Chân Lộ

Chương 157: Mộng hương lâu




Trên một con đường lớn giữa nắng chiều, Vô Thường không sợ nắng nóng vui sướng trong lòng.



“Quá đã, một món nợ xem như đã xong. Giờ thì chỉ còn hai món nợ nữa, tâm hồn ta sẽ được thoải mái reo ca”.



-Mà bất quá mấy ngày nay ta chưa ăn gì, miệng lại trở nên nhạt nhẽo rồi.



-Hửm? Mộng Hương Lâu?



Bắt gặp một toàn lâu các bảy tầng cao 70m, rộng 250m dựng ngay ở nơi khá trống nhà dân, bên cạnh là một con sông xanh biếc êm dịu với vài ba cây liễu đang rũ lá êm ả xuống dòng nước chảy nhẹ và một cây cầu đá bắt ngang hai bên bờ hết sức vững chắc, Vô Thường không khỏi có chút trợn mắt.



Đây không phải là địa điểm tiểu mỹ nhân hắn đã gặp được bên trong Dược Các hẹn gặp tại 7h tối nay?



-Có trùng hợp như vậy không?



Thoáng nghĩ một chút, đồng thời cảm nhận được bên trong Mộng Hương Lâu có rất nhiều khí tức Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, thậm chí là còn mạnh mẽ hơn Linh Sư cảnh, Vô Thường bỗng cười nhạt.



-Nơi này rất lạ, rất thú vị, ta sao lại không dám bước vào nhỉ? Nữ nhân, ta từ khi nào lại sợ họ đến thế này?



Quyết định như vậy, Vô Thường lập tức chuyển người hướng Mộng Hương Lâu đi đến.



Vừa đi đến trước cửa lớn xa hoa với thảm đỏ trải dài đã đủ để thấy được Mộng Hương Lâu là nơi chỉ dành cho kẻ quý tộc và người giàu có, Vô Thường lập tức bị hai tên linh gác có cơ bắp cuồn cuộn chặn lại.



Một trong hai người hỏi Vô Thường.



-Xin lỗi vị tiểu công tử, Mộng Hương Lâu chúng ta trước nay không tiếp đãi người bình thường và có tài sản dưới trăm lượng vàng. Hy vọng ngươi hiểu.



-Ồ, vậy sao?



Vô Thường thoáng kinh ngạc, tiếp đó hắn liền vội phóng ra khí tức tu luyện giả ở cảnh giới Phàm Nhân cảnh. Trong tay cũng đồng thời xuất hiện tờ ngân phiếu ngàn lượng vàng. Hắn nhìn hai tên lính gác nói.



-Giờ thì đẫ đủ chưa?



-Đã đủ, mời thiếu gia.



Quái lạ không biết vì sao tên tiểu tử mắt lé này lại bỗng nhiên có khí tức sức mạnh nhàn nhạt, hai tên gác cổng cũng không nghĩ nhiều mà mời Vô Thường bước vào.



-…



Bước vào tầng 1 của Mộng Hương Lâu, một mùi hương thanh nhàn liền xộc vào mũi hắn, cùng với đó là sự yên ắng khó có thể tả của sự yên bình rộng lớn.



“Khá hay, khác với quán xá bình thường, nơi đây không có bàn mà chỉ có những căn phòng được cách âm tốt, Linh Nhân phóng đại thính giác cũng chỉ nghe loáng thoáng những âm thanh đứt quãng. Hừm… dưới đây dường như có Phàm Nhân cảnh, Linh Nhân, Linh Sư có lẽ đều bên trên”.



Vô Thường xoay người, bước chân đi đên bàn tiếp khách nằm ở gần cửa của Hồng Mộng Lâu.



-Chào người đẹp, nơi này như thế nào nhỉ?



Nhìn một nữ tử hơn 20 trông khá phong tình với bộ quần áo mỏng sát vào người làm lộ nên những đường cong gợi cảm, Vô Thường nháy mắt lé dâm dâm hỏi.



