Ngày hôm sau, giữa sáng.
Vô Thường sau một hồi “chè chén cơm xôi thịt” với Vụ Hương Lan, Vụ Hương Lan quay về phòng bắt đầu tu luyện Dẫn Linh Thiên Quyết để tích tụ linh lực tu luyện Phong Kiếm Thiên Chi Lực, một trong năm quyển công pháp Thánh cấp mà Vô Thường đạt được trong mảnh lục địa thần bí, còn hắn thì mang theo gương mặt Vô Thường ngày trước đi đến Dược Các để tìm kiếm một chỗ dựa trên danh nghĩa.
Vô Thường đã có quyết định chốt, hắn sẽ chỉ tham gia một tổ chức nhằm có thể đào sâu vào nội bộ Dược Các hơn là chỉ được mẻ bề ngoài nếu tham gia nhiều tổ chức, đồng thời khi làm nhiệm vụ cũng chỉ làm cho một tổ chức, không phải loay hoay từ tổ chức này đến tổ chức kia gây mất thời gian quý báu của hắn.
Thiên Long thương hội, hắn sẽ từ bỏ thẻ thành viên.
Khoảng hai giờ đi bộ ngắm cảnh, Vô Thường một lần nữa đến Dược Các.
Vào bên trong Dược Các, Vô Thường lập tức làm theo cách cũ như khi ở đấu trường Phong Ba hắn đã từng làm. Hắn ban đầu cũng hỏi người, triển khai thực lực chứng minh là Linh Nhân cảnh Hỏa hệ. Đặc biệt, hắn còn tự nói bản thân là một vị Đan Sư tập nghề cho nên hắn ngoài bị kiểm tra thực lực, hắn còn có thêm một bài kiểm tra phụ là kiểm tra khả năng luyện đan của hắn.
Một giờ trôi qua, Vô Thường sau khi biểu hiện thực lực tốt với 83 sợi xích cùng một loại hỏa diễm màu xanh lục không có chức năng đặc biệt tại phòng Linh Cụ Kiểm Định tương tự như đấu trường Phong Ba, hắn đã nhanh tay lấy về được một tấm vé trở thành thành viên của Dược Các. Bây giờ hắn chỉ cần làm tốt việc luyện đan, sao cho nó bình thường hết mức có thể thì mọi chuyện đều hoàn mỹ như kế hoạch đã định ra.
Tại lầu hai của Dược Các, Vô Thường sau khi đã hoàn thành kiểm định thực lực, hắn liền được người kiểm chứng dẫn đến một căn phòng rộng tầm 100m, nơi sẽ diễn ra cuộc kiểm tra khả năng luyện đan của người muốn bước lên con đường Đan Sư, giành về danh hiệu Đan Sư hợp chuẩn.
-Ngươi lại kia lựa chọn vị trí mà đứng đi.
Vừa vào phòng, vị trung niên ngũ tuần lập tức chỉ tay về phía trước, nơi mà có một năm chiếc đỉnh lò cấp thấp đứng thành một hàng ngang và cách nhanh 10m, trong đó đã có bốn chiếc đỉnh lò có người đứng gần cạnh gồm hai lão giả, một trung niên và một thiếu nữ xinh đẹp vận trang phục trắng với mái tóc đen huyền đến ngang lưng. Vị trung niên ngũ tuần muốn Vô Thường đi đến chỗ còn trống duy nhất.
-Vâng.
Vô Thường lễ phép đi đến vị trí trống nằm bên bìa phải của hắn, cách hắn gần 100m.
Vô Thường đi, vị trung niên ngũ tuần cũng bước lại báo cáo với ba vị lão giả đang ngồi trên ghế cao đối diện năm thí sinh đang được thị nữ đấm bóp, quạt mát mà thì thầm to nhỏ, trong tay lão cũng nhanh lấy ra các tư liệu từ Linh Cụ Kiểm Định đã phân tích thực lực Vô Thường cho ba vị lão giả xem.
Thoáng liếc nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ tờ một qua tờ hai, cả ba vị lão giả đầu có lốm đốm bạc trắng đều trừng mắt lớn kêu lên.
-Thật sự?
