Dịch giả: TiTan
Kỳ khảo hạch thăng cấp nhanh chóng hoàn thành. Lục Bình tự nhiên không lo lắng về kỳ khảo hạch này.
Phân đội thứ bảy trong một tháng cuối cùng còn lại có ba người đột phá đến Luyện khí tầng thứ sáu. Phân đội đã có ba mươi bốn người đạt tới Luyện khí tầng sáu, bất quá nhìn Lưu tiên trưởng biểu lộ vẻ không vui mừng gì, Lục Bình mãnh liệt hoài nghi ba người này có người không để ý đến dược độc cùng năng lực chịu đựng của huyết mạch, đã dùng đại lượng đan dược cùng linh thạch để tu luyện mới lấy được đột phá như vậy.
Làm như vậy, mặc dù không đến nỗi mất đi sự chỉ đạo cùng bồi dưỡng của tông môn, nhưng loại phương pháp quá khích này sẽ khiến cho tu sĩ lưu lại ám thương, sau này đột phá Luyện khí hậu kỳ, nếu so sánh cùng thường nhân sợ rằng còn khó khăn nặng nề hơn.
Đạt tới Luyện khí tầng bảy tổng cộng vẫn là mười hai người, không mang thêm tin vui cho Lưu tiên trưởng, nhưng vị lục sư huynh tu vi lại đột phá đến tầng thứ tám, thu được Lưu tiên trưởng tổng cộng ba ngày, mỗi ngày một canh giờ đơn độc chỉ đạo.
Lục Bình nhớ tới ít ngày trước ở phường thì nhìn thấy lục huynh trưởng hướng về phía món pháp khí gương đồng đó mà đi tới, xem ra là bởi vì tu vi đột phá, nóng lòng muốn tìm được một món pháp khí ứng đối kỳ tỷ thí. Còn về việc lục huynh trưởng đã có một món pháp khí nào hay chưa, Lục Bình cũng không biết.
Lưu tiên trưởng như thường lệ đứng ở trên nham thạch trước bình đài, nhìn mười hai vị đệ tử chuẩn bị tham gia tỷ thí, nói: "Lần này tỷ thí, tông môn gia tăng lực độ tưởng thưởng, Đệ tử cấp hai phàm đạt tới Luyện khí hậu kỳ, nhất luật tưởng thưởng linh thạch hai mươi khối; phàm là tiến vào nhóm sáu mươi bốn người đầu, tưởng thưởng linh thạch bốn mươi khối; lọt vào nhóm ba mươi hai người đầu, lại bạn thêm tăng tiến tu vi đan dược hai mươi viên; hàng mười sáu người trước thì bạn cho pháp khí cấp thấp một món; tiến vào tám người đầu, đạt được nội môn đệ tử tư cách, mỗi người thêm một viên dung huyết đan!"
"Dung huyết đan!"
"Lại là dung huyết đan! Gia tăng tỷ lệ tiến vào Dung huyết kỳ a!"
"Dĩ vãng chỉ có tiến vào tứ cường mới có được niềm vinh dự và tưởng thưởng này!"
"Lời đồn đãi quả nhiên không giả, lần này tông môn tưởng thưởng quả nhiên phong phú!"
Lưu tiên trưởng rất là hài lòng hiệu quả mà mình tạo thành, phảng phất chế định những thứ quy tắc này chính là bản thân ông ta đề ra vậy, nhẹ giọng tăng hăng một cái, thấy đệ tử đem chú ý lực chuyển hướng về mình, liền nói tiếp: "Cái này vẫn chưa xong, bọn ngươi nếu là có năng lực tiến vào tứ cường, trung cấp pháp khí một món; tiến vào quyết chiến cuối cùng, hai người đều có thể vào tàng kinh các chọn lấy một môn bí thuật; nếu là chiếm được ngồi đầu, tưởng thưởng đoán đan kỳ chân nhân phù bảo một món!"