Nữ nhân phong tình cũng không để ý tên tiểu dâm tặc chưa đủ lông như hắn, nàng chuyên nghiệp giải bày cho hắn cách thức hoạt động của Mộng Hương Lâu.



-Chào công tử, Mộng Hương Lâu chúng ta hoạt động dựa trên thực lực và tài lực. Chỉ cần công tử có hai điều kiện đó càng cao, công tử càng được ngồi trên những tầng lâu cao, quý trọng hơn. Căn bản là nếu muốn ở lại tầng 1 này, công tử cần phải là tu luyện giả và trong người ít nhất phải có 100 lượng vàng vì giá cả từ đồ ăn, nước uống, chỗ ngồi cho chọn phòng ngắm cảnh cũng đều lớn hơn 1 lượng vàng.



-Ở lại tầng hai cần có 1000 lượng vàng vì tất cả đều có giá ít nhất là 10 lượng vàng.



-Ở tầng ba, công tử không những phải có trong tay 3000 lượng vàng mà còn cần phải có thân phận đại tộc trong Châu Nam thành.



-Muốn ở lại tầng bốn, công tử cần có ít nhất 5000 lượng vàng và phải có thực lực Linh Nhân cảnh.





-Ở tầng năm, công tử phải là Linh Nhân cảnh tầng 6 trở lên, đồng thời phải sử dụng điểm phiếu chi trả cho những món ăn, thức uống.



-Ở tầng sáu, công tử phải là Linh Sư cảnh.



-Còn nếu công tử muốn ở tầng bảy, tầng cuối cùng thì phải có giấy mời khách quý của Mộng Hương Lâu mới có thể đến.



Cuối lời, nữ tử nóng bỏng này nở nụ cười mê hoặc nói với tiểu dâm tặc Vô Thường.



-Hì hì, tất nhiên là khi công tử ở tầng càng cao, đặc quyền và những chuyên mục giải trí cũng như có những thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn bên cạnh càng thêm hấp dẫn nha. Vậy, công tử, ngươi sẽ ở tầng nào.



-Thế người đẹp nghĩ bổn đại gia ta sẽ ở tầng mấy được hử?



Đặt bên hai sấp giấy, một phiếu điểm, một ngân phiếu song song lên chiếc bàn cao ngang miệng bản thân, hắn hai mắt sáng quắc, miệng khẽ chãy ra miếng nước dãi mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ của nữ tử phong tình nóng bỏng.



Về phần nữ tử, nàng sau khi thấy hai sấp giấy dày đến 1cm trên bàn liền trợn mắt bỡ ngỡ trước số tiền quá mức giàu sang của Vô Thường. Trong đầu nàng không khỏi cảm khái cùng ao ước.



“Qua, hắn thật giàu có, chỉ cần cho ta một tờ cũng đã đủ sống mấy năm rồi. Ưm, chắc hẳn hắn là tiểu thiếu gia của đại tộc to lớn nào đó trong thành”.



Nữ tử phong tình này chỉ là một Phàm Nhân cảnh nhỏ yếu được Hồng Mộng Lâu đào tạo bài bảng cách tiếp khách thông thường, cho nên nàng không kịp quan sát eo Vô Thường có đeo lệnh bài đấu trường Phong Ba, mà dù nàng có thấy thì cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.



Nhìn Vô Thường một lúc lấy ra nhiều tiền dùng cho phàm nhân và tu luyện giả, nàng chỉ cho rằng hắn là một đại thiếu gia nhà giàu thuộc các phủ lớn có Linh Sư cảnh tọa trấn.



Hai giây cố bình tĩnh qua đi, nữ tử ăn mặc khiêu gợi nói với Vô Thường.



-Công tử trông thần bí như vậy, ta làm sao có thể đoán biết được ngài nên ở phòng mấy. Bất quá như công tử nếu thật sự chỉ có thực lực Phàm Nhân cảnh thì công tử chỉ có thể ở tầng ba thôi.