-Là thật thưa ba vị đại nhân, đây kết quả do chính tiểu nhân kiểm chứng và Linh Cụ Kiểm Định soạn thảo trong một giờ, nó không thể sai. Ba vị đại nhân cũng có thể phóng xuất linh lực kiểm tra hắn để xác thực.
Vị trung niên ngũ tuần lập tức kính cẩn trả lời.
Thành Đông, Phó các chủ chi nhánh Dược Các tại Châu Nam thành lên tiếng.
-Không cần, nếu hắn đã có thiên phú như vậy thì lát nữa hắn phóng thích linh lực để luyện đan, chúng ta có thể từ đó cảm nhận được sự mạnh yếu bên trong.
-Một tiểu tử đã có thực lực Linh Nhân cảnh tuy vô cùng kinh hãi thế tục, nhưng nếu suy diễn rằng tiểu tử này may mắn ăn phải thiên tài địa bảo nghịch thiên nào đó mới có được thực lực này thì cũng không quá khó hiểu. Là người Dược Các, chúng ta điều biết không ít dược thảo thần kỳ có năng lực nghịch thiên cải mệnh a.
Trần Hưng, Phó các chủ chi nhánh Dược Các tại Châu Nam thành vuốt râu trắng nói như để tự trấn định lòng lão.
Ngồi chính giữa hai vị Phó các chủ, Các chủ Duy Mạnh cũng mở miệng hỏi.
-Nhậm gia sao, là Nhậm gia nào vậy nhỉ?
Đối với lão thì tiểu thành như Châu Nam thành không có điều gì khiến lão phải chú tâm, do vậy Nhậm gia, một thế lực nằm trong hạng mục to lớn của Châu Nam thành bị người diệt gây xôn xao khắp thành cũng chẳng mấy để lại vấn vương trong trí nhớ của lão. Thế nên lão cần nghi hoặc hỏi để biết thêm thông tin về tiểu tử gặp “vận may cứt chó” Vô Thường.
Trung niên ngũ tuần vội cung kính đáp.
-Là Nhậm gia đã bị thế lực XXX* tiêu diệt vào hơn một tháng trước.
*Lúc này chưa nên tiết lộ thông tin.
- Ồ, vậy ra họ đã để xổng mất một con cá lọt lưới này rồi a. Để một cọng cỏ có thiên phú 83 sợi xích mà đáng lẽ chỉ nên xuất hiện ở các nước đế quốc còn sống sót, xem ra trong tương lai chắc chắn sẽ có chuyện lý thú để xem.
Thành Đông chợt kinh ngạc cười nhẹ.
Tiếp đó Trần Hưng cũng nảy ra ý kiến nói.
-Này, hay là chúng ta giao nộp tên tiểu tử này cho XXX. Giao nộp một cọng cỏ có thiên phú 83 sợi xích mà trong tương lai có thể gây nguy hiểm cho XXX, chúng ta khẳng định có thể lấy xuống ba viên Thăng Cấp Đan dành cho Tông cảnh để đột phá.
-Ngu ngốc!
Trần Hưng vừa dứt lời, Duy Mạnh Các chủ tức thì trầm giọng mắng, lão nói.
-Ngươi không biết thiên tài trên 80 sợi xích quan trọng như thế nào với tổ chức đâu. Ngươi nếu giao nộp hắn, rồi khi cấp trên cử người xuống kiểm tra và phát hiện thì hậu quả nặng nề không chỉ mình ngươi gánh chịu mà cả ta và Thành Đông đều bị vạ lây.
-Chưa kể, dựa theo giấy tờ cấp trên gửi xuống, chúng ta cứ mỗi khi thu được một mầm móng trên 70 sợi xích về cho tổ chức đều sẽ được tổ chức trọng thưởng, trên 80 sợi xích lại càng được trọng thưởng to lớn hơn nữa. Thăng Cấp Đan sao, ta nghỉ nó chỉ là một phần thưởng bên trong phần thưởng lớn ấy.
