Dịch giả: Titan
Lục Bình vòng một vòng lớn, hướng phía đông nam chạy như bay, một đạo vết thương bị cắt trên cánh tay đã dừng chảy máu. Hắn đem áo quần trên người bị kéo rách đổi đi, nếu không đợi đến vị trí ở hướng đông nam, bị tu sĩ nhìn thấy, khó tránh khỏi chọc cho người ta hoài nghi.
Lục Bình nuốt vào một viên Phục Linh đan, trong tay nắm hai khối trung phẩm linh thạch, nhanh chóng khôi phục pháp lực trong cơ thể không còn dư lại mấy. Không ngờ cái tên tu sĩ cầm đầu của Phúc Hải bang lại khó dây dưa như vậy.
Đang khi Lục Bình sử xuất “Thanh giao nháo hải kiếm quyết toàn lực hướng Tu sĩ cầm đầu đánh tới, lại thấy Tu sĩ cầm đầu đem hộ thân pháp khí khoác lên sau lưng, trực tiếp đem thủy võng ngăn trở đụng tan nát, đồng thời trong miệng tu sĩ nói lẩm bẩm, toàn thân pháp lực hướng tay phải siết chặt tràn tới, đối với thủy giao hướng y gào thét cuốn tới coi như không thấy
Lục Bình trong bụng rúng động, âm thầm đề phòng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Đang khi thủy giao đã cắn chém nát hộ thân cương khí của tu sĩ, đột nhiên từ tay y bộc phát ra một trận sáng mờ. Tu sĩ đưa tay mở ra, một viên hạt châu màu đỏ lớn cỡ một tấc đột nhiên hướng về phía Lục Bình bay tới, trực tiếp đem thủy giao đập thành một cái đám tử thủy, buộc Thanh Hàm kiếm bay ngược trở lại.
Lục Bình phản ứng không kịp, hạt châu màu đỏ đã bay tới không trung trên đầu hắn, vô số sợi tơ màu đỏ từ hạt châu màu đỏ phun ra, hướng Lục Bình quân quanh người.
Lục Bình đem Thanh Hàm kiếm miễn cưỡng tế lên, hướng tơ hồng mà chém, lại phát hiện những thứ tơ tuyến màu đỏ này là từng luồng quang hoa, không phải là thứ thực chất.
Tơ tuyến đem Lục Bình quấn thật chặc, toàn thân trên dưới không thể động đậy, Lục Bình khàn giọng hỏi:
- Lại là pháp bảo?
Tu sĩ cầm đầu sắc mặt tái nhợt, mặt ứa đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại đắc ý”Ha ha” cười to, nói:
- Không ngờ mới từ trên người tu sĩ khác đoạt được cái Xích Hà châu này lại có uy lực như vậy. Hừ, sớm biết các hạ khó dây dưa như vậy, bản nhân vừa mới lên đã sử dụng Xích Hà châu rồi, hai vị sư đệ của ta cũng không bỏ mình như vậy. Tuy vậy, chỉ cần bắt giữ được ngươi, hết thảy đều là đáng giá.
Tu sĩ dùng một chút, thở ra một khẩu khí, nói tiếp:
- Bây giờ ta là người cầm đao, ngươi là thịt cá trên thớt. Nếu như đem hung thủ sát hại Nguyên Thế Không nói ra, phế bỏ tu vị xong có thể lưu lại tính mạng cho ngươi. Nếu như không nói, nói không chừng phải cho các hạ nếm thử một chút sưu hồn thuật của bổn bang cao cấp tu sĩ rồi.
Lục Bình thấy tu sĩ có biểu lộ dương dương tự đắc, ánh mắt dần dần chuyển lạnh, nói:
- Các hạ cho là đã nhất định thắng tại hạ rồi?
Tu sĩ ngẩn người, hỏi:
- Cái gì?
Một cái Đảo dược xử to lớn đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, hướng về phía Xích Hà châu trên đỉnh đầu Lục Bình đập tới. Xích Hà châu một tiếng ai minh, phún khạc ra tơ tuyến nhanh chóng thu hồi, đem Xích Hà châu đoàn đoàn quấn quanh. Rồi nó giống như một cái cuộn chỉ hướng mặt đất chậm rãi rơi xuống.