Bề ngoài nói vậy chứ nữ tử có ngực mông uốn lượn này dĩ nhiên không tin một tiểu tử 7, 8 tuổi lại là Linh Nhân cảnh.



Tiếp đó, nàng vội với tay xuống học bàn lấy ra một viên thủy tinh châu đặt lên bàn, nàng nói.



-Để chắc chắn, công tử cũng có thử dùng Giám Định Châu thuộc loại kiểm nghệm sức mạnh này kiểm chứng. Công tử truyền sức mạnh vào mà viên châu nổi lên ánh sáng trắng nhàn nhạt là Phàm Nhân cảnh, ánh sáng màu xanh là Linh Nhân cảnh với màu càng đậm thì ở tầng thứ càng cao, ánh sáng màu đỏ là Linh Sư cảnh, màu càng đậm thì tầng thứ cũng càng cao.



-Ưm, vậy công tử có muốn kiểm không?



Cố ý cúi mạnh người xuống nhìn Vô Thường tiểu dâm tặc để khe hở phần ngực áo lộ ra hai nửa của quả đào trắng hồng, nữ tử chớp mắt đẹp với Vô Thường.



Với hành động này, thiếu nữ chỉ hy vọng tên tiểu dâm tặc này hào phóng cho nàng một ít tiền phí sinh hoạt, nuôi cha mẹ ở nhà để làm tròn bổn phận chữ “hiếu”.



-Có, dĩ nhiên là có ồi…



Nhìn sâu vào vườn lê, thậm chí còn ẩn ẩn thấy được hai hạt táo hồng nâu, Vô Thường ừng ực nuốt nước miếng gật gù.



-Vậy mời công tử truyền sức mạnh vào.



-Ừm ừm.



Mắt vẫn dòm ngực, tay Vô Thường lập tức đặt lên quả cầu, sức mạnh Linh Nhân cảnh một nghìn sợi xích lập tức ùa vào Giám Định Châu, khiến Giám Định Châu nổi lên màu đỏ rực rỡ chói sáng.



-Linh… Linh Sư cảnh?!!



Ánh sáng màu đỏ rực chói vừa tan ra xung quanh, nữ tử gần ngay bên cạnh tức thì thét lên kinh hãi. Tiếng hét là vang vọng đến lầu hai, lầu ba và nơi hai tên cơ bắp cường tráng đứng trực.



Một vài nhân viên bên trên lầu nghe tiếng liền bước nhanh xuống dưới, xung quanh những nhân viên thấy một màn cũng vô cùng khó tin cùng khiếp sợ.



Linh Sư cảnh ở lứa tuổi 7, 8, điều này quá kinh hãi thế tục rồi!




-Được rồi, ta muốn lên tầng 6.



Biết được bản thân sắp trở thành ngôi sao sáng đến kỳ lạ, hấp dẫn những ánh mắt khó có thể tin tưởng được nhìn bản thân, Vô Thường không đùa nữa, hắn chuyển đổi sắc mặt nghiêm túc nói với nữ tử.



-Vâng.



Giám Định Châu không còn sáng, nữ tử thấy ánh mắt, nét mặt Vô Thường không thua gì những vị cao nhân hay tới lui quán liền cũng tỏ ra sợ hãi, miệng vâng vâng dạ dạ lấy lệnh bài tiến nhập lầu 6 cho hắn.



-Ừm, phần này thưởng cho ngươi.



Vô Thường để lại một tờ ngân phiếu ngàn lượng và một tờ phiếu điểm 100.000 được tờ một ngàn lượng kia che đi cho nữ tử, Vô Thường lập tức cầm lệnh bài đi về hướng cầu thang tiến lên lầu 2.