Thật ra bên trong nội dung tờ giấy Dược Các tổng bộ bên trên gửi cho Các chủ chi nhánh vẫn còn có vài dòng thông tin mà Duy Mạnh không đề cập đến. Chẳng hạn như “tuổi càng nhỏ, tăng thêm một phần thưởng càng lớn”, “người đề cử tại chi nhánh sẽ được nhận thêm các phần thưởng hấp dẫn nếu như mầm móng được đưa về nếu trước 30 tuổi đột phá Linh Sư cảnh, trước trăm tuổi đột phá Tông cảnh, trước 300 tuổi đột phá Tướng cảnh, trước 700 tuổi đột phá Tôn cảnh, trước… nếu người đề cử còn sống”.
-Cho nên tên tiểu tử này phải được chúng ta bảo hộ cho đến khi đại nhân từ tổng bộ chạy đến Châu Nam thành mang hắn đi. Để hắn chết thì đó chính là tổn thất lợi lộc rất lớn đối với chúng ta.
Duy Mạnh khẳng định và cũng đồng thời đưa ra quyết định chủ chốt.
-Các chủ anh minh.
Thành Đông và Trần Hưng kế bên nghe hiểu và trở nên hưng phấn liều cùng nhau lên tiếng gật đầu cung kính.
Hai người bọn họ vốn chỉ là Phó các chủ nên có rất nhiều thông tin mật mà Dược Các tổng bộ gửi xuống cho Các chủ chi nhánh họ đều không được xem, nên đối với tiểu tử Vô Thường, nhất là Trần Hưng, họ hoàn toàn có thể bán hắn đi để đổi lấy tài vật nếu nó hấp dẫn và cần thiết.
-Ngươi lui ra đi.
-Vâng.
Phất tay để vị trung niên ngũ tuần rời đi, Duy Mạnh quay sang nói với vị trung niên hơn 40 tuổi phụ trách bài thi luyện đan gần bên.
-Bắt đầu khảo hạch tư cách Đan Sư đi.
-Vâng, thuộc hạ tiến hành ngay.
Nhận lệnh, trung niên lập tức kêu người đẩy năm xe dược liệu vào phòng, di chuyển mỗi xe đến mỗi một vị trí của năm người thí sinh.
Sau đó vị trung lại bước đến gần năm người, cách họ một đoạn mà nói lớn.
-Bên cạnh các ngươi là một xe dược liệu, bên trên đều chứa ba phần dược vật để chế tạo Tụ Khí Đan cấp thấp chuyên dùng cho Phàm Nhân cảnh, một loại đan được vừa cơ bản nhất lại vừa dễ nhất, chỉ cần thực lực là Linh Nhân cảnh có thể duy trì ngọn lửa cháy trong suốt một canh giờ liền đã đủ tiêu chuẩn để luyện đan.
-Các ngươi có tổng ba giờ đồng hồ để thực hiện luyện đan với số lượng thành đan càng nhiều càng tốt, nó tương ứng với nén nhan này.
Móc ra một cây nhan to 2cm, dài 30cm dắt ở thắt lưng chỉ chỉ, trung niên tiếp tục nói.
-Nếu hết thời gian ba giờ mà các ngươi vẫn chưa luyện thành ít nhất được bốn viên Tụ Khí Đan hoặc đã thất bại từ trước, các ngươi không những bị loại mà còn phải trả phiếu điểm cho số vật liệu đã làm hư. Còn nếu không đủ phiếu điểm để trả sẽ phải làm công không cho Dược Các một năm.
-Các ngươi đã rõ chưa?
-Rõ!
Năm người kể cả Vô Thường đồng thời hô lên.
Phía đối điện, trung niên hơn 40 tuổi vội lấy ra hộp diêm, tiếp đó hắn châm lửa đốt cây nhan cháy lên, miệng hô to.
-Thời gian bắt đầu!
Hai từ “bắt đầu” vang lên, năm người thí sinh bao gồm Vô Thường đều lập tức hối hả, tranh thủ thời gian luyện chế Tụ Khí Đan, một loại đan dược có thể khiến người phục dụng tăng lên 5% tốc độ tu luyện trong mười phút thời gian.
-Phừng.
Như được ghi chép thành văn trong sách vở, cả năm người đều đồng lúc tiến hành bước một, nổi lửa, đưa ngọn lửa được tạo thành từ linh lực của mỗi người vào bên trong lò để tạo nhiệt độ. Sau đó tiếp tục là từng bước, từng bước còn lại.
