Chân Linh Cửu Biến

Chương 1726: Hồn đăng (2)




Hạng Quy Điền hơi có chút không yên lòng, nói:

- Lão thúc hãy yên tâm!

Hạng lão tổ nhìn ra được ý phu diễn trong thần sắc của Hạng Quy Điền. Bất đắc dĩ lúc này đã đến thời khắc tối hậu ước định, Hạng lão tố chỉ đành phải thầm thở dài một cái trong lòng, miệng nói:

- Cho dù như vậy, người hãy coi trọng hồn đăng của lão phu. Lão phu đi đây!

Một tiếng rống to truyền tới từ chỗ sâu Nam Hải. Sóng biển trên mặt toàn bộ Nam Hải tu luyện giới cuồn cuộn. Biển gầm không ngừng, thỉnh thoảng có hòn đảo to lớn phá vỡ mặt biển dâng lên. Vô số đầu rùa từ mai rùa giống như hải đảo tìm lên vậy. Một đạo ngũ quang sắc hoa thoáng qua trong bầu trời không ngừng phát ra tiếng gào lớn.

Cùng lúc đó, ở Vô Tận Sơn Mạch, trong Lăng Vân cốc, Trùng Thiên các, Tử Dương cung, ngoài Tây Hoang, tình huống tương tự đang không ngừng diễn ra. Thỉnh thoảng có độn quang ngang qua chân trời ở tông môn, bộ lạc đông đảo tu sĩ ký thác kỳ vọng tiện đưa xẹt qua chân trời, đi tới chỗ cực bắc của Bắc Bằng nguyên.

Trong Bắc Hải Thất Tinh Động Thiên, Lục Bình hướng Ân Thiên Sở nói:

- Sư đệ, Chân Linh phái sau này giao cho ngươi!

Ân Thiên Sở chần chờ chốc lát, hỏi:

- Lần đi Bắc Băng nguyên hung hiểm vạn phân, tông môn trên dưới nên tiễn đưa ngươi. Còn có hai vị sư tẩu cùng với hai con gái song sinh của sư huynh, chẳng lẽ sư huynh không đi gặp mọi người một lần sao?

Lục Bình sững sờ một chút, cười đáp:

- Không phải là sanh ly tử biệt, cần gì làm ra chiến trận lớn như vậy, nhìn cũng giống như vì ta tống táng, gặp rồi mất công lo lắng, tốt hơn hết là lặng lẽ rời đi.

Ân Thiên Sở vốn định muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, ngược lại nói:

- Đã như vậy, ta trong Thất Tinh Động Thiên vì sư huynh thủ hộ hồn đăng. Tuy nhiên sư huynh có nên phần hồn đăng ra một ngọn đèn, giao cho hai vị sư tấu cùng với bốn sư điệt thủ hộ, cũng tốt lưu lại niệm tưởng hay không?

Lục Bình nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

- Chuyện hồn đăng, trừ phi lần đi Bắc Băng nguyên thành công đã thông lối đi hơn nữa còn sống, nếu không chỉ cần một mình người biết được rồi. Huống chi cũng không ai biết nếu ra khỏi phương thế giới này hồn đăng còn có thể cùng bổn tôn liên lạc hay không? Nếu giao cho hai người Thiên Hồ, Thiên Anh, tin tức tất nhiên không thể giấu giếm nữa. Vạn nhất xảy ra phương thế giới này ngăn cách liên lạc cùng hồn đăng, tổng môn lại cho rằng ta đã vẫn lạc, rước lấy tông môn rung chuyên cũng phiền toái.

Ân Thiên Sở còn muốn khuyên nhủ lại nghe Lục Bình nói:

- Thời gian ước định đã đến lấy tu vi hôm nay của ta, lại chỉ có thể tồn lưu ba canh giờ ngoài trời đông, nếu không nhất định sẽ có thiên phạt phủ xuống. Sư đệ chớ nói nhiều, vi huynh phải lập tức đi về phương Bắc đây.

Một tiếng rồng ngâm vang lên ở bầu trời Thiên Linh sơn. Một con chân long vàng tím hóa quang ra từ trong Thất Tinh Động Thiên. Chân Linh tu sĩ tụ tập trên Thiên Linh đảo chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng tím chợt lóe rồi biến mất từ đỉnh núi. Rồi sau đó trong tầng mây ở bầu trời đỉnh núi mơ hồ có Chân Linh bản thể như ẩn như hiện. Trừ dưới bụng một cái bản mệnh long lan triện khắc chín đạo thần thông ra, trong mấy nhóm long lân còn lại dưới đầu cũng có nhiều long lân lóe ra linh quang triển khắc thần thông chủng tử.

Chân Linh chi long xoay hai vòng trong tầng mây, rồi sau đó trong một tiếng hô thâm trầm xa xa, vấn hải rung chuyển đi thẳng thông thiên.

Trên một chỗ bằng nguyên ở Bắc Bằng nguyên cực bắc, gió lạnh mạnh mẽ cuốn bão tuyết lông ngỗng mang tiếng quái khiếu đầy trời tứ ngược trên mảnh bằng nguyên. Toàn bộ giữa thiên địa trừ một mảnh màu trắng mịt mờ ra không còn những sắc thái khác.