Khi Đảo Dược xử đánh rơi Xích Hà châu, “Phốc” một tiếng, lỗ tai, ánh mắt, lỗ mũi, miệng của tu sĩ cầm đầu chợt ùn ùn phún toát ra huyết dịch. Đây là biểu hiện của thần thức và pháp lực đồng thời bị thương nặng.
Tu sĩ cầm đầu lấy tay run run rẫy rẫy chỉ Lục Bình, gương mặt lộ vẻ khó có thể tin được, nói:
- Ngươi không ngờ lại cũng có pháp bảo! Ngươi không ngờ lại có thể ngự sử pháp bảo, làm sao có thể?
Thanh Hàm kiếm chợt lóe lên, đầu lâu của tu sĩ hướng lên trên không bay tròn. Sắc mặt Lục Bình bởi vì ngự sử pháp bảo khiến cho pháp lực suy kiệt hết mà trở nên trắng bệch. Hắn lẩm bẩm nói:
- Ai nói dung huyết tầng bảy tu vi thì không thể ngự sử pháp bảo!?
Lục Bình thu lấy ba trữ vật đại trên người Phúc Hải bang tu sĩ, đem Xích Hà châu trên đất nhặt lên bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Hắn không kịp để ý trong cơ thể bởi vì pháp lực hao tổn quá độ tạo thành hư nhược, nhanh chóng hướng nơi xa rời đi.
Lục Bình tìm một địa phương vắng vẻ, đem linh sủng toàn bộ thả ra làm người cảnh giới, còn hắn thì nhanh chóng ngồi tĩnh tọa hành công. Sau khi khôi phục hai tầng linh lực, hắn lại đem Thiên linh nhưỡng vô cùng trân quý uống ừng ựng hai ngụm, bây giờ mới hướng phía đông nam mà đi..
Chờ đến khi gia nhập vào trong đám tu sĩ ở hướng đông nam thì, trong cơ thể hắn đã khôi phục được bốn tầng pháp lực. Lúc này, Ngọc Hành điện đã khai mở xong, tu sĩ trên trang mới vừa đã trải qua một cuộc hỗn chiến, hiện giờ đã lắng xuống. Lục Bình dùng thần thức quét qua, cũng không phát hiện Cơ Tử Hiển cùng Ân Tử Sở hai người. Hai người này hoặc là bởi vì che chở Lục Bình bị người đuổi giết không chạy tới, hoặc chính là tranh cướp được bảo vật do Ngọc Hành điện phun ra, tránh né truy sát mà chạy đi rồi.
Lục Bình nhân cơ hội này tiếp tục hồi phục pháp lực, đồng thời thần thức xuyên thấu qua nhẫn trữ vật, kiểm lại thu hoạch của mình.
Tuy nói hắn bỏ lỡ Ngọc Hành điện khai mở, nhưng đã từ trong tay Phúc Hải bang lấy được một món pháp bảo Xích Hà châu. Cái này có lẽ so với Ngọc Hành điện bảo vật còn phải trân quý hơn một chút.
Lục Bình thần thức dò vào, trong Xích Hà châu chỉ có một đạo cấm chế phức tạp. Nói cách khác, Xích Hà châu chỉ tế luyện một đạo bảo cấm, khó trách bị Đảo dược xừ một kích liền đánh rớt xuống đất. Đảo dược xừ bên trong có hai đạo bảo cấm, mặc dù hai đạo bảo cấm này là giống nhau.
Trong hộp ngọc của Thiên Quyền điện, Lục Bình ở trên đường đã tra xét qua rồi. Đồ vật bên trong thật sự đã khiến cho hắn cảm thấy không còn gì để nói, bao gồm cả ba mươi sáu Kim Kiên quả! Lục Bình ở trong Thiên Chung túc còn chứa một cây Kim Kiên quả thụ vừa thu hoạch được, trên cây còn có đến hai mươi trái Kim Kiên đã thành thục.
Rất may, Kim Kiên quả có hiệu quả cường hóa thân thể. Tuy nói là ngay từ đầu tốt nhất, càng về sau hiệu quả càng giảm đến không thấy được rõ ràng, nhưng chung quy vẫn là có chút hiệu quả. Ít nhất khi có ba mươi sáu trái Kim Kiên quả này, Lục Bình không cần phải chờ đợi thêm một trăm năm nữa mới có đợt quả thứ hai.
