“Đúng vậy đó Thiên Họa, cứ như thế, đây mới thật sự chính là con người của mày khi trước. Ha hà, tao đang cảm nhận thấy trong mày và cả trong tao, một tên khác với đầy đủ tính độc ác đang thức tỉnh… không, tao lại sai, tao nghĩ là hắn đã thức tỉnh rồi, chẳng qua chỉ là hắn chưa lên tiếng mà thôi”.
-Im mồm.
Vô Thường sửng người một giây liền kêu lên, thế nhưng là Vô Thường kia vẫn cứ tiếp tục nói trong đầu hắn.
“Thiên Họa, mày hãy nhớ lại đi, vì lý do gì mà mày phải sáng tạo ra phép dịch chuyển tức thời dựa theo nguyên lý alpha? Ừ, có lẽ về sau mày có ý định khác với nó, nhưng chẳng phải ý định đầu tiên nhất của mày là bởi vì…”
-IM MỒM!
Quát lớn một tiếng kinh người, thậm chí là đã hù họa Nhậm Tử Y ngất lịm trên giường, Vô Thường lập tức nhắm mắt lại để cố gắng bình tĩnh lại bản thân hắn khi mà hắn tự hiểu, ác tính vốn dĩ đã được chôn sâu cùng những ngày tháng yên bình trong người hắn đang trỗi dậy, nó càng lúc càng lớn.
Trong đầu hắn, Vô Thường kia vẫn tiếp tục nói.
“Nhớ lại đi, con người của mày trước kia không phải như bây giờ”
“Câm mồm mày lại, mày làm sao biết được tao đang làm những gì?”
Vô Thường dữ tợn đối chấp.
“Làm những gì à, tao thấy mày toàn làm những thứ vô bổ. Mày nhìn quá khứ mày xem, cha mẹ mày chết, gia tộc mày diệt, em gái mày mất tích, bây giờ ngay cả cái gốm ôm thật đẹp cũng bị người cướp mất, vậy mày đã làm được gì khi mà dù có trả thù, họ cũng chẳng thể một lần nữa hiện thế?”
“Vô Thường, mày thật vô dụng”.
“…”
Vô Thường méo mặt đau đớn chẳng thể phản bác được gì trước những lời vừa cay, vừa độc, lại vừa không thể chối cãi của Vô Thường kia.
Hắn đúng là rất vô dụng, dù là ở kiếp trước hay ở kiếp này hắn đều chỉ có thể vô dụng nhìn những người hắn yêu thương biến mất trước mặt mà không thể làm được gì. Là một người sở hữu sức mạnh vô đối, nhưng hắn thật sự vô dụng.
“Nếu thế thì tại sao mày còn lưỡng lự, vì sao không quay trở về con người thật của mày ở thời điểm trước kia. Chỉ có như vậy, mày mới có thể bảo vệ được tất cả người mà mày yêu thương”.
Áp chế ác tính chặt chẽ trong lòng, lấy lại bình tĩnh thường ngày, Vô Thường mở đôi mắt đen tối nhưng cực sáng trả lời.
“Không! Tao chắc chắn sẽ không quay về con đường làm người đó một lần nào nữa, đừng nhắc nó với tao!”.
“Chỉ vì một lời hứa với một đứa trẻ?”
Vô Thường kia cảm thấy buồn cười hỏi.
“…”
Vô Thường lựa chọn im lặng, không trả lời.
Vô Thường kia bỗng tiếu ý cười lên một cách mỉa mai nói.
“Được, tùy mày thôi. Bất quá với bốn, mà không, nếu tính luôn em gái có một phần nào đó giống với nàng ta thì là năm con vợ của mày, Nguyệt Liên, Tinh Vũ Nguyệt, Phượng Tiên Nhã, Mị Ảnh Lam, Vụ Hương Lan, tao muốn chống mắt lên xem, mày liệu có hay không bảo vệ được chu toàn cho các nàng khi mà mày quá vô dụng, đã thế trong đầu còn luôn có ý nghĩ rằng mày đang bị người bên trên khống chế mới buồn cười chứ”.