Nhưng ngay vào lúc này một chỗ ao băng vắng vẻ của mảnh đất không lông, cuồng phong gào thét đến nơi đây phảng phất gặp một đạo vách tường vô hình. Bão tuyết lông ngỗng đầy trời đua nhau dương dương nhưng chưa từng có một mảnh rơi vào trong ao băng.

Hơn mười vị tu sĩ tướng mạo khác nhau lúc này đang đứng trong ao băng. Những vị tu sĩ này đa số lấy hình thái già nua chiếm đa số. Cho dù Tiểu Bạch Vũ nhìn qua trẻ tuổi nhất về tướng mạo cũng đã ở tuổi trung niên.

Hơn mười vị tu sĩ tù chung một chỗ, mỗi người vẻ mặt khí chất khác nhau, hoặc bá đạo, hoặc nho nhã, hoặc bén nhọn, hoặc bình thường, hoặc uy nghiêm, hoặc người không sợ hãi, nhưng lúc này nhìn qua lại không có chút không hài hòa nào.

Ngay lúc đó, một vị lão giả mặt dài hung hãn thân hình cao lớn tuổi chừng năm mươi quanh thân trên dưới khí tức bén nhọn tức giận hừ một tiếng, nói:

- Bọn ta chỉ có thời gian hội hợp ba canh giờ, hôm nay thời gian trôi qua một nửa rồi. Các vị đều đã đến, vì sao Bắc Hải Lục Thái Bình đó chậm chạp chưa tới? Hậu sanh tiểu bối thật đúng là vô lý, chẳng lẽ Bắc Hải hắn phải xa hơn so với Tây Hoang chi địa lão phu hay sao?

Tiêu Bạch Vũ một bên khí tức bén nhọn quanh thân thậm chí còn muốn thắng được tu sĩ mặt dài một bậc, nghe vậy trên mặt hơi hơi cười, hai mắt nửa mở nửa khép nói:

- Mã đạo hữu cần gì nóng lòng, hôm nay ba canh giờ không phải mới chỉ qua một nửa sao!

Vị lão tổ mặt dài chính là Thiên Mã nhất tộc tiền nhận tộc trưởng Mã Chấn, là phụ thân của Mã Thần Quang ban đầu bỏ mạng trong tay Lục Bình ở Lạc Thánh hồ.Vị này cùng Lục Bình thành kiến hiển nhiên sâu đậm.

- Hắc hắc!

Mã Chấn cười lạnh mấy tiếng, nhưng cũng không nhiều lời trên đây, hiển nhiên ông ta sinh lòng kiêng kỵ với Tiêu Bạch Vũ.

Ngũ Hành tông Quảng Nguyên lão tổ một bên nhìn qua một đoàn hòa khí thấy vậy vội vàng nói giúp:

- Mọi người không cần tranh chấp, trong thông đạo đại trận nguy cơ trùng trùng, chính là thời điểm bọn ta đồng tâm hết sức, vạn vạn không nên tự rối loạn trận cước sao!

Quảng Nguyên lão tổ vừa dứt lời, liền nghe một đạo thanh âm thổ hào vang lên, nói:

- Tình huống mà hôm nay bọn ta đối mặt chính là cục diện từ khai thiên đến bây giờ trước đó chưa từng có. Chuyện liên quan đến toàn bộ tu luyện giới đối với thành bại tín ngưỡng trường sinh, bọn ta sao không cực kỳ cẩn thận!

Nói chuyện là một vị lão giả hùng tráng trên cánh tay hiện đây hình xăm sặc sỡ, một đôi mắt chuông đồng lớn khai hạp giữa tinh quang lập lòe. Khí tức cuồng bạo hùng hồn quanh thân trên dưới khiến cho người ta đứng trước mặt ông ta cũng cảm giác người này dường như muốn cắn người khác:

- Mặc dù trong năm trăm năm trước bọn ta mỗi người liên lạc thương nghị không ít kế hoạch phương án, nhưng cuối cùng bị quản bởi phương thiên địa này bài xích, chỉ có thể thông qua hậu bối con em đưa tin lụi tới, thủy chung chưa từng mặt đối mặt từng có trao đổi.

Giữa ngôn ngữ của lão giả tự có một phen khí thế, thanh âm vang lên thậm chí chấn đặc bông tuyết bay múa bốn phía ao băng đều không thể không né tránh ra phía ngoài một trượng.

- Ba canh giờ nhìn như còn có một đoạn thời gian rất dài, nhưng chúng ta nhất định phải chừa lại ít nhất một canh giờ dùng trao đổi mài hợp. Để sau khi chúng ta tiến vào thông đạo đại trận đối mặt nguy hiểm không biết chọn lựa càng thêm các biện pháp hữu lực!

Vị Ban Lan hổ tộc tộc trưởng nhìn như thô hào, nhưng một phen ngôn ngữ có lý có thực, làm mọi người tại chỗ càng kinh ngạc không khỏi không tin phục vô cùng.

- Cho nên nói, nếu vị Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên đó không đến, bọn ta nói không chừng phải bỏ người này, sau khi đi thương nghị phối hợp sự nghi tiến vào thông đạo đại trận!