Hắn hảo tâm cũng rất chu đáo, nếu để lộ ra từ phiếu điểm 100.000 này cho người khác biết thì nữ tử có vài phần phong tình này sẽ gặp rắc rối khi mà thế giới tu luyện tuân theo quy luật “mạnh ăn no, yếu tất nhịn”, có khi là còn bị giết khi mà nàng chỉ là một Phàm Nhân cảnh có chút tư sắc.



Đi đến cầu thang, Vô Thường nhìn thấy một vị Linh Nhân cảnh trung niên khiếp sợ tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng liền nhanh chóng vận chuyển não bộ mà đưa ra lệnh bài chứng minh bản thân có tư cách lên lầu đưa ra.



Bất quá hắn còn chưa kịp lấy ra, vị trung niên đã khom người cung kính mời hắn.



-Xin mời công tử.



Sự cung kính mà vị trung niên biểu hiện cũng không phải chỉ vì Vô Thường có thực lực Linh Sư cảnh, đó còn là sự cung kính với địa vị siêu phàm và thế lực chống đỡ hắn. Một Linh Sư cảnh ở độ tuổi 7, 8 đã nói rõ thế lực sau lưng kinh khủng thế nào.



-Ừm.



Nhẹ gật đầu đáp lại, Vô Thường nho nhã bước chân lên bậc thang, bước thẳng về lầu hai đang có hai, ba người lấp ló dùng những ánh mắt kinh hãi cùng cung kính nhìn hắn đi lên.



Bước lên lầu hai, Vô Thường khẽ đảo mắt một vòng quan cảnh xung quanh liền tự ngẫm.



“Lầu hai ngoài việc có thể bàn đặt ở ngoài để nhiều người xa lạ có thể làm quen tán chuyện chung vui thì không có gì đặc biệt”.



Sau đó hắn thẳng tiến đến cầu thang lầu ba đang có một vị Linh Nhân cảnh túc trực.



“Hửm, một cánh cửa? Xem ra bắt đầu từ lầu ba đã có sự khác biệt lớn”.



Tay vừa giơ ra lệnh bài tầng 6, hai mắt Vô Thường khẽ nhìn liếc lên trên cao lầu ba thấy một cánh cửa cùng một Linh Nhân cảnh trông coi liền cảm thấy thú vị.



-Mời công tử.




Mặc dù bản thân đã có vài giây nhíu mày khó tin, thế nhưng vì lệnh bài là thật và cũng đã do Thảo Hồng, một nữ nhân viên mà bà chủ rất tin tưởng cấp phát, trung niên chỉ có thể trả lại lệnh bài, mời Vô Thường bước lên lầu ba.



Két!



Vô Thường bước lên bậc thanh, bản thân chỉ còn hai năm bước chân sẽ đến cánh cửa thì vị Phàm Nhân cảnh đứng trực đã đẩy cửa mở ra tạo đường cho hắn lên.



Từ bên trên lầu ba, ngay trong lúc hắn tiếp tục bước đi thì đã vang vọng đến những tiếng đàn, tiếng ngâm thơ, tiếng cười đùa vui vẻ của tầng lớp thanh thiếu niên trẻ tuổi giao lưu.



-Giờ tới ta ra vế này. “Trăm năm trăm cõi người ta, con mà giận quá má điên cái đầu”.



-Ể, giờ là tới ngươi nha Vũ Bình.



-Được, vậy thì xem đây “Má ơi nên nhớ câu này, con mà giận quá đốt nhà đi tu”.



-Hay, thơ hay, ha ha…



-…




-Được rồi, để ta ca một khúc gửi tặng Thúy Doãn tiểu thư.



-Từng tưng tứng tứng…



-Kìa con gái kìa, kìa con gái kìa. Chạy đi đâu, chạy đi đâu. Ba tháng sau em có bầu, ba tháng sau em có bầu. Mang về nuôi, mang về nuôi…



-…



-Hư, giờ đến lượt ta đố đó nha. Các tỷ muộn chuẩn bị động não này.