“Khuyên mày một câu, bớt ảo tưởng xạo l**, trên đời này đéo có cái cc gì khống chế mày cả. Nếu mày nghĩ người ta khống chế mày, vậy tao hỏi mày, họ làm vậy để được cái cc gì từ mày? Mà cho dù có bị khống chế thì làm được cc gì nhau, cùng lắm là chết thôi, sợ cái l-ng. Mày cứ sống, cứ hạnh phúc, và nó sẽ còn còn tuyệt vời hơn nữa nếu mày tâm sự tất cả cho các nàng biết để càc nàng hiểu, đến lúc đó thì con nào muốn đi thì đi, con nào muốn ở lại thì mày yêu thương. Có thể thôi mà cũng không nghĩ ra được, đúng não bò, óc chó, phế vật!”.
“Tự suy nghĩ lại chính bản thân mình đi, trước khi mày làm các nàng ấy tổn thương càng thêm sâu. Hãy nhớ rằng, trong người mày không phải chỉ có mình mày đang ngự trị!”.
Dứt lời một câu mà chỉ có tất cả các “Vô Thường” đã xuất hiện hay vẫn còn ở ẩn mới có thể hiểu, Vô Thường kia lập tức im lặng, quay trở về công việc, cố gắng phát triển sức mạnh càng thêm lợi hại cho Vô Thường và cũng là cho chính bản thân hắn.
Còn Vô Thường, hắn sau khi nghe xong lời khuyên “ngọt ngào” của Vô Thường kia liền trực tiếp ngã xuống đất cùng với gương mặt đờ đẫn, cứ tựa như một thằng thông minh vừa hiểu ra được một chân lý hết sức đơn giản mà ai có lẽ cũng đã hiểu được thành ra mới biết bản thân mình còn ngu hơn bất kỳ ai trên đời.
Dù Vô Thường kia đã im lặng từ lâu, trong đầu Vô Thường vẫn luôn vang vọng những âm thanh lặp đi lặp lại.
“Cùng lắm là chết thôi, sợ cái l**”.
“Cùng lắm là chết thôi, sợ cái l**”.
“Cùng lắm là chết thôi, sợ cái l**”.
“Tâm sự tất cả cho các nàng biết để càc nàng hiểu”.
“Tâm sự tất cả cho các nàng biết để càc nàng hiểu”.
“Tâm sự tất cả cho các nàng biết để càc nàng hiểu”.
“Con nào muốn đi thì đi, con nào muốn ở lại thì mày yêu thương”.
“Con nào muốn đi thì đi, con nào muốn ở lại thì mày yêu thương”.
“Con nào muốn đi thì đi, con nào muốn ở lại thì mày yêu thương”.
““Tự suy nghĩ lại chính bản thân mình đi, trước khi mày làm các nàng ấy tổn thương càng thêm sâu… thêm sâu… thêm sâu…”.
Năm phút sau.
Rắc!
Trong lòng Vô Thường tựa như có một sợi xích sắt nặng trĩu đã bị gãy đi, khiến cơ thể hắn đạt được một sự thăng hoa thoải mái cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hắn đứng bật người dậy, tiếp tục làm những thứ định làm.
-Biểu đệ, biểu muội, hai ngươi hãy cùng nhau ngủ một giấc vĩnh hằng đi.
Chỉ tay vào Nhậm Tử Y và Nhậm Tử Mục để hai người lâm vào tình trạng ngủ sâu, Vô Thường dùng linh lực mang hai người lên xe ngựa bên dưới Mộng Hương Lâu, chạy thẳng một mạch ra cổng thành Bắc của thành.
Gần hai giờ sau, tại mộ lăng của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa cùng với một chiếc đầu người đã phân hủy chỉ còn lại xương khá trắng là đồ vật được Vô Thường cúng tế không lâu về trước.
-Cạch… xẹt… vút…
-Cạch… xẹt… vút…
Vô Thường tay cầm xẻng xúc đất, đào nên một cái hố đất sâu 5m ngay dưới chân lăng mộ của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa.
-Cạch… xẹt… cạch…
-Cạch… xẹt…
-…
-Phù…
Tốn đến hơn 20 phút tự đào hố sâu bằng sức lực cơ thể nhỏ bé mà không dùng đến bất cứ sức mạnh linh lực nào để thể hiện lòng tôn trọng, Vô hường thở ra một hơi rồi tiến đến xe ngựa chỉ có mình bản hân hắn là người lái.
Nhìn hai người Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục nằm tựa như xác chết bên trong xe ngựa, hắn nhàn nhạt nói.
-Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Có ngày hôm nay, các ngươi cũng đừng trách ta vì sao độc ác.