Phù bảo, lại là phù bảo! Chúng đệ tử ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn người một chút, lúc này người nào cũng không nói gì, đều bị sự kinh ngạc ảnh hưởng. Bất quá phần thưởng này chỉ sợ là chỉ có đại huynh trường cùng hai vị huynh trường đạt đến Luyện khí chín tầng mới có hy vọng với tới mà thôi!
Lúc này đại huynh trường Diêu Dũng cùng nhị huynh trường Đỗ Phong, đã sớm mặt phóng hào quang, nhao nhao muốn bắt đầu tỷ thí ngay lập tức.
Lưu tiên trưởng phảng phất sớm biết như vậy, nhìn mười hai cặp mắt trợn trừng nhìn ở phía dưới, nhớ tới mình năm đó cũng là từ Chân Linh Phái biệt viện đệ tử từng bước một đi tới, lại nghĩ đến mục đích của lần tỷ thí này, không khỏi dâng lên một trận cảm khái mông lung!
Lục Bình nhìn những khác đệ tử vui mừng hớn hở, mặc dù cũng khó che đậy sự hưng phấn trong lòng mình, nhưng hắn cũng không khỏi tự nghi ngờ, tông môn lần này vì sao đem tưởng thưởng phạm vi tăng ra gấp đôi, hơn nữa tưởng thưởng lại phong phú như vậy?
Lục Bình nhìn Lưu tiên trưởng, phát hiện ông ta cũng hơi thoáng bần thần, tiếp theo trong ánh mắt cũng có chút nghi hoặc, hiển nhiên Lưu tiên trưởng có lẽ biết chút ít cái gì đó, nhưng cũng chưa chắc là biết toàn bộ sự việc.
Lục Bình mặc dù hưng phấn, nhưng cũng không có bị tưởng thưởng phong phú làm cho đầu óc mê muội. Đệ tử cấp hai tổng cộng có hai mươi phân đội. Đạt tới Luyện khí hậu kỳ, hơn nữa tuy không đạt tới hậu kỳ, nhưng thực lực lại thuộc nhóm mười đệ tử đứng đầu của bốn phân đội, sợ rằng cũng phải có hơn hai trăm.
Với thực lực tầng bảy hậu kỳ của hắn, nhiều nhất bảo đảm tiến vào nhóm sáu mươi bốn người đứng đầu. Nếu cộng thêm huyết phù, hai món pháp khí cùng pháp thuật mà hắn đã từ từ quen thuộc "Thuật" cảnh, có lẽ hắn có thể lọt vào nhóm mười sáu người đầu. Đây phải kể đến là nếu vận khí tốt, không đụng đầu với đệ tử Luyện khí chín tầng nào sớm.
Tám người đầu, dung huyết đan a! Đây mới là động lực lớn nhất của Lục Bình!
Thực lực của hắn tuy nói không tệ, nhưng nếu so với đệ tử Luyện khí chín tầng, hắn không có gì chắc chắn. Theo như hắn biết, Diêu Dũng cùng Đỗ Phong hai người có ít nhất hai món pháp khí, hơn nữa không bài trừ còn có thể có trung phẩm pháp khí; Tự học tỷ Sử Linh Linh là tu sĩ của gia tộc, tài sản phong phú, cũng có hai món pháp khí; Những huynh trường khác Lục Bình mặc dù không biết, nhưng cũng không dám xem thường.
Huống chi đây chỉ là ở phân đội thứ bảy mà thôi!
Trừ phi hắn tiến vào Luyện khí tầng tám, có lẽ còn có thế. Nhưng Lục Bình mới vừa tiến vào tầng bảy hơn ba tháng, mặc dù quỷ thần xui khiến tiến vào tầng bảy hậu kỳ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ thuận lợi tiến vào tầng thứ tám.
Ngay cả người được Lưu tiên trưởng khen là thiên tài - đại huynh trường Diêu Dũng, muốn đột phá đến tầng thứ tám cũng dùng hết hai năm rưỡi thời gian, tứ học tỷ Sử Linh Linh đột phá tầng thứ bảy lúc mới mười ba tuổi, dùng hai năm đột phá đến tầng thứ tám, bây giờ mười bảy tuổi nàng đạt tới tầng tám hậu kỳ, vậy mà đột phá tầng thứ chín cũng là còn xa mới nghĩ tới.
