Chân Lộ

Chương 142: Hội trưởng trung niên




“Một Linh Sư cảnh cấp cao, nhưng mà xét cho cùng vẫn yếu hơn rất nhiều so với những bé quái thú dễ thương mà ta đã nhổ nước bọt cho đến chết”.



“Hội trưởng? Hừm… đúng như ta dự đoán, thế lực dù có lớn đến mấy vẫn sẽ không chịu để một vị Tông cảnh ở nơi hẻo lánh này tọa trấn. Với Thiên Long thương hội, để lại một vài vị Linh Sư cảnh đã đủ để chế phục bất kỳ một thế lực to gan nào tại Châu Nam thành dám xâm phạm tổ chức”.



Chưa đến nơi, Vô Thường đã cảm nhận đến khí tức của người bên trong phòng, trong lòng hắn âm thầm có một cảm giác nhẹ nhõm.



Châu Nam thành nếu không có Tông cảnh, hắn chăng khác gì là hổ là long, hắn không cần phải sợ bất cứ điều gì.



Cộc cộc!



Dẫn theo Vô Thường đến nơi, Mộ lão cung kính gõ cửa, miệng thú nhận thân phận.



-Kính thưa hội trưởng, Mộ ta mang một tiểu tử muốn gia nhập thương hội đến để người đánh giá.



-Để hắn lại, còn ngươi quay về nghỉ ngơi đi.



-Rõ.



Nhận lệnh của một giọng nói trầm trầm hẳn là đến từ một trung niên bốn mươi hơn, Mộ lão quay sang nói với Vô Thường.



-Chúc ngươi may mắn.



Sau đó lão quay người rời đi, để lại Vô Thường tĩnh người đứng thẳng lưng bên ngoài cửa phòng, bản thân liên tục hít thở từng hơi nhẹ để duy trì tinh thần của bản thân bình ổn, không quá mức bối rối, run sợ.



Một giây sau hắn khom người nói.



-Vãn bối Vô Thường tham kiến tiền bối.



-Ừ, ngươi vào đi. Chúng ta giải quyết sớm, nghỉ sớm.



-Vâng.



Lễ phép đáp lời, Vô Thường đẩy cửa bước vào.



Một căn phòng đơn sơ, không khác biệt mấy so với phòng của Mộ lão ngoài một đống giấy tờ chất trồng lên nhau nằm trên bàn hiện ra trước mắt hắn, cùng với đó một vị trung niên vận trang phục khá giống một thư sinh bình dị nhưng sự uy nghiêm lẫm lẫm không hề mất đi đang ngồi trên ghế dài đọc lấy một tờ giấy.



Vô Thường vừa bước vào, vị trung niên thư sinh mặc dù vẫn đọc tờ giấy nhưng mọi thứ bên ngoài dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của trung niên, trung niên nói với Vô Thường.



-Ngươi là người muốn gia nhập tổ chức?



-Đúng là vãn bối.



-Ừm, ta có thể cảm nhận được luồng sức mạnh linh lực không những đậm đặc thể hiện bản thân ngươi là người nắm giữ thiên phú kinh người, mà nó còn vô cùng thuần khiết, không hề pha tạp bất kỳ một loại ngoại lực nào như dược thảo hay đan dược.



Bất ngờ vì cảm nhận của bản thân đối với Vô Thường là quá hoàn mỹ, trung niên sau một lời khen ngợi vô cùng lớn liền lập tức bỏ tờ giấy đặt ở trên bàn, gương mặt tuấn tú nhìn sang Vô Thường kỳ lạ hỏi.



-Tại Châu Nam thành này, một tiểu tử 7, 8 tuổi cho dù có thiên phú cấp bậc Đế Vương sở hữu cực hạn 100 sợi xích cũng không thể làm được. Ngươi làm sao có thể đạt đến trình độ như hiện tại?



Vô Thường nghe thế thì tức khắc đáp lời.



-Không giấu gì tiền bối, vãn bối thật ra là một thiếu niên 14 tuổi, nhưng vào một tháng trước đã ăn phải Hoàn Đồng Thảo vì tưởng lầm là Linh Hoa Thảo nên mới bị hóa nhỏ lại. Chứ vãn bối không phải tiểu tử 7, 8 tuổi như tiền bối nhìn thấy.