-Biểu muội, ngươi với ta mặc dù không hề có ân oán, tuy nhiên ngươi nếu đã là em ruột của Nhậm Tử Mục thì đành phải chấp nhận số phận. Ngày hôm qua có lẽ là một ngày sung sướng nhất đời ngươi khi lần đầu biết được khoái cảm nam nữ rồi nhỉ?
-Ta tốt thế cơ mà, ha hà…
Cười khốn một tiếng, Vô Thường cũng nhanh chóng đặt hai người nằm gọn trên đám cỏ dươi cái hố. Tiếp đó hắn dĩ nhiên là cầm xẻng xúc đất lắp lại hố.
Từng tiếng, từng âm thanh “cạch… xẹt” lại vang lên.
Một chén trà từ nóng hóa nguội giữa bầu trời gió trôi đi.
Mặt đất bằng phẳng, mọi thứ đã xong xuôi đâu đó, Vô Thường ngay ngắn quỳ xuống trước mộ của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa để tạ tội mà bản thân ngày ấy đã ngu ngốc gây ra cho họ.
-Thật lòng xin lỗi hai người. Lễ vật cuối cùng ta đã mang đến, thầm mong hai người bên kia thế giới được an nghĩ, sớm ngày được siêu thoát, đầu thai.
-Xin lỗi…
Cứ thế, Vô Thường quỳ nơi đó một hồi rất rất lâu.
Châu Nam thành, quay trở về thời điểm lúc sáng sớm.
Trong lúc Vô Thường còn đang nghỉ ngơi. Tại cổng Nam của Châu Nam thành xảy ra một truyện vô cùng khiếp hãi khiến mọi người nhìn thấy đều phải rùng mình.
Một cái xác người trần chuồng, không đầu, ngực nứt với hai tay, hai chân đều bị đóng đinh lên tường thành để cái xác không rơi xuống đất xuất hiện.
-Á á á!
-Giết người, giết người rồi!
-Oẹ… ọe…
-Á… AAA…
-…
Những tiếng thét đầu tiên khi những người dân từ tờ mờ sáng sớm đi ngang qua và phát hiện bật thốt kinh hoảng lên.
Sau đó, những cảnh binh giữ cổng vốn luôn ngủ nghỉ tại cổng cũng kiểm tra và nhanh chóng thấy được cái xác người kinh vía cùng những dòng chữ bằng máu to lớn còn in hằng lên tường thành chưa phai với nội dung.
“Vì một mảnh bản đồ kho tàng của một đại năng Thiên Nhân cảnh lừng lẫy khi xưa mà các ngươi, một đại tộc họ Tần* đã nhẫn tâm hủy diệt Nhậm gia ta. Mối thù này ta sẽ ghi nhớ tận sâu trong lòng.
Tào Thanh hay cũng được gọi là Tào Thanh tiểu Vương, một trong tứ Vương có thiên phú 90 sợi xích với tu vi Linh Sư cảnh mà các ngươi trọng lực bồi dưỡng chính là nạn nhân đầu tiên của ta. Và rồi tất nhiên, những cái chết của người Tần tộc các ngươi sẽ rất nhanh liên tiếp xảy ra.
Các ngươi, những người dân thuộc Châu Nam Thành, nếu không muốn chết thì cứ để cái xác này ở đây cho ta, nếu không thì đừng trách ta đồ sát người vô tội!
Ký tên, một vị Tông cảnh của Nhậm gia mong muốn trả thù”.
**Tần tộc: có thể hiểu là một gia tộc nhưng được ghép từ nhiều tộc khác nhau, trong đó lấy Tần gia làm chủ.
Tiếp sau đó, liên tục những con người, những tu luyện giả từ trẻ đến già, từ yếu đến mạnh, từ không tổ chức đến có tổ chức và từ bên trong thành đến những người chỉ đi ngang qua thành hoặc dừng chân bị hấp dẫn lại và bàn tán xôn xao với nhau.
Trong đó, một lão giả tóc bạc tay cầm tay một bé trai chỉ khoảng 4 tuổi đứng ở một góc nghi hoặc.
“Kho tàng của Thiên Nhân cảnh?!!!”
“Tần gia nào nhỉ? Chẳng lẽ là đại tộc họ Tần ngụ ở Đại lục trung tâm?”
