Dịch giả: Titan
Người trong túi không ngờ lại là Hồ Lệ Lệ. Lục Bình cùng nàng gặp nhau ba lần. Lần đầu là ở giao dịch hội của biệt viện đệ tử, dùng mấy chục tờ phù lục cùng nàng đổi lấy Hậu Huyết đan; Lần thứ hai là ở Thịnh Đào động phủ trên đảo tiều, Lục Bình âm thầm thấy Hồ Lệ Lệ một nhóm ba người đến thăm dò Thịnh Đào động phủ, lần đó Hồ Lệ Lệ uyên bác kiến thức cùng đối với sự hiểu biết về trận pháp để lại cho Lục Bình ấn tượng sâu sắc. Lần thứ ba còn lại là ở trên Địa Khôn đảo trong buổi đấu giá, Lục Bình ở trong bao gian thấy được Hồ Lệ Lệ, nàng cũng hoài nghi Lục Bình có mặt ở trong buổi đấu giá này, nhưng không nghĩ tới hắn có thể ở trong bao gian.
Hồ Lệ Lệ vốn cho là Huyền Linh phái tu sĩ mặc dù là dung huyết tầng hai, nhưng sau khi bị thương thực lực đại giảm, chỉ cần Lục Bình dây dưa bám sát, bản thân nàng sẽ trở thành gánh nặng cho Huyền Linh phái tu sĩ, dưới tình huống nóng lòng thoát khỏi Lục Bình, nói không chừng sẽ đem nàng để xuống trước. Như vậy bản thân nàng liền có cơ hội thoát khốn. Vậy mà, Hồ Lệ Lệ cũng không ngờ rằng, Lục Bình lại lợi hại đến như vậy, chỉ bằng thời gian một nén nhang, liền đem Huyền Linh phái tu sĩ sanh sanh mệt hao tổn pháp lực rồi bị đánh chết.
Lục Bình sử dụng pháp quyết lộ ra một cảnh giới mà bản thân nàng không hiểu. Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới của "Thế" sao? Hồ Lệ Lệ âm thầm kinh dị, theo nàng biết, cho dù là dung huyết hậu kỳ tu sĩ cũng hiếm có kẻ có thể lĩnh ngộ loại cảnh giới này.
Nhìn Lục Bình ở một bên chỉnh lý lại chiến lợi phẩm, Hồ Lệ Lệ tiếu sanh sanh nói:
- Lục sư... Lục tiên trưởng, Hồ Lệ Lệ xin cám ơn ân cứu mạng.
Thu hoạch hai ngàn chín trăm linh thạch cùng một bình Thiên Sâm đan, Lục Bình tâm tình đang tốt, nghe vậy cười nói:
- Hồ sư tỷ cứ gọi ta là sư đệ đi, cô mà gọi ta tiên trưởng, ta thật sự không được tự nhiên.
Hồ Lệ Lệ "Lạc lạc" cười một tiếng, cũng không kiểu cách, đem tao ngộ của bản thân hướng Lục Bình kể qua.
Thì ra là, Hồ Lệ Lệ sau khi thăm dò Thịnh Đào động phủ thất bại, liền ở lại Huyền Kỳ đảo, bởi vì phải chuẩn bị dung huyết, mà bản thân pháp lực cần rèn luyện thêm, vì vậy hướng Huyền Kỳ đảo tiền trưởng xin một phần công việc. Vừa đúng lúc đó, một vị hình đảo trú đảo đệ tử bởi vì một ít chuyện phải quay trở về Chân Linh biệt viện, Hồ Lệ Lệ liền thay hắn trú trên đảo này.
Sau khi Huyền Linh phái tuyên chiến, Hồ Lệ Lệ trước tiên từ trên đảo lui đi, bởi vì cân nhắc trên Huyền Kỳ đảo thế cục không rõ, liền hướng Hoàng Thành đảo do Diêu Dũng trú đóng cách đó không xa bay đi. Diêu Dũng đã là dung huyết kỳ tu sĩ, Hồ Lệ Lệ tự nhiên muốn cùng Diêu Dũng liên hiệp, an nguy của bản thân nàng có thể bảo đảm.
Không ngờ, ở bên ngoài Hoàng Thành đảo, Hồ Lệ Lệ vừa đúng gặp được Diêu Dũng từ trên đảo lui ra ngoài. Hiển nhiên Diêu Dũng cũng gặp phải tao ngộ giống như Lục Bình.
