Chân Linh Cửu Biến

Chương 1708: Bàn tay (2)




Vũ Văn Kinh Lôi há miệng muốn nói gì đó, nhưng trong cơ thể đột nhiên một cổ nghịch lưu vụt đi lên. Vũ Văn Kinh Lôi thầm nói một tiếng hỏng rồi. Đây là thương thế bên trong cơ thể không còn cách nào để nén. Cái ý niệm này vẫn chưa nhanh chóng mất đi trong đầu óc, một cổ nghịch lưu đã vọt ra từ trong miệng của hắn, hóa thành một cổ máu đen phun ra ngoài.

Hạng Quy Điền chờ chính là thời điểm này. Ông ta nắm chặt vô cùng chính xác phân tấc tự mình ra tay. Mặc dù ngay từ đầu bởi vì khinh thường mà bị tiểu tử này trốn thoát từ trong tay mình, nhưng sau một kích đánh trúng Vũ Văn Kinh Lôi, Hạng Quy Điền điều chỉnh tâm thái rất nhanh sau đó đoán được trình độ Vũ Văn Kinh Lời bị thương.

Ông ta trong truy đuổi cố ý dân Vũ Văn Kinh Lôi nói chuyện, thật ra thì chính là thủ đoạn trong tối dẫn động thương thế bị đè nén trong cơ thể Vũ Văn Kinh Lôi. Đây này cũng coi là một loại thần thông bí thuật của Phách Quy nhất tộc, từ trước đến giờ cực ít dùng đến nên có ít người biết. Vũ Văn Kinh Lôi trong lúc vô tình lập tức trúng sự tính toán của ông ta.

Phách Quy nhất tộc dù kém về độn thuật, nhưng vị Hạng Quy Điền là một vị Thuần Dương tu sĩ, cho dù độn thuật kém đi nữa, dưới tình huống này làm sao lại để cho Vũ Văn Kinh Lỗi lần nữa chạy mất từ trong tay mình.

Một bóng ma che đậy đỉnh đầu Vũ Văn Kinh Lôi, lúc ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cái chân khổng lồ như ngọn núi từ trên trời giáng xuống.

Vũ Văn Kinh Lôi đưa tay lau mạnh trên lồng ngực của mình, lần này nhổ ra một hớp máu đỏ tươi, duy nhất bất đồng là trong máu tươi toát ra điện quang màu vàng tím. Khi điện quang từ máu tươi hắn phún ra hóa thành một đoàn quang cầu, thân hình của Vũ Văn Kinh Lôi đã xuất hiện ngoài mấy chục dặm.

- Hừ, chạy đi đâu!

Hạng Quy Điền rống to giống như tiếng sấm cuồn cuộn từ chân trời lao thẳng tới. Một đạo thanh ba kỳ dị thấu thẳng vào trong cơ thể Vũ Văn Kinh Lôi. Buồng tim nhảy lên nhất thời rối loạn, huyết mạch thậm chí bắt đầu nghịch lưu. Chân nguyên chẳng những tiếp tế không đủ, lúc này thậm chí có 8 nguy hiểm như tẩu hỏa nhập ma vậy.

- Nhất định phải kiên trì, nơi này là rừng cây bên ngoài Vô Tân Sơn, chỉ cần đến chỗ đó sẽ có chuyển cơ. Vũ Văn Kinh Lôi ta làm sao có thể chết ở chỗ này. Ta còn muốn đánh vỡ số mệnh của Vũ Văn thế gia, thành tựu lồi bằng Chân Linh!

Vũ Văn Kinh Lôi dứt khoát không hề đè nén thương thế tự thân nữa, chỉ đem chân nguyên còn sống che ở buồng tim. Mặc cho bộ phận trong cơ thể bị huyết mạch quấy nhiễu bắt đầu trở nên ác liệt, rồi sau đó tập trung toàn bộ chân nguyên trong cơ thể hóa thành một đạo lội quang lần nữa bay vọt về phía trước.

Khoảnh khắc hắn rời đi, chân trời mây đen cuồn cuộn, một hình dáng như con cự quy to lớn cơ hồ che đậy nửa bên bầu trời nằm trên mây đen, phảng phất tùy thời sẽ nhảy xuống, trực tiếp dùng thân thể cao lớn nghiền ép hết thảy đối thủ vậy.

Vũ Văn Kinh Lội cử động tự tàn như vậy hiển nhiên có chút ngoài ý liệu của Hạng Quy Điền. Nhưng thứ trên người Vũ Văn Kinh Lôi cũng là thứ rất có chỗ dùng với Phách Quy nhất tộc. Nó chính là vật mà Phách Quy nhất tộc đương kim Chân Linh lão tố bí mật thông truyền Phách Quy nhất tộc tất cả Thuần Dương tu sĩ nhất định phải mưu đoạt, nếu không Hạng Quy Điền cũng không đuổi theo trối chết như vậy.

Bản thể của Hạng Quy Điền tới lui tuần tra hoạt động trong mây, thân thể cao lớn lần nữa thoát ra ngoài mấy chục dặm. Thân hình lảo đảo muốn ngã của Vũ Văn Kinh Lôi lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Hạng Quy Điền.