-Ta đố các ngươi, “trò gì càng chơi càng ra nước mà nước không chảy ra giường”.



-Ý, ngươi thật là, ngươi đố câu gì vậy, ngại muốn chớt hà…



-…



“Á đệch, giới trẻ ngày nay bá đạo quá, thua, xin thua!”.



Sau khi thử nghe kỹ những cuộc trao đổi của thiếu nam thiếu nữ, Vô Thương cảm thấy một hồi trợn mắt đến trắng dã, bước chân cũng cấp tốc bỏ chạy, đi thật nhanh đến bậc thang tiến đến lầu bốn.



Giới trẻ ngày nay mạnh bạo như vậy, Vô Thường mặc cảm bản thân mặc dù tuổi trẻ nhưng xách dép chạy cũng không theo kịp.



-Mời công tử.



Sau khi vị Linh Nhân cảnh kiểm tra xong lệnh bài, hắn lập tức cầm lệnh bài chạy đến cánh cửa lầu bốn



“Két” một tiếng nhỏ vang lên khi cửa mở, Vô Thường nhanh nhẹn xông vào, thoát khỏi những âm thanh bá đạo tuổi trẻ bên dưới.



-Phù…



Thở nhẹ một hơi khi cửa thông lầu bốn và lầu ba đóng lại, Vô khẽ nhìn xung quanh để xem chi tiết tình hình quan cảnh có khác biệt.



“Mặc dù nơi này có bàn ghế rất sang trọng, cũng rất thoát mái nhiều cửa sổ, nhưng dường như ai cũng chọn phòng riêng để bàn chuyện nên rất vắng, chỉ có hai, ba Linh Nhân cảnh ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh”.



Vô Thường cất bước, một hơi tiến thẳng đến lầu năm.



“Tương tự lầu 4, nhưng vật dụng thay đổi đẹp hơn, ngoài ra cũng có vài chỗ vui chơi giải trí như phóng phi tiêu, thổi bong bóng, thêm cả một cái võ đài trống rỗng”.



Tiếp đó, Vô Thường cấp tốc bước đến chân bậc thang nối đến tầng 6. Bất quá lần này là một vị Linh Sư cảnh giữ cửa, đồng thời từ vài chục giây trước lão đã nhận được thông báo về một tiểu tử 7, 8 tuổi có tu vi Linh Sư cảnh nên đứng đây chờ đợi.



Vô Thường vừa bước đến, khí thế Linh Sư cảnh tầng 1 của lão lập tức phóng ra, ép thẳng về hướng của Vô Thường, nhất quyết muốn đè ép hắn ngã người xuống đất để chứng thực xem hắn có phải Linh Sư cảnh hay không.



Thế nhưng là khi đứng trước khí thế vô bờ của lão giả, Vô Thường một tay ngoáy ngoáy lỗ mũi, một tay nhẹ vung lên khiến lão giả không tự chủ được mà té lùi ra sau vài bước chân.



-Già rồi, đi đứng phải cẩn thận một chút, sao lại khi không té ngã thế chứ.



Nhàn nhạt nhìn lão giả, Vô Thường cũng không cần lão kiểm chứng lệnh bài nữa, hắn hai chân bước nhanh đến cánh cửa lầu sáu bên trên.



-Mời ngài.



Vô Thường chỉ đi được nửa đoạn cầu thang, vị nam tử giữ cửa đã thấy tình cảnh phát sinh khi nãy nên vừa tỏ ra cung kính, vừa có sợ hãi mở thẳng cửa chào đón Vô Thường.



Két!



Cửa lầu đóng lại, Vô Thường cũng không đứng lâu, hắn sau khi liếc mắt quay toàn bộ lầu 6 liền một mạch đi thẳng đến quầy tiếp khách tầng 6, nơi một nữ nhân thành thục trông rất ôn nhu nhưng lại có tu vi Linh Nhân cảnh trực quản.