Bất đắc dĩ, hai người không thể làm gì khác hơn là cùng nhau hướng Hoàng Lâm đảo bay tới hội hợp với Đỗ Phong. Song khi bọn họ gặp Đỗ Phong, thấy tao ngộ của hắn cũng giống Diêu Dũng vậy, lúc này mới phát hiện ba người đã bị bốn tên dung huyết kỳ Huyền Linh phái tu sĩ trước sau giáp công rồi.
Sau một phen kịch chiến, Hồ Lệ Lệ bị bắt, tên Huyền Linh phái tu sĩ bắt Hồ Lệ Lệ bởi vì tham đồ sắc đẹp của Hồ Lệ Lệ, trong lúc sơ sót, bị Đỗ Phong liều mạng đánh cho bị thương. Tuy nhiên, bản thân Đỗ Phong bị thương còn nặng hơn so với tên tu sĩ này.
Diêu Dũng thừa dịp tên tu sĩ này trọng thương, thế vây công của Huyền Linh phái tu sĩ bị phá, mang theo Đỗ Phong trọng thương xông ra ngoài. Bắt Hồ Lệ Lệ tu sĩ bởi vì bị thương, hơn nữa thấy Hồ Lệ Lệ sắc đẹp mê người, liên muốn trở về Huyền Linh phái ngay. Còn dư lại ba tên tu sĩ thực lực chiếm ưu thế như cũ, huống chi Đỗ Phong còn bị trọng thương, vì vậy ba người quyết định tiếp tục đuổi giết Diêu Dũng cùng Đỗ Phong.
Chuyện sau đó chính là Huyền Linh phái tu sĩ bị thương trên đường trở về lại gặp Lục Bình từ Hoàng Lâm đảo đi tìm kiếm Đỗ Phong, rồi bị Lục Bình dễ dàng giải quyết.
Nghe xong tao ngộ của Hồ Lệ Lệ, Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:
- Hồ sư tỷ, ta cần phải truy tung Huyền Linh phái ba người, giúp hai vị sư huynh một tay, sư tỷ nếu không tiện có thể tìm một chỗ tu luyện một đoạn thời gian trước, đợi đến thế cục sau khi bình tĩnh lại, hãy về Huyền Kỳ đảo.
Hồ Lệ Lệ cười nói:
- Trước mắt Huyền Kỳ đảo phụ cận hải vực sợ rằng đã sớm bị Huyền Linh phái phong tỏa, làm gì có chỗ an toàn, còn không bằng đi theo ngươi là cao thủ đi tìm Diêu Dũng, Đỗ Phong, rồi chờ những trú đảo đệ tử khác, mọi người liên hiệp, có lẽ mới có thể ở sống còn ở cái hải vực này.
Lục Bình thầm nghĩ cũng đúng, vì vậy liền dẫn Hồ Lệ - Lệ hướng Diêu Dũng cùng Đỗ Phong chạy trốn phương hướng đuổi theo.
Lúc này Diêu Dũng cùng Đỗ Phong có thể dùng từ chật vật không chịu nổi để hình dung. Đỗ Phong sau khi trọng thương, Diêu Dũng bởi vì dọc theo đường phải chiếu cố Đỗ Phong, vì vậy, pháp lực tiêu hao cực lớn. Mắt thấy sau lưng ba tên Huyền Linh phái tu sĩ đuổi theo sắp kịp, Đỗ Phong thần sắc vẫn như cũ lạnh lùng, nói:
- Sư huynh đi trước, ta chặn một chút, nếu không ai cũng chạy không thoát.
Diêu Dũng nặng nề thở một hơi, bỏ vào trong miệng nuốt một viên Phục linh đan, mắng:
- Mẹ kiếp câm miệng, đừng lãng phí lão tử pháp lực.
Dứt lời, kéo Đỗ Phong bay nhanh hơn.
Đỗ Phong biết Diêu Dùng lúc này đã là nỏ hết đà, nhưng hắn cũng hiểu Diêu Dũng xưa nay nặng nghĩa khí, nếu không sau khi nghe lời của Đỗ Phong như thế, đã không chú trọng đến hình tượng buột miệng văng tục như vậy. Phải biết Diêu Dũng luôn luôn ở trước mặt các sư đệ chú trọng hình tượng bản thân.
Đỗ Phong chỉ có thể âm thầm vận chuyển công pháp chữa thương, ý đồ sau khi bị đuổi theo, còn bao nhiêu vốn thì liều mạng với địch nhân bấy nhiêu. Nhưng không ngờ lần này bị thương quá nặng, không có thượng hạng chữa thương đan dược, không mất ba đến năm tháng tĩnh dưỡng sợ là khó có thể khôi phục.