“Nhậm gia ư? Được rồi, ta sẽ đi nghe ngóng thử tin tức thử xem, kho tàng Thiên Nhân cảnh này nếu thật sự có thì Diệu tộc chúng ta không thể thiếu một chân rồi a”.
-Này tên kia.
Nghĩ là làm, lão giả đầu bạc tiến lại gần một vị trung niên Phàm Nhân cảnh tra hỏi.
-Gì hả lão già mà còn có thêm con nhỏ?
Trung niên lườm mắt ngông nghênh nói.
Lão giả cũng không để ý tên Phàm Nhân này khiêu khích, lão trừng mắt to lên nói.
-Nói hết những gì ngươi biết về Nhậm gia cho ta nghe.
-Vâng.
Tựa như người vô hồn, trung niên khờ khờ nói ra một mạch câu truyện liên quan đến Nhậm gia mà hắn từng biết, từng nghe và từng thấy.
Vào thời điểm Vô Thường đang gõ cửa, xé chân Nhậm Tử Mục, một trung niên nhìn vào những dòng chữ trên cao liền kỳ quái tự hỏi nhẩm trong đầu.
“Thiên Nhân cảnh là tồn tại gì? Không phải Thánh cảnh là cao nhất rồi sao?
“Tần tộc, không lẽ là Tôn cấp gia tộc Tần Thị tại Ảo Lam đế quốc?”
“Hừm, cứ thử tìm hiểu thêm tin tức xem sao. Đã là bảo tàng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều bảo vật vô giá đây. Tên nghiệt dư này trả thù Tần gia xem ra cũng rất ác tay a”.
Cười nhạt một tiếng, vị trung niên cũng nhanh chóng tìm đến một đám người đang tụm năm tụm ba bàn chuyện để dạm hỏi sự tình.
Rồi vào thời điểm Vô Thường đang cực lực đào đất để chôn sống anh em Nhậm Tử Mục, một nam tử tầm khoảng 30 tuổi lạ mặt xuất hiện trong thành khi quan sát thấy cái xác Tào Thanh và dòng chữ máu, hắn đứng ở một góc âm thầm suy tư.
“Thiên Nhân cảnh, một cảnh giới trong truyền thuyết, nếu vậy thì kho tàng tuyệt đối là vô giá. Tuy nhiên, làm sao có thể biết chắc được những điều này là đúng?”
“Khà khà, không sao, nếu đã vậy thì ta trước hết cứ tìm hiểu sự tình Nhậm gia gì gì đó có đúng thật đã bị Tần gia nào đó tiêu diệt hay không. Sau đó nếu tin tức là thật, vậy thì ta sẽ tung tin ra bên ngoài để thế giới chứng thực tin tức thay cho ta. Mặc dù có lẽ ta sẽ không đoạt được kho tàng vì ta còn yếu, nhưng mà gây ra một hồi sóng gió đầy mưa máu trên tinh cầu cũng đã đủ khiến ta tự hào rồi”.
“Ha ha, tuyệt, rất tuyệt”.
Lộ ra một nụ cười quái ác, nam tử lập tức quay người rời đi.
Tiếp sau đó, ngay vào thời điểm Vô Thường đang quỳ gối, một lão giả gầy còm đọc được nội dung bức thư máu trên bức tường liền mừng rỡ.
“Ha hả, nghe nói Trọng Hà Lâu ở Thanh Sơn đế quốc rất thích mua các loại tin tức về báu vật mà chưa thể xác định hay chứng minh thật giả. Ta nếu đem tin này bán cho họ chắc sẽ được cả khối phiếu điểm để ăn chơi đây. He he he…”
Nói rồi, lão giả tức thì rời khỏi Châu Nam thành mà chạy như điên thẳng một đường hướng đông rời đi.
Quay trở về vị trí Vô Thường khi bầu trời đã ngã nắng màu chiều 3h.
-Bây giờ có lẽ món quà cuối cùng của tao đã bắt đầu phát huy tác dụng. Việc tiếp theo tao cần làm chỉ đơn giản là khiến nó càng thêm chân thật hơn mà thôi.
-Để xem, chúng mày đối phó như thế nào với mòn quà này của tao đây. Ha ha ha…
-Há ha ha ha…
Đứng thẳng người dậy, Vô Thường mang theo một nụ cười to lớn của sự thích thú vô cùng, hắn leo lên xe ngựa quay trở về Châu Nam thành, một Châu Nam thành sắp đại loạn chỉ vì một kế sách của Vô Thường.