-Hoàn Đồng Thảo trong truyền thuyết? Ngươi may mắn như vậy sao? Với lại sinh mệnh lực của ngươi hiện ra đúng là của một tiểu tử, nó không phải là của một thiếu niên 14, 15 tuổi.



Hoàn Đồng Thảo là một loại linh thảo không phải cao cấp, trân quý hay đắt đỏ, nó đơn giản chỉ là một linh thảo nhỏ yếu và ngoài khả năng cải tạo, thu nhỏ lại hình hài của một người thì không có gì khác. Vào hơn ba ngàn năm trước do đã không có bất cứ thông tin nào về việc có người đã tìm thấy Hoàn Đồng Thảo nữa nên nó trở thành truyền thuyết trong lời đồn, bị người tin là đã tuyệt chủng.



Hội trưởng đấu trường Phong Ba nghe Vô Thường thú nhận từng ăn phải Hoàn Đồng Thảo nên mới nhỏ lại thân thể thì hắn hoàn toàn không tin, bởi lẽ Hoàn Đồng Thảo chỉ giúp cơ thể nhỏ lại chứ không hề giúp người có lại sinh mệnh thanh xuân. Vô Thường nói hắn là thiếu niên 14, 15 tuổi nhưng vì sao sinh mệnh của hắn lại non trẻ đúng 7, 8 tuổi như hình hài?



Chính điều này khiến vị hội trưởng phân nhánh Thiên Long thương hội kỳ quái.



“Đệch, ta lại quên mất còn sinh mệnh lực”.



Bị trung niên “bắt lỗi”, Vô Thường liền cảm thấy bản thân óc chó một hồi. Hắn dùng Thiên Địa Thể mô phỏng mọi thứ cũng như áp chế sức mạnh linh lực cho phù hợp, nhưng vì sao lại quên mất việc mô phỏng sinh mệnh lực, để rồi sinh mệnh lực tự động hóa theo trạng thái trẻ nhỏ?



“Óc thật”.



Thế nên Vô Thường lỡ phóng lao cũng phải đi đến nhặt lại lao, hắn vừa nghe xong nghi vấn của trung niên hội trưởng liền bất ngờ, khó hiểu nói.



-Cái này… vãn bối không biết, nhưng vãn bối đúng là một thiếu niên 14 tuổi, nếu hội trưởng tiền bối vẫn không tin, người có thể hỏi Mộ lão tiền bối để xác nhận tên tuổi của vãn bối.



-Hừm, nếu ngươi đã nói vậy thì ngươi đã chắc không nói dối, chuyện chứng thực ta sẽ hỏi hắn sau.



Tạm bỏ qua thắc mắc với số tuổi của Vô Thường, trung niên lấy ra một tờ giấy cùng một loại bút mực đưa cho Vô Thường.



-Bên trong hỏi gì, ngươi cứ thuận theo ghi câu trả lời. Viết xong liền đưa ta.



-Vâng thưa tiền bối.




Cầm giấy và viết, Vô Thường tức thì đặt tờ giấy lên vách phòng làm điểm tựa mà vừa đọc vừa viết.



Họ tên: Nhậm Vô Thường.



Ngày, tháng, năm sinh: 6/ 1/ X. Tuổi:



Đến chữ “tuổi”, Vô Thường có chút dừng lại hỏi trung niên hội trưởng.



-Mong tiền bối chỉ điểm, về độ tuổi vãn bối nên ghi bao nhiêu?



Trung niên khẽ cười nhạt nói ẩn ý.



-Làm người phải có lúc thật, lúc giả, miễn sao nó đừng vô lý là tốt.



-…



-Vâng, cảm tạ tiền bối chỉ điểm.



Sau vài giây giả bộ khó khăn suy nghĩ, Vô Thường liền ra vẻ hiểu rõ và cảm tạ trung niên hội trưởng.



Nguyên văn của vị hội trưởng chính là muốn nói “nếu sinh mệnh lực của ngươi chỉ 7, 8 thì cứ ghi 7, 8 tuổi để tổ chức càng thêm xem trọng thiên phú của người, từ đó nhận được nhiều sự chăm sóc hơn đến từ tổ chức. Điều này không hề vô lý”.



Thế nên Vô Thường vội ghi vào “tuổi: 7,5 tuổi”.