Hắn có thể tiến vào tầng thứ tám sao? Lục Bình lắc đầu một cái, quyết định không thèm đắn đo cái vấn đề này nữa!
Ánh mặt trời sáng sớm giống như Chân Linh Biệt Viện đệ tử vậy, uẩn lộ ra cường đại sinh mệnh lực từ chân trời, khuôn mặt tươi cười vui sướng phủ tràn lên toàn bộ Chân
Linh Biệt Viện một tầng sắc thái rất khác biệt!
Kỳ tỷ thí để Chân Linh Biệt Viện đệ tử cấp hai tháng cấp ba được cử hành ở biệt viện quảng trường.
Giữa quảng trường dâng lên chín tòa lôi đài, trong đó tám tòa tiểu lôi đài làm thành một vòng, bảo vệ một tòa đại lôi đài ở trung ương.
Dưới lôi đài trung ương, hơn hai trăm tên đệ tử cấp hai chia làm hai mươi đội, mỗi đội nhân số không đồng đều, nhiều thì mười bốn mười lăm người, nhưng đội ngũ ít nhất cũng có mười. Mỗi đội đều có một vị Dung huyết kỳ tiên trưởng dẫn đầu.
Ngoài tám tòa tiểu lôi đài đã sớm tấp nập mọi người. Những đệ tử khác không có tư cách dự thi của Chân Linh Biệt Viện cùng đệ tử cấp một, cấp ba đều đến xem Đệ tử cấp hai tỷ thí thăng cấp. Ngoài ra còn có một ít ngoại môn đệ tử, tổng cộng có chừng hơn vạn người.
Trong lúc nào nhiệt, chợt nghe một thanh hô lớn: "Chúng đệ tử an tĩnh!"
Toàn bộ quảng trường nhất thời yên lặng như tờ, một trung niên tiên trưởng đi trên không bước tới trung ương lôi đài, khiến chúng đệ tử dưới đài lại một trận xì xào bàn tán.
Lục Bình nhận biết đây là Vương tiên trưởng của phân đội thứ nhất. Tiên trưởng của đệ tử cấp hai đều do người này cầm đầu. Truyền thuyết vị tiên trưởng này đã có pháp lực đến hàng dung huyết hậu kỳ, đây là Đệ tử cấp hai cuối cùng chịu trách nhiệm quản lý đệ tử của biệt việt, sau này, việc này sẽ chuyển cho đệ tử cấp ba quản lý.
Vương tiên trưởng tướng mạo uy nghiêm, đi tới trên đài ánh mắt đảo qua lại, quát lên: "Lĩnh đội tiên trưởng đến trung ương lôi đài! Chúng đệ tử cùng ta cùng chờ cung nghênh viện trưởng chân nhân!"
Lưu tiên trưởng và hai mươi người khác đứng dậy bay về phía lôi đài, cùng chúng đệ tử hành lễ, hô to: "Cung nghênh viện trưởng chân nhân!".
"Ha ha..." Chỉ nghe một tràng cười truyền tới, thanh âm cũng không lớn, nhưng mỗi người lại nghe hết sức rõ ràng: "Năm năm một lần đệ tử tỷ thí thăng cấp, mỗi lần đều phải làm phiền chư vị ở chỗ này chờ, lão đạo quả là cảm thấy ngại quá đi!"
Khi tiếng cười vang lên, còn không thấy bóng dáng vị viện trưởng này. Khi ông ta bắt đầu lúc nói chuyện, mọi người chỉ thấy ba đạo thanh quang từ biệt viện bắn ra, chờ vừa dứt lời, một lão giả đã đứng ở trên trung ương lối đài, ngoài ra còn có hai vị trung niên đạo nhân khác đứng sau.
Từ đầu tới cuối, thanh âm bên tai mọi người không có bất kỳ biến hóa nào, nếu không phải mọi người thấy lão giả từ đàng xa bay tới, còn tưởng rằng lão giả vốn vẫn đứng ở trên lôi đài nói chuyện