Diêu Dũng rốt cục không phi độn về trước nữa, nếu như đã trốn không thoát, chi bằng khôi phục chút pháp lực đợi cùng Huyền Linh phái tu sĩ liều mạng.
Huyền Linh phái ba người nhìn thấy Diêu Dũng hai người không hề chạy trốn nữa, thận trọng xông tới. Bọn chúng biết, mới vừa đột phá bốn người giáp công lại đem một địch thủ đánh cho trọng thương, hai tên Chân Linh phái tu sĩ trước mắt đều không phải là tay vừa. Có thể khiến cho tu sĩ có tu vi cao trọng thương vào tay, nhất định là có thủ đoạn không tệ, đặc biệt là liều mạng.
Diêu Dũng cùng Đỗ Phong hai người lưng tựa lưng. Diêu Dũng tế lên là một khối pháp khí bộ dáng như cục gạch. Đỗ Phong còn lại là một chuỗi phi kiếm, chăng qua là phi kiếm bay trên không trung có chút đung đưa, hiển nhiên là thương thế ảnh hưởng đến pháp lực vận hành.
Lục Bình mang theo Hồ Lệ Lệ hướng phương hướng Diêu Dùng hai người chạy trốn đuổi gấp. Dưới chân, phi độn pháp khí đã sớm đổi thành một chuỗi trung cấp phi độn pháp kiểm trước đó tịch thu được ở trên Hoàng Ly đảo.
Hồ Lệ Lệ cũng đứng ở trên pháp kiếm của Lục Bình, nhìn nước biển hai bên nhanh chóng lui về phía sau, âm thầm kinh ngạc cho tốc độ phi hành cùng pháp lực thâm hậu của hắn.
Chẳng qua là một thời gian uống cạn chung trà, Lục Bình đã có thể rõ ràng nghe thấy phía trước tiếng pháp thuật canh minh, tiếng pháp khí kích đụng nhau kịch liệt.
Lục Bình ngửa mặt lên trời cất một tiếng thét dài, dưới chân phi kiếm tốc độ lần nữa kịch tăng. Phía dưới nước biển bị vẽ ra một đạo dấu vết rõ ràng, màu trắng bọt sóng hướng hai bên dâng lên, phảng phất cấm bố bị chém đứt lộ ra tuyến đầu mao nhung nhung vậy. Hồ Lệ Lệ đứng ở sát phía sau Lục Bình, che lỗ tai lại, gò má và đôi mày thanh tú hơi nhíu lại một cái.
Đỗ Phong đã ngã xuống dưới chân Diêu Dũng, Diêu Dũng thở hổn hển hết sức bảo vệ Đỗ Phong không bị thương tổn, trên người cũng đã bị hai vết thương, vòi máu phún ra trên mặt cũng không kịp lau.
Ngay vào lúc này, Huyền Linh phái tu sĩ sau lưng truyền tới một tiếng thét dài, Diêu Dũng nhận biết là thanh âm của Lục Bình, trên mặt mừng rỡ. Huyền Linh phái tu sĩ vội vàng phân ra một người, hướng sau lưng cảnh giới. Ngay vào lúc này, chỉ thấy cách hai ba dặm xa, trên mặt biển có một thanh phi kiếm trên có hai người cấp tốc bay tới. Đợi thấy rõ người đứng trên thân kiếm, trong đó có một người chính là nữ tu của Chân Linh phái trước đã bị bắt, Huyền Linh phái tu sĩ cảnh giới còn chưa kịp hướng đồng bạn cảnh kỳ, liền thấy một đạo hồng quang nho nhỏ hướng về phía tâm tạng của y ghim tới.
Tu sĩ chỉ kịp dùng pháp khí trong tay đỡ, liền nghe được nhất thanh thúy hưởng, một cổ pháp lực khó có thể chống đỡ truyền tới, tu sĩ không khỏi lui về phía sau, trong tay pháp khí cũng bị đánh bay. Nhưng hồng quang bay tới cũng bị ngăn cản lệch phương hướng, một cây phi châm đâm vào trên bả vai của tu sĩ, tu sĩ bất chấp đau đớn, vừa muốn hướng đồng bạn cảnh kỳ, đột nhiên cảm thấy cây phi châm trong bả vai có một trận quỷ dị chấn động, đột nhiên nỡ vỡ ra, đem nửa người của tu sĩ phá tung nát vụn thành từng mảnh.