Chân Linh Cửu Biến

Chương 229: Từng bước kinh tâm




Dịch giả: Titan

Mượn đám cát bay che giấu hành tung, hai đạo công kích sắp đánh trúng vào người Lục Bình, thì chỉ thấy trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một mặt gương đồng. Theo cái lắc tay của Lục Bình, mặt kính của gương đồng bay ra một đạo ánh sáng màu vàng kim, chiếu vào phía trên bóng đen.

Bóng đen cấp tốc lóe lên rồi nhất thời mất lực, trực tiếp rơi đập phía trước Lục Bình, đem mặt đất khoét ra một cái hố cát to lớn.

Lục Bình tay phải duỗi ra một cái, ngay sau đó nắm chặt, một luồng nước lập tức xuất hiện, trực tiếp đem cái đám cát tung bay này quét ra một lối đi. Sau đó, nó hóa thành một cự chưởng do nước hình thành, nắm thật chặc một món đồ lấp lóe bạch quang trong tay.

Bên ngoài đám cát bụi tung bay truyền tới hai tiếng kêu đau đớn. Hiển nhiên đánh lén thất bại, rồi bị đoạt pháp khí có chút ngoài dự liệu của những kẻ này.

Cuồng sa bốn phía bay múa ngày càng cuồng bạo, dâng dâng trên mặt đất tạo thành từng cái xoáy cát lưu sa. Đồng thời, bảo cát trên mặt đất càng ngày càng điên cuồng, tạo thành một đạo vòi rồng cuốn thẳng lên trời cao, hướng Lục Bình bao vây thật chặt.

Lục Bình nhíu mày một cái, hiên nhiên hắn trong lúc vô tình đã tiến vào bẫy rập của người khác, bị trận pháp khốn trụ.

Lục Bình đối với trận pháp cũng không nghiên cứu bao nhiêu, những kiến thức có được liên quan tới trận pháp đều là từ sự giao tiếp thường ngày với Hồ Lệ Lệ mà học được.

Thấy trong trận pháp vừa có bão cát, vừa có xoáy trốt hướng mình đánh tới, Lục Bình đành phải đem toàn bộ nước bên trong Thủy tinh Lưu ly bát trút ra. Cũng may trong lưu ly bát chứa đựng rất nhiều nước, đủ cho Lục Bình thi triển Hành vấn Bố vũ quyết. Bầu trời trong trận pháp nhất thời nhỏ một trận mưa nhỏ lắc ra lắc rắc, đem bảo cát điên cuồng đàn áp xuống. Mưa nhỏ rơi vào trên bờ cát cũng không thấm xuống đất, mà hội tụ lại rồi bị Lục Bình lần nữa thi triển Bích Hải Triều Sinh quyết, đem lưu sa tuyền qua trên mặt đất rửa sạch không còn một mống.

Lục Bình nhìn phương viên mấy trượng trước mắt tạm thời thanh tịnh, thần thức phảng phất như nước chảy vậy, hướng bốn phương tám hướng vô khổng bất nhập quét tới.

Chính vào lúc này, bờ cát lại phát sinh biến hóa. Các hạt cát nhanh chóng nhô lên, tạo thành mười hai người cát khổng lồ, từng bước rung lên hướng Lục Bình đi tới. Mỗi một người cát khổng lồ này đều có dung huyết tăng sáu tu vi.

Lục Bình sắc mặt bình tĩnh, Thanh Hàm kiếm ứng tiếng bay ra, mấy chục đạo kiếm quang tuôn trào, trong chớp mắt đem một người cát khổng lồ đang xông lên phía trước đó nhất nhất phân giải thành một đống cát vụn.

Còn thừa lại mười một người cát khổng lồ không dừng lại chút nào, chạy vội tới trước mặt Lục Bình, hoặc đập hoặc đạp hoặc chém hoặc đá. Lục Bình đứng ở trung ương cũng không tránh né, Thanh Hàm kiếm ở đỉnh đầu hắn đột nhiên hướng bốn phía bạo tán ra hơn ba trăm đạo kiếm quang. Mười một người cát khổng lồ toàn bộ bị phân giải thành cát bụi đầy trời, tung bay khắp nơi, từ từ rơi xuống.

Thần thức của Lục Bình vẫn như cũ ở trong toàn bộ trận pháp tìm kiếm cái gì đó. Tuy nhiên, mười hai gò cát bị Lục Bình chém bể đột nhiên hai con một tương hợp ngưng tụ lần nữa tạo thành sáu con người khổng lồ. Mỗi người cát khổng lồ này tu vi lại đạt tới dung huyết tầng bảy, hướng Lục Bình lần nữa xông tới.

Đang khi sáu người khổng lồ mỗi tên chuẩn bị thi triển bản lĩnh hướng Lục Bình công kích lần nữa, thì Lục Bình lại đột nhiên tung người bay lên, sáu con người khổng lồ này đánh vào chỗ hắn đứng trước đó, tạo nên đầy trời cát bụi.

Thanh Hàm kiếm nắm trong tay, Lục Bình hướng về phía đông nam liên tiếp bổ ra ba mươi sáu kiếm. Ba mươi sáu đạo kiếm quang tụ tập chung một chỗ, từ chín đạo thông linh kiếm quang dẫn đường, tạo thành một cửu cung kiểm trận đơn giản lơ lửng trước người Lục Bình nhưng chực chờ mãi mà không phát.