Chẳng qua là Lục Bình không biết, nếu như có pháp tướng kỳ lão tổ ở tại chỗ nghe được tâm tư này của hắn, nhất định sẽ đưa ra hai ngón tay kẹp cho hắn chết. Bao nhiêu lão tổ đi khắp thế giới tìm linh dược cường hóa thân thể, Lục Bình nơi này ngược lại chê ông chê eo, hiềm nhiều hiềm ít.
Tuy vậy, cái hộp ngọc đựng Kim Kiên quả lại là món bảo bối tốt. Kim Kiên quả đặt ở trong hộp ngọc ít nhất cũng có hơn vạn năm rồi, vậy mà Kim Kiên quả vẫn bảo tồn hoàn hảo như cũ, dược lực, chất nước bên trong không giảm bớt chút nào. Hiệu quả này cho dù có dùng ngọc tủy bình chuyên chứa đựng phóng pháp tướng kỳ đan dược và dán lên đó bao nhiêu Phong Linh phù cũng không bằng.
Trong khi mọi người đang chờ đợi, Thất hư không đại trận chung quanh Tinh điện lần nữa có một nơi bị yên diệt. Tiếng ầm ầm truyền tới, lần này mở ra chính là Thiên Xu điện. Tuy nhiên, bên trong phún ra bảy món bảo vật, nhưng không một cái nào là hướng về phía Lục Bình mà bay đến. Một món có khoảng cách gần Lục Bình nhất cũng có mấy chục trường xa. Chờ khi Lục Bình đến đó, thì đông đảo hỗn chiến tu sĩ đã hướng ra bên ngoài bỏ chạy. Thỉnh thoảng có tu sĩ vẫn lạc, món bảo vật đó cũng mấy lần dịch chủ, cuối cùng không biết lọt vào tay ai..
Lục Bình một người độc thân, trong cơ thể pháp lực còn chưa hồi phục, không dám tham dự vào loại hỗn chiến này, chỉ đành phải thôi.
Lần thứ tư mở ra là Thiên Cơ điện, khôi phục đến bảy tầng pháp lực, Lục Bình quyết định tham dự vào trong đó, đục nước béo cò.
Phun hướng về phía chỗ khu vực của Lục Bình là một luyện đan lô!
Lục Bình hai mắt sáng lên, thầm khen mình vận khí không tệ. Tuy nhiên, luyện đan lô vừa ra, người điên cuồng lại há chỉ là có mình Lục Bình?
Thất Tinh điện kinh lịch nhiều lần khai mở, bên trong xuất hiện pháp khí chưa bao giờ dưới thượng cấp. Cho dù là thượng cấp pháp khí, cũng là thứ có nhiều công dụng đặc thù, nếu không cho dù bảy vị lão tô miễn cưỡng nhận lấy, lại có đệ tử dám có mặt mũi nào mà đưa?
Như vậy cái luyện đan lô này phẩm cấp ít nhất từ cao cấp trở lên, cho dù là một món thượng cấp luyện đan lô, giá trị cũng tương đương với một món pháp bảo rồi.
Lục Bình quyết định cường chiếm. Theo thuật luyện đan của hắn ngày càng tinh tiến, cùng với việc luyện chế những đan dược giống như Trú Nhan đan, Kim Kiên đan cơ hồ tương đương với nửa bước đoán đan kỳ đan dược, trung cấp luyện đan lô mà hắn có lúc ban đầu đã có chút không đủ dùng.
Thanh Hàm kiếm của Lục Bình một kiếm phân ra tám mươi mốt đạo kiêm quang, chẳng phân biệt thanh hồng tạo bạch, hướng về phía đông đảo tu sĩ đang tranh đoạt luyện đan lô một trận chém loạn. Lục Bình liên tiếp chuyển đổi mấy loại kiếm pháp, ngay cả “Dung huyết hóa linh quyền kiếm” luyện tập ở luyện huyết kỳ cũng được tung ra. Kiếm thuật ở cấp bậc kiếm ý được Lục Bình liên tiếp tung ra chín kiếm, đợi đến kiếm thứ chín đâm ra, thì trên bầu trời kiếm quang biến đổi, tám mươi mốt đạo kiếm quang tức thời phân hóa, biến thành một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang.
Lục Bình kiếm thuật lại có tiến bộ!