Bên kia, ba vị Linh Sư cảnh viên mãn nhìn từng ngọn lửa với màu sắc có giông giống và khác nhau được đưa vào lò liền bàn luận.
Thành Đông vuốt râu nói.
-Hỏa linh lực thông thường thì có màu đỏ hơi chút xanh dương trắng và không hề có năng lực gì đặc biệt, do vậy thì trừ những vị thiên tài Đan Sư hoặc các vị Đan Sư đã có hỏa hầu lâu năm thì hầu như kết quả đều chỉ luyện ra được cao lắm là 3/10 viên toàn mỹ. Trong đây thì có ba tiểu tử già tuổi nhất kia sở hữu Hỏa linh lực thông thường, ta không đánh giá cao ba người này, nếu thành đan dưới 2 liền trực tiếp loại. Không biết Các chủ có đồng ý không?
-Ừ hửm, cứ đợi kết quả liền tính.
Duy Mạnh khẽ nhíu mày quan sát nhanh từng hành động của năm người, miệng thì chỉ nhàn nhạt như thế trả lời.
Bên cạnh, Trần Hưng thì tỏ vẻ tán thành ý kiến với Thành Đông, hắn tức thì tập trung ánh mắt vào hai thân ảnh là thiếu nữ xinh đẹp và Vô Thường để đưa ra vài nhận xét sơ khai. Đầu tiên là thiếu nữ xinh đẹp, con gái thứ mười hai của Hồng Vân Tiêu, Hồng Tiêu Mị, và cũng là người đã có mặt ngay tại lúc Vô Thường đối chiến với hắc bào nhân khi thăm nhà trẻ mồ côi.
-Tiểu nữ này có một ngọn lửa do màu đỏ và xanh dương hòa trộn tạo thành. Hừm... ta có thể cảm nhận được một ít hàn khí bên trong, xem ra là một loại Hỏa nhưng lại có thể gây cho người cảm giác lành lạnh của băng đá.
-Hai vị có cảm nhận được không, nhiệt độ của ngọn lửa trong lò cũng được nàng duy trì rất ổn định và hợp chuẩn, nếu sau đó những bước kia nàng đều làm ổn thì chắc chắn Tụ Khí Đan cấp thấp này sẽ được 4/10 hoặc 5/10 viên trên mỗi phần dược liệu.
-Ồ nhìn kìa, chỉ mới ba phút mà nàng đã bỏ cây dược liệu đầu tiên vào để thanh lọc dược tính rồi, tốc độ nhanh dường như gấp ba lần người bình thường nha.
-Chỉ là gấp ba thôi sao, vậy sao ngươi không quay qua đây xem tên tiểu tử này, xem hắn có tốc độ gấp mấy lần người thường?
Trần Hưng mãi đang chú tâm nhận xét Hồng Tiêu Mị thì bên tai hắn chợt vang lên âm thanh tựa như người bị đớ, bị kinh ngạc, bị chấn kinh đến ngây dại của Thành Đông truyền đến sau khi lão cùng Duy Mạnh các chủ đồng lúc quan sát tiểu Vô Thường luyện đan bằng ngọn lửa màu xanh lục cực kỳ nổi bật.
-Để ta xem.
Mặc dù có chút khó hiểu vì sao Thành Đông lại có giọng điệu như kẻ mất hồn, Trần Hưng tức thì quay tầm nhìn về phía Vô Thường. Một giây sau, lão nói.
-Tên tiểu tử này cũng không kém tiểu nữ kia, cả hai đều đã bắt đầu loại bỏ dược tính không cần thiết, để lại dược tính cần thiết. Đây đúng là hai cái mầm móng tốt, tốt hơn rất nhiều so với chúng ta, vài ba lão Đan Sư cho đến bây giờ gần 400 tuổi, là người đã gần đất xa trời mà vẫn chưa đạt được Nhị tinh đỉnh phong Đan Sư.
-Không kém tiểu nữ kia ư? Ngươi có nhìn kỹ xe dược liệu của hắn chưa?
Thành Đông không hề quay nhìn Trần Hưng, lão cứ thế ngờ ngờ người nói.