Lần này, tiểu tử kia thật đã đến nó hết đà rồi. Một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ có thể kiên trì đến hiện tại, không hổ là một trong tu sĩ đời thứ ba ưu tú nhất của toàn bộ tu luyện giới ban đầu. Tiểu tử này có thể thoát được thời gian dài như vậy dưới sự đuổi giết lão phu, thực lực như thế này sợ rằng cũng gần bằng với sự tồn tại của hai vị kiếm tiền ban đầu.

- Tiểu tử, lần này người còn có thể trốn nơi nào!

Hạng Quy Điền chấn động vận hải dưới người, cấp tốc lao đi xuống phía Vũ Văn Kinh Lôi. Lúc này ông ta sợ nhất là Vũ 8 Văn Kinh Lôi thấy chạy trốn vô vọng, sẽ hủy đi bảo vật trong tay.

Nhưng khi đó Vũ Văn Kinh Lôi đột nhiên quay đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị với Hạng Quy Điển.

Hạng Quy Điền bản năng nhận ra được không tốt, nhưng lúc này ông ta cũng không tin tưởng Vũ Văn Kinh Lôi còn có thể có những thủ đoạn lật ngược tình thế khác. Vân khí vô biên giữa không trung hóa thành nhiều loại vũ khí pháp bảo, đập tới trên người của Vũ Văn Kinh Lôi. Ở

Vũ Văn Kinh Lôi quỳ một chân trên đất, tay phải vô mạnh rơi mặt trên đất. Lối quang màu vàng tím lấy bàn tay của hắn làm trung tâm hướng chung quanh dọc theo người xuất ra từng đạo một lối quang quanh co. Hạng Quy Điển người giữa không trung xem ra cũng tạo thành một tòa lôi quang trận thật lớn.

Đây không phải đơn thuần lấy thần thông bày trận, mà là nơi này sớm đã mai phục một tòa trận cơ!

Hạng Quy Điền không ngờ Vũ Văn Kinh Lôi có thể lưu lại hậu thủ như thế này ở một chỗ đất hoang phế như vậy, trong lòng khó tránh khỏi bất ngờ cùng giật mình. Nhưng lúc này ông ta như tên đã lắp vào cung không phát không được.

Mắt thấy Vũ Văn Kinh Lôi sắp bị vận hải nuốt mất, chỉ thấy mặt đất chợt vùi lấp xuống phía dưới. Một đoàn hắc vụ nồng đậm phun trào ra từ lòng đất vùi lấp. Một đạo vực sâu lòng đất sâu không thấy đáy xuất hiện chỗ mà Vũ Văn Kinh Lôi đứng yên trước đó. Từng tiếng rống giận sợ hãi truyền tới từ chỗ sâu của vực sâu.

Động ma la! Vốn tới nơi này là một tòa động ma la!

Hạng Quy Điền lấy làm kinh hãi, nhất thời hiểu hậu thủ của Vũ Văn Kinh Lôi rốt cuộc là cái gì đó. Không đợi ông ta lần nữa tìm được Vũ Văn Kinh Lôi, trong vực sâu lòng đất đã liên tiếp vọt ra một con Thiên Ma cùng bốn con A Tu La, ngoài ra còn có mấy con Ngọc Ma La, Huyết Ma La cùng bộ phận ma la lớn nhỏ đồng loạt tiến lên phía Hạng Quy Điền.

Bên ngoài mấy chục trượng, Vũ Văn Kinh Lôi giống như ác quỷ. Nhưng hắn nhìn lúc này Hạng Quy Điền đang bị hơn trăm con ma la xá mệnh vây công cũng cười một tiếng “hắc hắc”, trong tay ba đạo lưu quang lập lòe, cố nén thân thể cơ hồ sẽ phải bôn hội muốn rời khỏi nơi đây.

Ngay vào lúc hắn xoay người, một đạo hắc ảnh đột nhiên thoáng qua trước mắt hắn.

Vũ Văn Kinh Lôi thầm nói một tiếng không tốt, đột nhiên cảm thấy cổ tay phải truyền tới một trận cảm giác lạnh như bằng thấu xương. Lúc hắn quay đầu nhìn, thấy một cái bàn tay nắm ba đạo lưu quang bay lượn giữa không trung, bị một đạo bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không chưởng khống. Ba đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất, mà bàn tay đó lại đập tới trên mặt của Vũ Văn Kinh Lôi.

- Không!

Vũ Văn Kinh Lôi phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, bất chấp tay phải bị chém đứt cùng với thân thể sớm đã bất kham trọng phụ, một tiếng kinh lỗi nổ vang dưới chân, muốn truy kích mạnh hơn đạo thân ảnh kia.

Ngay lúc hắn mới vừa nắm trong tay bàn tay phải của mình đập tới hắn, một đạo bóng người màu đen trước đó không biết sao lại xuất hiện sau lưng Vũ Văn Kinh Lôi. Một thanh dao gầm lặng yên không tiếng động vào trong hậu tâm của Vũ Văn Kinh Lôi.

Vũ Văn Kinh Lôi hết sức muốn thiên quay đầu nhìn một chút rốt cuộc là ai đánh chết mình, nhưng đột nhiên cảm giác được sau lưng buông lỏng. Người nọ sớm đã lần nữa biến mất.

Vũ Văn Kinh Lôi té xuống đất, sinh cơ trong ánh mắt dần dần mẫn diệt, nhưng chưa hề biết được mình rốt cuộc bỏ mạng trong tay người nào,&