Quê quán: Hồng Long quốc, Châu Nam thành, Nhậm gia (đã bị người diệttttttttt).



Vô Thường không ngại ghi thêm chú thích bằng cảm xúc thù hận mạnh mẽ của bản thân. Điều này bề ngoài nhìn như rất bất lợi cho hắn, vì nó sẽ khiến người nhìn vào và đoán ra hắn là một kẻ có thù tất báo, từ đó sẽ hình dung ra được tính cách làm người đại khái của hắn mà dễ bề kiểm soát. Tuy nhiên, đây cũng là điều hắn mong muốn.



Thể chất: Linh thể sơ cấp*.



*Linh thể này và Linh Thể kia khác nhau.



Thiên phú: 83 sợi xích.



Tâm Đan: Hỏa Diễm Tâm Đan, màu xanh lục.



Khả năng đặc biệt của Tâm Đan: Có lẽ là độc, hủy hoại, rút ngắn sinh mệnh của người trúng chiêu theo thời gian.




Tu vi: Linh Nhân cảnh chưa phân tầng, sơ kỳ.



Phần đánh giá của người đề cử sau khi đã hoàn toàn giám định, chứng thực.



Thể chất:



Thiên phú:



Tâm Đan:



Khả năng đặc biệt của Tâm Đan:



Tu vi:



Lời bình: Người đề cử Dấu xác nhận Mặc dù thông tin để trống còn dài, nhưng Vô Thường đơn nhiên không ngu ngốc mà ghi bậy. Viết xong phần của hắn, hắn lập tức lễ phép đưa trả lại cho vị trung niên hội trưởng.



-Hử??? Hử!!!



Cầm tờ giấy trên tay, trung niên vừa nhìn liếc qua bảng thông tin Vô Thường tự ghi liền trợn mắt to với ba dòng “thiên phú”, “Tâm Đan”, “khả năng đặc biệt của Tâm Đan”.



Vài ba giây nuốt khan cổ họng vì khiếp sợ với thông tin, trung niên nghiêm mặt nói với Vô Thường.



-Theo ta đến phòng kiểm tra.



-Vâng.



Sau đó cả hai cùng nhanh chóng rời đi.



Những thông tin Vô Thường ghi là một chuyện, còn việc kiểm tra thông tin thật sự lại là chuyện khác. Mục đích của việc muốn hắn tự khai này chỉ là một biện pháp dò xét khả năng cảm nhận thân thể của Thiên Long thương hội. Bởi không phải một ai cũng tự cảm nhận được chính xác thiên phú của bản thân mà không cần đạo cụ đắt đỏ phụ trợ, dù là thiên tài cấp bậc Đế Vương.



Biết được lời hắn tự khai có bao nhiều phần đúng với thông tin thực kiểm tra được, nó sẽ giúp Thiên Long thương hội đánh giá được khả năng cảm nhận, một yếu tố cơ bản và cũng là quan trọng nhất của bất kỳ một tu luyện giả nào.



Nếu hắn trả lời quá sai, chưa đạt 6/10 thì dù hắn có thiên phú 100 sợi xích cũng sẽ trực tiếp bị đá đít khỏi thương hội. Khả năng cảm nhận quá yếu, bản thân dù mạnh mẽ đến đâu cũng rất dễ bị người ám sát, loại thiên tài này, tổ chức không cần.



Mười hai phút sau.



Trung niên hội dẫn Vô Thường đến một căn phòng lớn có chiều dài, rộng đều 100m trông khá kỳ lạ và hoàn nằm toàn biệt lập so với những căn phòng nơi khác.




Đây thật ra cũng không phải căn phòng, nó chính là một bộ Linh Cụ Kiểm Định vô cùng quý giá và trân quý của Thiên Long thương hội. Với nó, họ hoàn toàn có thể kiểm tra mọi khả năng từ thiên phú cho đến năng lực chiến đấu của một tu luyện giả, từ đó sẽ có thể đạt được kết luận chính xác nhất.



-Ngươi vào đi.



-Vâng.



Mở cửa lớn ra, trung niên hội trưởng mời Vô Thường bước vào, còn riêng hắn thì đóng cửa lại và đi đến bộ điều khiển của bộ Linh Cụ Kiểm Định này.



Tính từ thời điểm hiện tại, hành động của hai người bắt đầu diễn ra song song cùng một lúc.