Thanh Hàm kiếm liên tục bay lượn, lại ở bảy phương hướng khác bổ ra bảy đạo kiếm trận giống y như trước. Một kiếm cuối cùng lại chém về phía dưới chân của mình, chín tòa cửu cung kiếm trận từ chín đạo thông linh kiếm quang chủ trì đồng thời tạo thành. Theo Thanh Hàm kiếm trong tay Lục Bình hoàn thành một kiếm cuối cùng, chín kiếm trận đồng thời bay đi.

- Ta, chân tiên hiên

Bên ngoài trận pháp lại có hai tiếng tiếng kinh hô vang lên, chín tiếng nổ cơ hồ đồng thời bộc phát, thế giới bốn phía quanh Lục Bình phảng phất như hỏng mất vậy, từng trận đất rung núi chuyển, Lục Bình biết đây là do trận pháp bố trí đang tan vỡ.

Cảnh sắc xám xịt trước mắt bể tan tành. Ánh mặt trời, bờ cát, rừng cây, còn có hai đạo thân ảnh đang hướng chỗ sâu trong rừng rậm trên đảo trốn chạy.

Một tiếng ré dài trong trẻo truyền tới, không biết từ lúc nào, trước mặt hai người trốn chạy đột nhiên xuất hiện một con yêu cầm to lớn màu xanh. Yêu cầm đáp xuống, há mồm phun ra một đoàn hỏa diễm màu xanh, hai cánh phất lên, nhất thời hóa thành một đám mây lửa, hướng hai người cuốn tới.

Mây lửa chữa nhào tới, khí tức nóng bỏng đã khiến cho hai người cả kinh thất sắc. Hiển nhiên đóa mây lửa này cũng không tầm thường. Hai người bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là toan tính chạy vòng qua đoàn mây lửa này. Tuy nhiên, trong chớp nhoáng hai người định quẹo cua, thì nhất thời cảm giác ngang hông căng thẳng. Khi hai người cúi đầu nhìn, thì hai con cái thủy thằng không biết từ lúc nào đã quấn quanh thân của hai người.

Đang khi hai người có ý đồ tránh thoát, hai đạo thủy thằng đột nhiên mở rộng ra vô số thủy tuyến thật nhỏ, hướng toàn thân các nơi của hai người chảy tới. Trong chớp mắt, tạo thành một đạo rậm rạp chằng chịt thủy võng ở trên người hai người, đem hai người trói gô lại.

- Tha mạng!

Hai người đồng thời hô lên cả kinh, thanh sắc bén nhọn, phảng phất như bị thủ đoạn lôi đình của Lục Bình dọa cho hoảng sợ vậy.

Lục Bình lững thững đi tới hai người, chốc lát đã cách họ ba trượng.

Chính vào lúc này, sắc mặt của hai người bị thủy võng giam cầm đột nhiên trở nên đỏ như máu. Một cổ pháp lực mênh mông đột nhiên từ trên người hai người phun trào ra. Thủy võng trên người họ nhất thời bị đứt băng. Hai người khôi phục pháp lực liền đồng thời hướng Lục Bình đánh tới, bộ dạng ra vẻ rất liều mạng.

Huyết bạo thuật, bằng việc tự nổ tung một viên dung huyết châu trong cơ thể khiến cho linh lực tăng vọt, đổi lấy lực lượng mạnh mẽ tạm thời, cho dù sau này tu vi không thể tiến thêm, cái giá phải trả quả là rất đắc.

Đây mới thực là đồ liều mạng!

Hai người đột nhiên bạo phát, Lục Bình đúng là có chút không ngờ. Hắn không ngờ hai người trước mắt có thể quyết tuyệt như vậy. Lúc này, hắn đã không còn có thời gian kịp để tế lên “Âm thiên”, mắt thấy hai người cười gần hướng mình nhào tới, một đạo hộ thân cương khí màu vàng kim đột nhiên xuất hiện.

Hai người phảng phất đối với việc này cũng sớm có chuẩn bị, một người xuất thủ trước. Trước đó pháp khí trong tay của hai người ở trong trận pháp đã bị Lục Bình đánh rơi, lúc này hai người chỉ cầm hai món thượng cấp pháp khí phòng hờ. Ý đồ của hai người là do một người xuất thủ trước phá hư hộ thân cương khí, người thứ hai nhân cơ hội đó tiến lên đánh chết đối thủ. Có thể giữ được mạng sống hay không chính là nhất cử này.

Đang khi trên mặt hai người lộ ra vẻ tìm được sự sống trong cái chết rồi, biểu lộ vẻ vui mừng vì sắp chuyền bại thành thắng, thì lại thấy Lục Bình mặt lạnh lùng nhìn hai người. Ngay sau đó, tu sĩ thủ xuất thủ trước đã dùng pháp khí trong tay đánh vào trên hộ thân cương khí của Lục Bình.

“Xuy!”

Hộ thân cương khí của Lục Bình lung lay thoáng một cái, không hề tan vỡ!

Thật là một thứ hộ thân cương khí lợi hại!

“Đông!”

Không còn kịp thu tay lại, tên tu sĩ thứ hai cũng đánh vào trên hệ thân cương khí của Lục Bình, nhưng vẫn không bể.

Sao có thể xảy ra điều này chứ?

Đang lúc điện quang thạch hỏa, Lục Bình khi nào lại còn cho hai người cơ hội xuất thủ lần thứ hai. Thanh Hàm kiếm quét qua, hai cái đầu lâu bay lên, phía trên chỉ còn dư lại biểu lộ đan xen giữa sự kinh hãi và vẻ ngạc nhiên đến chết cũng khó có thể tin đây lại là sự thực.