lập tức bất ngờ, khó tin trong mắt.



Gần năm nghìn năm nay Lý tộc luôn sinh sống tại Hỏa La tinh cầu do tổ tiên gầy dựng, chưa một ai ra ngoài tinh không ngoại trừ lão và một vài trưởng bối của lão. Vậy tại sao bây giờ lại có một tiểu bối trong tộc lưu lạc bên ngoài? Chẳng lẽ là con rơi của vị trưởng bối nào, nhưng mà họ đều đã 3000, 4000 tuổi, ai cũng đã già, làm sao lại còn có hứng đi giao lưu với phụ nữ nơi khác và hạ sinh trẻ nhỏ?



Mang theo nỗi khó hiểu trong lòng, lão giả tóc đỏ đứng dậy lạnh lùng nhìn mười hai người con cháu đứng bên dưới nói.




- Gần 800 năm qua đi, khó khăn lắm mới có được một tiểu bối trong mang dòng máy họ Lý thức tỉnh được huyết mạch thì nó lại không phải con cháu của các ngươi, cũng không phải người ở trên Hỏa La tinh cầu. Nhìn xem, các ngươi có tự thấy bản thân các ngươi là một lũ vô vọng, không có tương lai?



Mười hai người con cháu bên dưới chỉ có thể cúi mặt, không nói nên lời.



Con cháu họ suốt 800 năm không thức tỉnh được huyết mạch, họ dĩ nhiên cũng có một phần trách nhiệm lớn ở bên trong nên lời chửi của lão giả tóc đỏ đối với họ là không sai. Chưa kể, họ cũng là những người không thể thức tỉnh được huyết mạch dù sở hữu thiên phú cực cao, nó lại càng khiến lời mắng của lão giả tóc đỏ càng thêm đúng.



- Nhục nhã như vậy thì còn đứng đây làm gì, mau cút hết đi!



Lão quát giận lên đuổi người.



Mười hai người con cháu có bao gồm con của lão, của các tộc huynh bà tộc đệ đều cúi gằm mặt nhanh chân lui ra.



- Có lẽ Tam sẽ thúc biết được một ít thông tin về tiểu bối lưu lạc này.



Nhìn đám con cháu bất tài rời đi, lão hơi suy nghĩ một chút cũng liền biến mất khỏi cung điện.



Khoảng hai mươi phút sau, ở một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ gần đó. Một lão giả có mái tóc đỏ nhạt pha thêm chút màu trắng bạc là Tam thúc của lão, nhìn lão nói.



- Tổ tiên Lý tộc chúng ta ngày xưa từng là con dân của Hải Hoàng tinh cầu, cho nên trường hợp có lưu lại một vài giọt máu ở đó cũng không có gì bất hợp lý. Vả lại từ cảm giác huyết mạch trong ta sôi trào lên khi tiểu bối này thức tỉnh huyết mạch, ta cảm nhận được một sự mạnh mẽ gào thét hơn rất nhiều so với cha ta, cũng tức ông ngươi, vì vật ta e rằng tiểu bối này thức tỉnh được huyết mạch của thủy tổ Lý gia, tổ tiên đầu tiên tạo nên dòng họ Lý chúng ta chứ không phải tổ tiên bình thường. Tiểu Hùng, tiểu bối này ngươi nhất định phải đem về chăm sóc, bồi dưỡng tận tình mới được.




- Đây, ngươi cầm lấy vật này. Đây gọi là Huyết Mạch La Bàn, nó sẽ giúp ngươi tìm đến được tiểu tử đó một cách nhanh nhất khi ngươi đến Hải Hoàng tinh cầu. Còn nếu hắn không ở Hải Hoàng tinh cầu thì thật khó giải quyết a.



- Haizzz, người vậy là không biết rồi Tam thúc, Hải Hoàng tinh cầu lúc này rất nghiêm ngặt, Thiên Nhân cảnh như cháu muốn vào thì phải được sự chấp thuận của liên hiệp cường giả bên đó, nhưng mà lại có một vấn đề rất lớn…







Hải Hoảng tinh cầu, tòa Linh Lung Tháp số 17 của Nam Linh Khu.



“Vô Thường, là ngươi sao?”



Đứng trước cổng Linh Lung Tháp chờ đợi đã năm ngày, Nhược Gia Thủy nhìn lên dị tượng đỏ rực trên bầu trời, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là hai từ Vô Thường cùng hình bóng của hắn hiện lên trong đầu nàng.



Nhược Gia Thủy cũng đã từng là cường giả Thiên Nhân cảnh đỉnh cao nên nàng rất rõ ràng dị tượng trên bầu trời mang ý nghĩa gì. Có thể nàng không biết rõ ở trong tháp có chính xác bao nhiêu người, họ có thiên phú cao thấp ra sao nhưng ngoài Vô Thường, nàng thật sự không nghĩ ra được một ai khác. Đây có thể nói là trực giác cường giả của nàng.