Tại bên trong.



Vô Thường vừa bước vào căn phòng, quan cảnh bên trong tức thì khiến hắn có một chút gì đó kinh ngạc khi nhìn thấy một vài đạo cụ quen thuộc như là các loại vũ khí thông dụng gần cạnh, một vài người gỗ đang đứng yên, nhiều cung tên, và một vài thứ khác.



Hắn nhanh chóng hiểu ra.



“Lại chuẩn bị phải thể hiện năng lực rồi đây”.



Nhận biết bản thân sắp trải qua thử thách, Vô Thường liền vươn vai, duỗi tay, duỗi chân, khởi động cơ thể trước khi cuộc kiểm định bắt đầu.



-Vô Thường, ngươi có nghe ta nói không?



-Rất rõ thưa tiền bối.



Nghe âm thanh của vị hội trưởng trung niên không biết từ đâu vọng ra hỏi, Vô Thường cao giọng trả lời.



-Ừm… thì ra khí tức của nguồn linh lực tinh khiết đó là đang ở đây…



-Vô Thường, ngươi đợi ta một chút.



Tại bên ngoài.



Hội trưởng trung niên đứng tại bộ phận điều khiển Linh cụ gồm một vài cần gạc, một vài phím bấm nút, một vài cái lỗ có lớn có nhỏ và một cái màn hình tựa như gương lớn trước mặt đang chíu toàn bộ quan cảnh bên trong căn phòng, bao gồm cả Vô Thường đang hít đất, chạy chạy, làm vài động tác kỳ quái.



Lúc này, vị hội trưởng trung niên chợt bấm vào một nút có ký hiệu chữ “nói”, tại bộ phận điều khiển liền hiện ra một cái lỗ, hắn đưa sát miệng lại cái lỗ nói.



-Vô Thường, ngươi có nghe ta nói không?



-Rất rõ thưa tiền bối.



Giọng của Vô Thường cũng từ chính cái “lỗ ấy” vọng ra.



-Ừm…



-Thì ra khí tức của nguồn linh lực tinh khiết đó là đang ở đây.



Hội trưởng trung niên đang chuẩn bị tiến hành đợt kiểm tra đầu tiên thì bất chợt từ xa trong dãy hành lang xuất hiện ba bóng người, hai già lão, một tiểu nữ tiến đến gần. Âm thành vừa phát ra cũng là đến từ một vị lão giả vận trang phục nâu nhạt đi bên trái tiểu nữ truyền đến.



Vừa thấy ba người này, hội trưởng trung niên liền gấp gáp nói với Vô Thường.



-Vô Thường, ngươi đợi ta một chút.



Nói xong cũng nhanh nhấn nút “nói” một lần nữa để đóng lỗ giao tiếp lại.



Trung niên hội trưởng vội quay người, cung kính hướng ba người đã đi đến phạm vi 10m mà thi lễ.



-Tiểu nhân kính chào hai vị Tôn giả đại nhân và Thánh nữ giá lâm.



Nhận lễ chào kính cẩn của hội trưởng trung niên, thế nhưng dường như ba người cũng không chú ý mấy.



Vị lão giả vận trang phục xanh dương nhạt đứng bên phải tiểu nữ nhìn hắn nói.



-Sau một ngày đường nghỉ ngơi, chúng ta dự là đi trong đêm để về kịp tổng bộ nhưng đúng lúc sắp rời đi lại cảm ứng thấy một nguồn linh lực vô cùng tinh khiết của một tu luyện giả chưa từng phục dụng bất cứ ngoại lực nào nên mới đến đây xem thử.



-Vậy, người nào đang bên trong Linh Cụ Kiểm Định?



-Thưa Tôn giả đại nhân, đó là một tiểu tử mà tiểu nhân cũng chưa biết rõ lắm. Đây là bảng thông tin hắn tự ghi, đại nhân xem qua.



Nháy mắt bốn giây trôi qua thì ba người trước mắt đã đến gần cạnh, hội trưởng trung niên liền cung kính đưa tờ giấy Vô Thường tự khai ra.



-…



Tiểu nữ được gọi là Thánh nữ trực tiếp vương tay như búp sen trắng noãn cầm tờ giấy, cả ba người cùng hướng mắt vào xem.