Đứng bên cạnh nàng, Nhược Vĩnh Khanh tuy cũng quan sát dị tượng trên trời giống nàng nhưng lão không để tâm hay kinh ngạc như nhiều người vì trong lòng lão lúc này mang một nỗi muộn phiền đầy cay đắng.



“Tên nghiệt súc này vậy mà lại thật sự ở lỳ trong tháp không ra. Mẹ nó tên nghiệt chủng đáng chết vạn lần”.



Vô Thường không ra ngoài, không nói Nhược Vĩnh Khanh phải tốn thêm tiền thuê sát thủ, mất thời gian quý báu của lão và cháu gái, mà chỉ nói đến việc lão phải trả một cái giá đắc để gia hạn thời gian được ở thêm trong Nam Linh Khu cũng đã đủ khiến lão giận sôi người, tức hộc máu.



Nam Linh Khu có quy tắt “hút máu” vô cùng thốn và dị lạ, người hết hạn ngày ở trong Nam Linh Khu sau khi rời khỏi thành thì trong vòng ba tháng không được quay trở lại trừ phi là gia thế Thánh cảnh hoặc có thẻ khách quý. Nhược Vĩnh Khanh dĩ nhiên không phải Thánh cảnh, gia tài so ra cũng thuộc hạng nghèo khổ nên không thể nào có được thẻ khách quý, lão hết hạn trú ngụ tại thành vào năm ngày trước nên đáng lẽ lão phải rời khỏi thành, nhưng vì muốn giết Vô Thường, vả lại còn bị cháu gái yêu quý khóc nức nở năn nỉ nên lão đành cắn răng gia hạn thêm thời gian ở trong thành mười ngày nữa với mức giá là 200 điểm tử phiếu, gấp đôi giá ban đầu khi vào thành. Đây chính là quy luật “hút máu” của Nam Linh Khu.



Nếu tiếp đó lão lại gia hạn thêm một lần nữa thì sẽ là gấp ba, rồi gấp bốn, gấp năm, gấp sáu, gấp vân vân lần. Đối với một gia tộc chỉ có Đế cảnh chưa phân tầng như Nhược Gia, đó là những con số cực lỳ lớn được tính bằng vài chục, vài trăm năm tích lũy tài sản của Nhược gia.



Chỉ vì giết Vô Thường mà lão và Nhược gia khi không lại mất thêm 200 điểm tử phiếu tựa như mất hai lít máu trong người, lão không có ý định ăn tươi nuốt sống hắn trong đầu đã là rất tốt rồi. Lần này nếu hắn còn không đi ra, lão cũng chỉ còn cách là quỳ xuống nài nỉ cháu gái lão rời thành chứ tiền trong túi đã không thể trả nổi nữa. Còn Vô Thường thì… hà hà.



Vi phạm luật Nam Linh Khu, phần sống dường như là số không. Nhược Vĩnh Khanh có mất 200 điểm tử phiếu nhưng nó không oan uổng, nhờ vậy mà lão cũng có lý do chính đáng, cháu gái lão sẽ không ghét bỏ lão.



- Lâu ngày không bảy nhảy, người cũng có chút cứng rắn rồi.



Ở phương khác, xuất hiện trên mái ngói một toàn kiến trúc cao gần 20m, một lão nhân có vết sẹo lưỡi liềm trên trán thường được người gọi là Giao lão vừa đáp thân mình xuống liền đưa tay ôm lưng than thở vài giây, tiếp đó lão dõi mắt nhìn dị tượng trên bầu trời rồi lại nhìn xuống tòa Linh Lung Tháp gật gù.



- Đích thị là ở trung tâm dị tương, tiểu bối thức tỉnh huyết mạch ở trong tòa tháp này không sai. Hừm… chỉ là không biết chừng nào sẽ đi ra.



Xoay ánh mắt nhìn xuống trước cổng Linh Lung tháp đang có một đám người già trẻ chứng kiến dị tượng hoặc xếp hàng chuẩn bị vào tháp, lão nhẹ hiện lên một tia cười nhạt nhẩm.



- Nếu đã lỡ đến rồi thì cũng xem một chút a, hy vọng có một mầm móng tốt ở đây, chộp tay trên trước những lão già kia.



Hạ quyết định bỏ ra một chút công sức để “bắt cá” trước khi bị tranh giành nếu để những con cá bên dưới vào Tháp đột phá, lão bắt đầu chuyển cặp mắt ẩn chứa lưu quang sắc bén nhìn về rìa bên trái dòng người, đến trên thân một thiếu niên chừng 16 tuổi đang âm thầm loay hoay quan sát dáng người từng tiểu nữ, thiếu nữ nơi đây bằng một cặp mắt dâm đãng không thể tả, nhất là ở trên người của cô bé đang trong giai đoạn phát dục Nhược Gia Thủy.